“A Thành... đừng đi...” Sở Diên níu chặt góc áo của hắn, ánh mắt long lanh nhìn Lý Thiên Thành.
Trong cơn say không tự chủ được níu kéo hắn.
Sở Diên như con mèo say khướt không rõ bản thân hiện tại câu dẫn như thế nào, quần áo trên người không ngay ngắn, vả lại còn xốc xếch đến mức lộ rõ xương quai xanh.
Thân hình cao gầy phút chốc đã hiện rõ.
Nhìn làn da trắng nõn đang bấu víu hắn không khỏi khiến Lý Thiên Thành có chút ảo tưởng. Giá như mỗi một ngày hắn thức dậy, chào đón hắn sẽ là khuôn mặt nhu tình này.
“Muốn gì đó, buông ta ra trước đi!” Lý Thiên Thành vội gở tay Sở Diên ra, muốn đi chuẩn bị ít canh giải rượu.
Nào ngờ vừa mới gỡ tay y ra, Sở Diên đã bật khóc nức nở, y quay người sang hướng khác, tủi thân run run bả vai.
Nhìn thấy một màn như vậy, Lý Thiên Thành chết đứng tại chỗ, không dám hó hé.
Cái quái gì vậy chứ, hắn còn chưa làm gì nữa mà... y... y làm sao vậy?
Trong bụng một tràn khó hiểu, hắn cắn răng bước tới lắc vai Sở Diên, kéo y quay người lại.
“Sao thế, ta làm ngươi giận sao?” Lý Thiên Thành nhỏ giọng thì thầm, còn không quên lau nước mắt giúp y.
“Đừng đi...” Sở Diên lí nhí nói, ánh mắt vẫn không ngừng ướt át.
Thương tâm rồi!
Ban nãy y bảo hắn đừng đi, ấy vậy hắn lại gở tay y ra muốn đi cho bằng được.
Sở Diên không cam tâm nên bật khóc, hắn như vậy liền không còn muốn đi.
“Uống say rồi, phải giải rượu biết không?” Lý Thiên Thành vẫn giữ nguyên khuôn mặt chín chắn, tuyệt đối không lợi dụng sơ hở thừa nước đục thả câu.
Sở Diên nghe hắn nói như vậy, tầm mắt liền dao động, y điên cuồng lắc đầu ý muốn không cho hắn rời đi.
“Không cần giải rượu, ngươi... ở lại đây đi!”
Sở Diên nắm tay hắn kéo đến bên giường, tháo lớp y phục rộng rãi kia ra.
Y vỗ lên mặt giường, mỉm cười gọi hắn.
“Mau ngủ, đến đây! Ngủ!”
Vì vẫn còn say nên câu nói có chút đứt quãng không thể liền mạch, nhưng Lý Thiên Thành vẫn nhìn ra, y là có ý đồ.
“Ngủ thôi có cần cởi y phục ra không?” Lý Thiên Thành nhìn chằm chằm Sở Diên như đang nhìn một món đồ vật xa lạ.
Sao, sao thế?
Hắn không muốn ư?
Cảm xúc lúc này của Sở Diên rất nhanh đã tụt xuống không phanh, y đan tay lại cúi đầu bĩu môi.
“Nóng! Nóng lắm!” Cả người đều nóng, y sắp bị nóng đến chết luôn rồi.
Sở Diên vẫn không thay đổi chủ ý, y vẫn rất mong chờ lần động chạm xác thịt này.
“Vậy càng không thể ngủ chung, nóng như thế nếu ta mà lên cùng sẽ rất áp bức!” Lý Thiên Thành lập tức từ chối cùng y lên giường, hắn đặt mông xuống ghế lắc lắc tách trà nói tiếp.
“Ai bảo ngươi uống rượu kia chứ, ta đã bảo không được uống rượu mà ngươi không nghe!”
Lý Thiên Thành đã cấm không cho y động đến một giọt rượu nào, cũng bởi vì sức khỏe của Sở Diên không tốt như hắn, uống rượu sẽ khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn thương.
Vì thế hắn mới cấm y tuyệt đối không được động vào rượu.
Lý Thiên Thành cứ tưởng, đối với một người lãnh đạm như Sở Diên sẽ không bao giờ động đến rượu kia chứ. Nào ngờ hôm nay lại còn dám lén lút trộm uống rượu, lại còn là bồ đào.
“A Thành ta sai rồi!” Sở Diên biết sai liền muốn thú tội, ngay lúc này đây nếu có thể sẽ được khoan hồng một chút không?
