Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 3: Chương 3: Tuyển tú




Ngày biệt ly, Sở Diên mang theo tâm trạng buồn bã nhìn phụ thân mình chuẩn bị thu xếp rời khỏi.

Nước mắt không giữ được mà rơi xuống ướt hết khuôn mặt xinh đẹp, Sở Diên ở đây bao lâu rồi, cũng đã hai mươi bảy năm, đối với y mà nói cuộc sống ở bên cạnh người thân là tuyệt vời nhất.

Nào ngờ hôm nay lại phải chia xa, đau đớn khi không thể ở bên cha mình khiến y không chịu nổi.

“Phụ thân,... con không muốn đi...” Y ủ rũ nói.

Hôm qua rõ ràng vẫn rất bình thường, cho đến hôm nay tâm trạng đã thay đổi hoàn toàn.

Nếu như có thể thì đã không như vậy rồi, nhưng mà không thể kháng chỉ được.

“Hài nhi ngoan, con đã lớn rồi cũng phải tự biết lo cho mình đi, đến hoàng cung rồi thì đừng giao thiệp với ai, đặc biệt là các phi tần trong cung. Nếu có thể thì đừng tiếp cận người nào khác!” Trước khi đi, Sở Hoài luôn căn dặn con mình, tính của Sở Diên vừa ôn hòa lại dễ tin người, nếu không căn dặn, chỉ sợ rước họa vào thân.1

Hoàng cung.

Tất cả các mỹ nhân có mặt trong thành Tôn Châu đều được mang đến đây. Trong đó có vô vàn người lo chen chúc sửa soạn cho bản thân, mong muốn được Lý Thiên Thành vừa ý.

Sở Diên thì lại khác, y chỉ cầu sao cho Lý Thiên Thành không để ý tới mình.

“Các mỹ nhân mau mau xếp hàng đi, một lát nữa hoàng thượng sẽ đến.”

Nghe nói hắn sắp đến, Sở Diên hồi hộp vô cùng, bàn tay cũng bất giác run lên.

“Mong hắn không nhìn thấy mình.” Y là lần đầu tiên tiến cung, không tránh khỏi có vài điều không biết.

Chỉ mong sao được an toàn sống yên thân, nếu là người thường không được ban chức vị, nếu may mắn có thể ba năm không được hoàng thượng thị tẩm sẽ có thể xuất cung.

Sở Diên đã tính trước, nếu có thể thuận lợi qua ngày hôm nay thì y có thể yên ổn sống ở đây ba năm, ba năm sau có thể đường đường chính chính thoát khỏi nơi này.

Thế nhưng,... người tính không bằng trời tính, vừa suy nghĩ viển vông đã nghe một tin chấn động.

“Ta chọn người đó!” Lý Thiên Thành không biết đã đến từ lúc nào, hắn chỉ tay về phía Sở Diên nói muốn chọn y.

Lập tức xung quanh vang lên âm thanh ồn ào, những người xung quanh không ngừng bàn tán: Là nhi tử của Sở Hoài, là một nam nhân sao, hắn có cần đẹp như thế không? Trời ạ, ta cũng là mỹ nhân đẹp nhất Tôn Châu vậy mà không sánh bằng hắn, hoàng thượng chọn rồi, xem như người đó xui vậy!

Âm thanh vang lên không ngừng, có người ghen tị với y, có người lại thương cảm cho y xui xẻo.

Nhưng lúc này đây khi Sở Diên chưa kịp bàng hoàng thì hắn lại lên tiếng.

“Phong làm Sở phi, toạ Từ Thanh cung! Giờ tỵ đến tẩm cung của trẫm!” Hắn nói xong thì đi mất, chỉ còn lại một mình Sở Diên ngơ ngác ở đây.

“Sở phi, còn không mau khấu tạ long ơn?” Tàu công công lên tiếng.

Giờ phút này Sở Diên mới nhớ đến, không được vô phép tắc.

“Sở Diên tạ thánh thượng ban ơn!” Ngoài mặt thì tạ ơn, nhưng bên trong đã vô cùng hoảng loạn.

Sở Diên không ngờ y đã cố gắng tránh né hắn như vậy, cuối cùng vẫn không tránh khỏi.

Giờ tỵ.

Sở Diên được bọn họ đưa vào tẩm cung của Lý Thiên Thành, mang trong lòng bồi hồi cùng lo sợ, Sở Diên đã không dám bước vào.

“Tàu công công, ông có thể,... có thể tha cho ta không?” Y run rẩy níu lấy tay áo Tàu Dục Hàn.

“Ai nha, Sở phi đừng làm khó nô tài, hoàng thượng đã chọn người rồi, chỉ đêm nay người chỉ cần uyển chuyển một chút, làm cho ngài ấy thích thú là được.” Tàu Dục Hàn cố gắng trấn an.

Thật ra mà nói ai ai cũng biết hoàng thượng ham mê sắc dục, những người muốn lên cao cái đà danh vọng thì phải qua được ải của quân vương.

