Cố Thanh chẳng nghĩ tới gần hắn đã yêu Dương Xuân như thế nào vì thế mặc cho Dương Xuân có ý tứ muốn vũ nhục, y vẫn không ngần ngại mà để Dương Xuân tùy ý chà đạp.
Bởi lẽ thứ mà Cố Thanh mặc định chính là bản thân đã từng làm những chuyện không tốt đối với Dương Xuân.
Cũng vì thế mới để cho người kia tùy ý đày đọa.
Sức khỏe của Cố Thanh không tốt, lại liên tục bị người kia ra vào trong thân thể, khiến cho Cố Thanh không thể nào chịu nổi. Cả người đau đớn khiến y chỉ có thể nằm xuống.
Cố Thanh ho nhẹ vài cái, ngay sau đó cả người đã không chịu nổi mà đổ rạp xuống, nhém xíu nữa là ngã xuống đất.
Y đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi vệt máu còn vương trên khóe môi, nhìn dòng chất lỏng màu đỏ đã thấm ướt hết chiếc khăn nhỏ. Cố Thanh mệt mỏi ngã người xuống, nhìn dòng thời gian dần trôi qua, thấm thoát chẳng lâu lắm y chỉ còn lại một cái xác trơ trọi.
Dương Xuân không hề biết Cố Thanh đang đối chọi với đau đớn như thế nào, chịu thống khổ ra sao.
Ngay cả thể xác và tâm hồn cũng gần như vỡ tan, lòng ngực của y vô cùng đau nhói, chẳng biết trái tim đã thủng bao nhiêu lỗ, phổi có còn nguyên vẹn hay không?
Ngược lại hết thảy ruột gan trong cơ thể, tất cả liệu có còn giữ yên vị trí hoặc là để lệch đi vài phân.
Cố Thanh không thể nhìn được lục phủ ngũ tạng bên trong hiện giờ ra sao, càng không thể tưởng tượng được ngày qua ngày y sẽ dần trở thành cát bụi.
Y nghe mấy lão già nói, cốt tro của người nên được rải xuống biển. Chỉ có hoà vào trong mặt biển, mới là biện pháp khiến con người mãi trường tồn, cốt tủy hoà theo dòng nước mặn đắng của đáy biển, trôi nổi khắp phương trời.
Nhưng Cố Thanh sẽ không tàn nhẫn như vậy, chí ích y muốn được chôn cất nơi quê nhà, mỗi ngày đều có thể dõi nhìn Dương Xuân, ở dưới Địa Phủ phù hộ cho hắn.
Mỗi lần Cố Thanh phát bệnh, đều bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc ngày chết của y đã đến chưa?
Hoặc là hôm nay?
Hoặc là ngày mai?
Rốt cuộc bao giờ y mới chết đây?
...
Hôm nay Cố Thanh vẫn yên ổn ở trong Vạn An Lầu, không đến quan phủ, cũng không biết bao trở lại nên đã giao hết tất cả nhiệm vụ đều để cho tri phủ đại nhân.
Lại một ngày trằn trọc không yên, Cố Thanh hôm nay rất mệt mỏi, thậm chí còn muốn nghĩ quẩn!
Bỗng nhiên rất muốn tự mình giải thoát, tuy vậy vẫn là không thể!
...
Cửa phòng đột nhiên bật mở, Dương Xuân nhẹ nhàng bước vào, trên tay còn mang theo một bát thuốc cùng với một đĩa bánh quế hoa.
“Hôm nay ngươi dậy thật trễ!”
Đêm qua Cố Thanh cứ bị Dương Xuân dày vò, đến lúc vừa chuẩn bị ngủ thì chứng bệnh kia lại trỗi dậy, khiến Cố Thanh không thể yên ổn an giấc.
“Hôm qua ta ngủ không ngon, hôm nay lại không muốn làm gì!”
Dương Xuân biết y đang bệnh nên mới mang thuốc đến.
“Ta thấy hôm qua ngươi vẫn còn rất ổn mà? Hôm nay lại bệnh nữa rồi, đại phu vừa mới kêu ta sắc thuốc này cho ngươi, nói là giúp ngươi dễ ngủ, ngươi mau uống khi nó còn nóng, nếu không sẽ chẳng thể khỏi bệnh!”
Cố Thanh cau mày nhìn chén thuốc trên tay Dương Xuân trong lòng dâng lên cảm xúc khó thở. Thuốc này vô cùng đắng, nó còn đắng hơn rất trăm ngàn lần loại thuốc khác, khi uống vào đắng cực kỳ, có thể lên tới xoắn não, thần kinh như bị đè nén, chẳng thể làm gì hơn ngoài nằm ngủ li bì.
“Ta không muốn uống, ngày mai ta nhất định phải đến quan phủ, nếu không sẽ bị cắt chức mất!”
Nghe Cố Thanh có ý định muốn đi, Dương Xuân lập tức cau mày khó chịu.
“Không được đi, ngươi ngày mai hãy từ quan đi, không cần làm quan nữa! Ngươi làm quan cũng chẳng có bao nhiêu bổng lộc.
Từ quan đi, ta sẽ nuôi ngươi, Vạn An lúc nào cũng đông khách, tiền vào vô cùng nhiều, người đừng nghĩ sẽ có thể rời khỏi đây!”
Cố Thanh lắc đầu từ bao giờ giờ phút này Dương Xuân cũng bắt y phải từ quan! Trước... làm quan cũng không dễ dàng gì, trải qua muôn vàn cái khổ từ một quan cao xuống còn một chức quan nhỏ nhoi, bấy nhiêu khổ cực đó vẫn chưa đủ khiến Cố Thanh buông bỏ.
“Sao ngươi lại biết bổng lộc của ta không cao cơ chứ? Ta nhận bổng lộc ngươi biết sao?”
“Vậy ngươi nói cho ta xem, bỗng lộc của ngươi là bao nhiêu?”
Cố Thanh không nói quả thật bổng lộc của y thực sự rất ít, nhưng dù sao cũng không muốn để Dương Xuân nuôi mình.
Y như thế sao có thể để Dương Xuân vất vả?
“Cố Thanh, nghe ta!”
“Nhưng mà ta vẫn muốn làm một chức quan nhỏ, dù sao... dù sao...”
“Ngươi không được nói nữa, ta không cho phép ngươi tiếp tục làm quan! Trước kia người cũng vì làm quan mà bỏ rơi ta, bây giờ ngươi lại còn muốn làm quan hay sao? Chức quan cũng chẳng còn cao ngươi làm thế nào cũng không thể thăng quan tiến chức, cho dù ngươi có lập được công trạng lớn lao cũng mãi giữ yên chức vị...”
Bởi vì trước đó nhạc phụ đại nhân của y đã từng làm những chuyện khiến cho triều đình căm phẫn, cho nên chức quan của Cố Thanh cũng vì thế mà bị tước đi.
Hiện tại cho dù y có lập bao nhiêu công trạng cũng không thể thăng lên một bậc nào.
“Nếu như vậy thì từ quan cũng chẳng sao, dù gì ta cũng không còn sức đến quan phủ!”