Sở Diên cực kỳ mong chờ câu trả lời của hắn, y mở lớn mắt ở trên giường chờ đợi.
“Ngủ đi!” Lý Thiên Thành lạnh giọng nói.
Xem ra hắn giận thật rồi, hắn tức như vậy nói không chừng sẽ không muốn để ý y.
“Phu quân, Diên Diên biết sai rồi!” Sở Diên cắn răng nũng nịu, kỳ thật ngượng muốn chết rồi.
Y lớn như vậy còn dùng cái giọng này hướng hắn xin lỗi, không thể tin được, không thể tin được.
Sở Diên che mặt, ngăn không cho làn da ửng đỏ ấy xuất hiện, nếu không y sẽ không chịu nổi.
...
Mặc khác Lý Thiên Thành sau khi nghe xong ý tứ xin lỗi từ miệng Sở Diên, phút chốc ý cười càng lộ rõ.
Hôm nay còn tình nguyện gọi phu quân, xem ra nếu hắn tha y quá sớm sẽ rất tiếc nuối nha!
Lý Thiên Thành suy nghĩ một hồi thì quyết định, hắn sẽ giả vờ tiếp tục giận y.
...
Nhìn thấy lời xin lỗi không khiến đối phương chấp thuận, Sở Diên buồn bã rũ mắt.
Y không biết hắn sẽ giận như thế, nếu sớm biết đã không trốn ở Tửu phòng đó uống rượu rồi.
Kể ra cũng lạ, thường ngày thích nhất là bắt nạt Lý Thiên Thành, hôm nay lại bị hắn giận dỗi, Sở Diên lại lo hắn giận rất lâu...
Nhưng nghĩ lại, có lẽ hắn sẽ không đến nỗi hẹp hòi mà chấp nhất y thật lâu đâu nhỉ?
Nếu có chuyện như thế, Sở Diên sẽ rất đau khổ nha!
Vừa bị con không ngó ngàng, vừa bị cháu ghét bỏ, bây giờ còn bị phu quân giận dỗi, rốt cuộc bắt y phải làm sao đây?
Cả ba người đều không thể đắc tội!
“Phu... phu quân...” Sở Diên hít mũi kéo kéo áo hắn.
“Đừng giận ta mà, ta biết ta sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa, tin ta đi ta tuyệt đối không nói xạo đâu!”
Ồ... Lý Thiên Thành trong lòng ồ nhẹ, nhưng tin thì... chắc không!
“Phu quân ta sai rồi, ngươi muốn gì cũng được, xin đừng giận ta mà!”
“Nếu vậy ta muốn trừng phạt ngươi, ngươi nhất định không được trốn!”
Vừa dứt lời Lý Thiên Thành lập tức nhấc bổng y lên, mang vào dục hồ.
...
Dưới mực nước nóng ấm càng khiến Sở Diên nhăn nhó hơn.
“A Thành... nóng!” Y ngước mắt lên nhìn hắn, tiện tay vuốt ngực.
Lúc này tầm mắt Lý Thiên Thành vừa nhìn tới, phút chốc tim như ngừng đập.
Tuy chỉ là một động tác nhỏ, nhưng đối với hắn chính là vũ khí chí mạng.
“Ta biết ngươi nóng, chờ một chút liền sướng chết ngươi!”
Lý Thiên Thành cười tủm tỉm, hắn kéo y phục ra, quăng vào một góc rồi lao xuống nước, đến bên cạnh Sở Diên.
Bàn tay ấm nóng thình lình đặt lên mông, lập tức khiến Sở Diên giật bắn.
“Không!” Còn chưa kịp nói hết, tiếp theo một bạt tay cứ thế giáng xuống.
“Đau... ưm...” Sở Diên xoa xoa cái mông nóng bỏng rát, khó nhọc thở dốc.
Tên này đừng nói dùng cách này để trừng phạt y nha?
Chết tiệt, hắn nghĩ y là con nít hay sap? Lại còn muốn đánh đòn?
“Đừng mà A Thành, đừng đánh, đổi cách trừng phạt khác đi!”
Lý Thiên Thành nghe vậy thì khựng lại, hắn làm bộ nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói với y.
“Hoặc là đánh, hoặc là làm tình! Chỉ được chọn một lần!”
Sở Diên gật đầu, không suy nghĩ liền chọn.
“Đừng đánh, ta chọn cái cuối cùng!”
Lý Thiên Thành cười một cách đầy xảo quyệt, xem ra lần này ngay cả thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu được y rồi.
“Được, vậy ngươi tuyệt đối không được khóc!” Nói đoạn Lý Thiên Thành lập tức áp sát vào người Sở Diên, lập tức đem y lật ngửa xuống, tựa người vào thành hồ.