Chỉ tiếc những người có ý nghĩ không tốt kia đều đã im lặng nằm dưới mồ rồi. Hết lần này đến lần khác tuyển tú, nhưng chưa lần nào thỏa được ý niệm của hắn.

“Khụ khụ, đến rồi thì vào đi.” Từ bên trong Lý Thiên Thành vọng ra.

“Công công, giúp ta đi...”

Tàu Dục Hàn khó xử đẩy Sở Diên vào trong rồi khóa cửa lại, ông không thể giúp được y.

“Sở phi cố gắng phục vụ hoàng thượng đi, nhớ làm tốt vào.” Nói xong thì bỏ đi.

Trong phòng bây giờ chỉ còn lại một mình Lý Thiên Thành và Sở Diên, dưới bầu không khí này khiến y áp bức đến không thở nổi.

Trong bóng tối hắn kéo y về phía mình, tay trái siết chặt eo y đến mức không thở nổi. Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào mang tai y, khiến Sở Diên rùng mình.

“Sở Diên...” Thanh âm trầm ấm vang lên, ở khoảng cách gần Sở Diên có thể nghe thấy được âm giọng nhẹ nhàng của hắn.

Khác với lúc sáng, hiện tại có thể nghe ra một chút ôn nhu. Hoặc có thể do tên y quá nhẹ nhàng nên có thể phát ra thanh âm đó.

“Hoàng thượng tha tội.” Y run rẩy co rúm lại, không muốn hắn động chạm.

Lý Thiên Thành không muốn buông tha càng tiến sát kéo y vào lòng, nhấc bổng Sở Diên lên, mang lên giường.

Dưới sức ép của hắn khiến Sở Diên không thể vùng vẫy, Lý Thiên Thành cắn lấy cánh môi y không buông, mặc cho Sở Diên không ngừng đẩy hắn ra.

“Nếu ngươi còn dám kháng cự, trẫm không chắc sẽ buông tha cho Sở Hoài.”

“Hoàng thượng, nô tài không xứng...”

Y rũ mắt xuống không dám nhìn hắn, tâm tình không mấy vui vẻ.

Lý Thiên Thành kéo toạc y phục y xuống lộ rõ xương quai xanh tinh xảo. Nhìn xuống làn da trước ngực, màu sắc câu dẫn, bời vai trắng nõn không một tì vết đó, đang thu hút hắn không ngừng.

Vẻ đẹp câu động lòng người, y chính là mỹ nhân đẹp nhất hắn từng thấy.

Len lỏi trong đám nam thanh nữ tú đó chỉ có một mình y là xinh đẹp nhất, giọng nói còn rất nhẹ nhàng, giống như một liều thuốc an thần khiến hắn thanh tỉnh.

Hắn không những hôn lên môi, cả lưỡi cũng giao vào nhau, hắn không ngừng mút mát khoang miệng y, đem đầu lưỡi mình thăm dò từng ngóc ngách bên trong.

“Hoàng thượng, ưm...”

Thành công cướp được hô hấp của y hắn liền dừng lại, tuyến nước bọt lúc này đã chảy xuống từ hai đầu lưỡi.

Từng giọt nhẹ nhàng rơi xuống chảy dài trên cần cổ của y, đua nhau chạy xuống xương quai xanh xinh đẹp đó, trông thật mê hoặc, giống như yêu nghiệt câu dẫn hắn làm trò đồi bại...

“Ức...” Lý Thiên Thành khẽ nuốt xuống ngụm nước bọt đang sắp không thể tiết chế được chuẩn bị trào ra đó, lúc này đây hắn đột nhiên thanh tĩnh hơn mà đứng dậy.

Sáng hôm sau.

Sở Diên tỉnh dậy sau một trận cuồng nhiệt đêm qua, thân thể đau nhức không thể dậy nổi.

Y cứ tưởng hắn sẽ dừng lại ở nụ hôn đó, thật không ngờ hắn lại thay đổi ý định mà điên cuồng chà đạp y. Sở Diên cả một đêm bị hắn dằn xé đến không chịu nổi ngất đi, sáng nay tỉnh dậy đã đau như thế này.

“Chủ tử mau dậy để nô tỳ thay y phục cho người.” Là giọng của một cung nữ nào đó, có lẽ là người mà Lý Thiên Thành sắp xếp canh giữ y.

Sở Diên nâng cơ thể đau nhức đứng dậy, cố lết thân xác đã phai tàn một nửa mà đứng dậy đi vào trong.

Dưới mực nước ấm nóng làm y không khỏi rùng lên vì vết thương ở dưới hạ thể. Mất một lúc sau Sở Diên mới có thể ra khỏi phòng.

“Chủ tử, để nô tỳ mặc y phục giúp người.” Cung nữ nó tiến lên giúp y mặc y phục và đeo đai lưng.

Sở Diên trước giờ ở Sở gia chưa từng để người khác hầu hạ, bây giờ như vậy thật không quen.

Cứ có cảm giác khó xử không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.