“Nàng nên nghỉ ngơi đi, đừng buồn bã như thế nữa! Trẫm biết hài tử mất đi, thật sự là đả kích rất lớn đối với nàng, hãy nghỉ ngơi đi...” Hắn ôm nàng vào lòng, tùy ý vuốt ve, trấn an Diệp Vân Âm.
Từ hôm qua cho đến nay nàng luôn rầu rĩ, không nói lời nào, luôn khóc lóc tự trách. Thật sự khiến hắn cảm thấy rất có lỗi, chuyện hôm nay xảy ra thật sự không thể nào lường trước được.
Nếu như có thể tự đoán trước tương lai, liệu rằng có phải như hiện tại không?
Nhưng thực chất vốn không thể tự mình đoán được!
Lý Thiên Thành chỉ biết an ủi Diệp Vân Âm, thương xót cho nàng, tiếc nuối cho sinh mệnh chưa kịp nhìn trời, nhìn mây, nhìn thiên địa luân chuyển đó!
Nếu hỏi hắn có hận người gây ra sự việc này không? Hắn tất nhiên sẽ nói là có, hơn nữa cũng lại rất yêu, vừa yêu vừa hận!
Mây lang thang mãi không dừng lại, giống như nỗi lòng của hắn chất chứa nhiều bi ai.
Lý Thiên Thành trong lòng gợn sóng, chỉ riêng lòng ngực đang cất giấu một người cũng tổn thương không ít.
Suy cho cùng cũng có một phần là lỗi của hắn, nếu như Lý Thiên Thành hôm đó không quá bận rộn chính sự, hắn có lẽ sẽ đến sớm hơn một chút.
Nếu như vậy hoàng hậu của hắn cũng không sảy thai, Sở Diên cũng không bị hắn đày vào lãnh cung.
“Hoàng thượng, có phải người không còn thương yêu thần thiếp nữa không? Người không tiếc nuối sao? Lẽ nào người nhẫn tâm như vậy, sinh mệnh ấy, nó chỉ vừa tồn tại trong bụng thần thiếp hơn bốn tháng... chỉ vỏn vẹn bốn tháng, người không cảm thấy buồn sao?”
Diệp Vân Âm tự hỏi vì sao khi nghe đứa bé đã sảy, hắn lại không một chút đau buồn vậy? Trên khuôn mặt hắn vẫn giữ được nét cương nghị, không giống như vừa trải qua nỗi đau mất con vừa rồi.
“Nàng sao lại nói như vậy chứ? Chẳng phải ta đã trừng phạt y rồi sao? Rốt cuộc nàng muốn thế nào đây?” Lý Thiên Thành thở dài nhìn nàng, tầm mắt lại dao động, lảng tránh sang một bên.
Hắn tự hỏi vì sao cảm giác ở cùng nàng lúc này lại khó chịu như vậy, lúc biết tin Diệp Vân Âm mang long thai, hắn vừa tức giận lại có chút vui mừng.
Hắn tức giận vì đã bao lần hắn tránh né không muốn tiếp xúc da thịt cùng nàng
Hắn vui mừng vì đã trở thành phụ hoàng, làm được những chuyện đáng để làm, nuôi dạy hài tử của hắn.
Nhưng xui thay mọi thứ như vỡ tan hoàn toàn, tất thảy những mong ước đó cũng theo đó mà vụt tắt.
Hắn có phần trách nàng không thể giữ được hài tử, một mạch chạy đến nơi tẩm cung của hắn, cùng Sở Diên tranh cãi.
Nhưng hắn cũng không thể chịu được khi chính người hắn tin tưởng nhất lại đối xử như vậy với đứa bé trong bụng nàng.
Hắn không muốn đối diện với Sở Diên, cũng không muốn đối diện với Diệp Vân Âm, cả hai người đều tổn thương nặng nề tới hài tử của hắn.
Đến bây giờ lại nói hắn vô tâm?
Đã bao lần hắn từng cố gắng làm tròn trách nhiệm, quan tâm lo lắng cho nàng, cùng nàng dạo chơi. Hắn đã nói hãy chờ hắn, buổi sáng hắn có thể ở cạnh nàng, cùng nàng đàm đạo, chỉ riêng không gian đó hãy giữ lại cho hắn!
Vậy mà nàng lại đến đó, đến nơi có Sở Diên, Diệp Vân Âm nàng có phải muốn đối chọi với hắn không?
“Hoàng thượng, người đừng đối xử với thần thiếp như vậy... Thần thiếp thật sự cảm thấy rất tổn thương, đứa bé vừa mất, người lại lạnh lùng như vậy, thần thiếp biết phải sống thế nào đây?” Diệp Vân Âm nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Thấy vậy Lý Thiên Thành chỉ có thể vỗ về an ủi nàng, dù gì thân thể nàng hiện tại cũng chưa được bình ổn. Hắn cũng nên tránh làm nàng kích động.
“Vậy thì nghỉ ngơi đi!” Sau đó đắp chăn lại, nắm tay nàng chờ nàng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi xác nhận Diệp Vân Âm đã hoàn toàn say giấc, hắn mới đi ra ngoài.
Nhìn bầu trời âm u trước mắt, hắn thấy lòng nặng trĩu, liệu Sở Diên ở đó có phải khổ sở quá không?