Sở Diên trợn tròn mắt nhìn hắn xông tới, y vội nhắm mắt lại tiếp nhận tư vị quen thuộc.
Một cảm giác đau đớn truyền tới, lần này cũng không khác gì mấy lần trước, ngược lại còn có chút rạo rực, có lẽ hắn đang chuẩn bị trừng phạt đây.
Thấy hắn đã đưa vật kia vào, Sở Diên cũng rất ngoan ngoãn phối hợp cùng hắn. Y nhoài người xích lên, hai tay câu lấy cổ hắn trụ vững.
Lý Thiên Thành hoạt động rất nhuần nhuyễn, động tác rất đều không thừa một nhịp, chẳng nhanh chẳng chậm đánh đều từng hồi.
Sở Diên bị hắn làm đến xóc nảy, thân dưới bị đè đến thở không ra hơi.
Y nhìn hắn rướm nước mắt rưng rưng nói.
“Có thể để ta ở phía trên không, nếu ở dưới sẽ bị ngươi đè đến nghẹt thở mất!”
Lời nói rất có lý, nếu như hắn cứ để y nằm bẹp ở đây, Sở Diên sẽ không chịu nổi.
Cũng bởi vì phương diện không giống trước kia, không phải ở trên giường chăn êm, nệm ấm. Dưới đây đều đã lót gạch, nếu trong lúc sướng quá mà để y đập đầu xuống, nói không chừng sẽ đổ máu cho xem.
“Được, vậy chúng ta đổi chỗ!” Nói rồi Lý Thiên Thành liền trở mình Sở Diên lại, để y ngồi trên chân hắn.
Xác định không còn rắc rối gì, hắn lại tiếp tục thao tác còn đang dang dở.
Kéo Sở Diên ngoài người về trước, Lý Thiên Thành ra hiệu y phải nhúng theo nhịp hắn.
...
Cả hai day dưa một lúc, phía bên dưới đã trương ra to đùng.
Hắn cười cười véo tai Sở Diên, khàn giọng.
“Ta muốn bắn rồi, chịu khó chút!”
Sở Diên nuốt nước bọt, im lặng không đáp.
Quả thật đã bắn rồi, Lý Thiên Thành kéo y sát vào lòng, dùng đầu lưỡi càn quét khoé môi.
Hắn cười cười giả vờ hỏi.
“Hôm trước vẫn chưa lành sao?”
Hôm trước hắn cắn y mạnh quá làm môi y bị tróc hết lớp da. Mấy ngày trôi qua hắn cũng quên không xem thử, thế nhưng vào lúc này, ở khoảng cách gần như thế, hắn mới nhận ra môi y vẫn còn bầm.
“Cắn lại đi, ta cho phép!”
Lý Thiên Thành buồn miệng nêu ra ý kiến, nhưng hắn biết chắc Sở Diên sẽ không cắn lại, vì thế lại tiếp tục muốn hôn.
Nào ngờ lúc này người chủ chốt lại không phải Lý Thiên Thành, rất nhanh sau đó Sở Diên đã giữ được phong độ.
Y cạy miệng hắn, thẳng thừng đưa đầu lưỡi dò xét, nơi mà đầu lưỡi đi qua trong khoang miệng luôn để một cảm giác ấm áp đến lạ...
Hắn ngơ một lúc rồi cũng phối hợp chồm lên một chút, cùng y mặn nồng.
Sau một lúc cả hai đầu môi đều đã căng cứng.
Lý Thiên Thành như không thể tin mà sờ sờ môi mình.
“Phu nhân cũng thật mạnh bạo!”
Ra sức như vậy là muốn trả thù sao?
...
“Ưm... đã nói dừng rồi mà?”
“Dừng? Ai nói? Ta chỉ muốn phu nhân nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục mặn nồng cùng nhau!”
Sở Diên giật mình hét toáng, phút chốc đã bị hạ gục trong tay Lý Thiên Thành.
Hoa hòe của y, đau muốn chết đi được.
Sở Diên thở dốc ngắt mạnh vào tay hắn, muốn làm hắn buông tha.
Nhưng với sức của y thì không đủ, căn bản không thể nào khống chế được ai kia.
Sở Diên cắn răng không rên la, cũng không cãi lý, cố gắng tiếp nhận trận trừng phạt này.
...
Cốc cốc, trong lúc Lý Thiên Thành đang lên đến đỉnh của sự cuồng nhiệt, lập tức bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nửa đêm nửa hôm muốn dọa người hay sao hả?