Y có chịu nổi không?
Thế nhưng hắn vội lắc đầu, vì sao hắn lại lo lắng cho y chứ, chẳng phải Sở Diên là người hại chết hài tử của hắn hay sao?
Lúc này sắc mặt hắn liền thay đổi, trở về bộ dạng lãnh đạm hằng ngày, hắn một mạch đi đến Ngự Thư phòng!
Những lúc tâm trạng hắn nóng nảy, nhất định phải đến Ngự Thư phòng, vừa xem tấu sớ vừa phê duyệt tấu chương!
Không phải hắn thường xuyên bỏ mặc chính sự, chẳng qua không rảnh để nghe bọn họ thôi thúc từng ngày.
Hắn vốn muốn đi ngược với tự nhiên, chỉ cần thứ người khác muốn, hắn lại không muốn làm, bằng đủ mọi giá đi ngược lại.
Cũng vì vậy hắn không được lòng bá tánh, cũng không có quan hệ mật thiết với trung thần. Dần dà chỉ có vậy, vỏn vẹn chỉ có một mình hắn đơn độc, bởi lẽ trong mắt hắn chẳng ai có thể ngang nhiên chiếm được ưu thế.
Người duy nhất khiến hắn rung động lại làm hắn thất vọng bội phần.
...
Diệp Vân Âm mở mắt ra, nàng rất nhanh đã ngồi dậy, bộ dạng không giống như đã mất quá nhiều máu, khí huyết khó lưu.
Trái lại còn rất khỏe mạnh, Diệp Vân Âm tự tiện đi một vòng, cả ngày nằm trên giường, đến mức xương sống cũng muốn trẹo.
“Nương nương, không được, người mau nằm xuống đi! Hoàng thượng mà biết được nhất định sẽ quở trách nô tỳ!”
Cung nữ vừa mang dược vào thì nhìn thấy cảnh tượng này, hoàng hậu vừa sảy thai, khí huyết vẫn chưa được điều dưỡng, vậy mà tự ý xuống giường.
Nếu như bệnh càng thêm nặng, thân thể mãi khôn có tiến triển, phận làm nô tỳ phải chịu bao nhiêu cực hình đáng có đây?
So về mặt nào cũng không có tới nửa điểm thuận tiện, phút chốc khuôn mặt cung nữ đó đã xám xịt, vội vàng hối thúc Diệp Vân Âm tịnh dưỡng.
“Nương nương, xin người hãy nằm xuống, nhỡ may phụng thể có bề gì, nô tỳ có hàng trăm cái đầu cũng không đủ đền tội!” Nói rồi liền quỳ xuống, nức nở cầu xin.
Diệp Vân Âm thấy thật phiền, nhưng rồi cũng phải quay trở lại giường, an ổn nằm xuống.
Khép mắt lại, Diệp Vân Âm nói: “Mau gọi Hàm Dân đến đây đi, không được chậm trễ có biết không?”
Cung nữ đó nghe vậy liền nhanh chóng đáp lại: “Bẩm nương nương, nô tỳ liền đi gọi Hàm công công!”
Nói xong cung nữ đó lập tức chạy thật nhanh ra ngoài, nhanh chóng tìm Hàm công công đến.
Diệp Vân Âm hơi chau mày, Lý Thiên Thành quản nàng thật chặt, chỉ vừa mới bước xuống giường, đã bị phát hiện, trong thời gian này có lẽ sẽ không thể tự ý rời khỏi phòng.
Hiện tại khắp Dục Quốc đều biết hoàng hậu - Diệp Vân Âm đã sảy thai, tin tức trong phút chốc đã lan rộng khắp nơi.
Vừa nghĩ tiếp theo sẽ làm gì, Diệp Vân Âm đã nhìn thấy Hàm công công đi tới.
Nàng ra hiệu Hàm công công khóa cửa lại, sau đó tươi cười nói: “Quả thật vẹn toàn, bổn cung thật không ngờ Sở Diên kia trong mắt hoàng thượng cũng chẳng đáng bao nhiêu!”
Nhìn thấy cảnh tượng chết đứng của Sở Diên, Diệp Vân lại thấy thật tự hào, không những thỏa mãn được niềm vui chiến thắng, lại còn xử lý được cái thai vốn chẳng hề tồn tại.
Thành công cướp được lòng tin của Lý Thiên Thành, còn trừ khử được một Sở Diên đáng ghét.
Quả là vẹn cả đôi đường, tháng ngày còn lại có lẽ sẽ chẳng còn một Sở Diên nào có thể cướp hết tất cả của nàng.
“Hoàng hậu vốn là phượng hoàng, là một bậc mẫu nghi thiên hạ, không cần chỉ vì một chút khó xử mà làm bản thân lâm vào điểm cục.”
“Chẳng phải ngại việc khó, chỉ sợ đối phương quá thông minh, Sở Diên vốn là một kẻ nhu nhược, chỉ cần đủ quyết đoán sẽ có thể khiến y nhanh chóng gục ngã.”1
“Lần này vào lãnh cung, khó ngày trở ra!”
Nghe vậy Diệp Vân Âm càng thêm thích thú, nàng tươi cười tán thưởng!
“Quả là kế sách vẹn toàn!”