Thiên hạ vẫn không ngừng đàm tiếu về chuyện Lý Thiên Thành lập hậu, hơn nữa còn là nam hậu đầu tiên!
Vô số người có những suy nghĩ không đúng mực, họ thậm chí không đồng tình với Lý Thiên Thành, chuyện lập hậu là một chuyện lớn, không những tài đức phải vẹn toàn mà người ở trên ngôi vị mẫu nghi đó phải đảm đương được kế thừa của Dục Quốc.
Hoàng thượng đến từng tuổi này vẫn chưa có đến một thái tử, thậm chí còn vụt mất mấy lần, không những vậy nếu sau này vẫn mãi không có người tiếp quản ngôi vị, Dục Quốc sẽ ra sao?
Hầu hết con dân ở Dục Quốc ai nấy đều không chấp nhận chuyện này, nam hậu của bọn họ như vậy còn bị chính hoàng thượng bứt đến phát ngốc.
Một người ngốc như thế làm sao có đủ tư duy để cai quản hậu cung?
Không những thiên hạ đàm tiếu, mà thậm chí đến cả hoàng cung cũng ngày đêm xì xào.
“Hoàng thượng cư nhiên như vậy chọn một nam hậu ngốc?”
Cung nữ bên cạnh lập tức kéo tên thái giám lỡ miệng kia về thực tại: “Nói ít thôi, nếu để hoàng thượng nghe được thì tiêu mất, hoàng thượng sẽ chém đầu ngươi cho xem!”
Nói rồi cung nữ đó còn lấy tay kề sát vào cổ minh họa cho thái giám kia hiểu rõ kết cục bi thảm đó.
Dĩ nhiên thành công khiến thái giám đó sợ hãi, lập tức im miệng không hó hé nửa lời: “Biết... biết rồi không cần phải làm như thế, ta nổi hết da gà rồi nè!”
Thái giám cắn răng nói, khổ sở biết bao nhiêu, nếu lúc này mà gặp ngay Lý Thiên Thành hắn sẽ không nhịn được mà tè ra quần mất!
...
Lúc bấy giờ cũng là lúc Lý Thiên Thành ra tay dụ dỗ mỹ nhân, Lưu thái y đã nói tuy trí nhớ của y lúc có lúc không, song không phải vĩnh viễn đều như vậy, có thể một tháng, một năm, thậm chí vài ba năm y sẽ nhớ lại. Cũng do quá khứ ấy đã chèn ép khiến y muốn quên đi những thứ không đáng nhớ.
Tuy biết Sở Diên sẽ sớm nhớ lại, nhưng hắn cũng không vì thế mà từ bỏ cơ hội được gần gũi bên y.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, một ngày đầy rẫy những bông hoa đua nở, khoe sắc giữa bầu trời lớn.
Hắn lúc này mới nhớ đến, hắn còn phải dẫn y đi đến một nơi nữa, vội nắm tay Sở Diên: “Ta sẽ dẫn đệ đến một nơi!”
Sở Diên ngây ngốc một lúc thì hắn đã kéo tay y cùng nhau chạy, bỏ mặc Tàu công công đang ở phía sau còn chưa kịp phục hồi tinh thần.
Ông lớn tiếng gọi: “Hoàng thượng, hoàng hậu chờ nô tài với!
Nhưng phút chốc đã không thể theo kịp hai người bọn họ.
Lý Thiên Thành nắm tay Sở Diên rất chặt, mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm nơi lòng bàn tay truyền vào, Sở Diên cảm thấy có chút nóng, hắn lại siết chặt hơn, làm cho Sở Diên có hơi đỏ mặt.
Tim cùng thình thịch đánh trống, Sở Diên một tay còn lại đặt lên ngực, cảm nhận âm thanh bất thường từ nơi trái tim.
Nó đập thật nhanh, còn nhanh hơn bình thường... liệu có phải lại bệnh nữa không?
...
Chạy được một lúc cũng đã đến nơi, Lý Thiên Thành xoay người hướng về phía Sở Diên, hắn ôm y vào lòng thật chặt, sau đó để y nhẹ nhàng cách hắn vài gang tay.
Hắn đưa tay chỉ về phía trước, nơi có cảnh quan tuyệt mỹ, sắc trời được tô hồng với những cánh đào rộng vươn trải ở khắp nơi.
Sở Diên nhìn theo hướng tay của hắn, y ngước mắt quan sát xung quanh, bỗng dưng khung cảnh phía trước như một bức Phương Tư Đồ hiện ra trước mặt làm y không ngừng sục sôi.
Cảnh tượng này thật đẹp, còn đẹp hơn vườn Ngự Uyển của hắn, đẹp hơn cả vườn đào của Sở gia, tất cả những đoá hoa ở đây đều mang một sắc thái riêng biệt, chúng nổi bật giữa mùa Xuân, chúng khoe sắc giữa bầu trời lớn, những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào chúng đã tôn lên sắc thái ngút ngàn của loài hoa.
“Có đẹp không?” Hắn nhỏ giọng nói thầm vào tai y.
Sở Diên không do dự, y lập tức gật đầu khen ngợi: “Đẹp quá, ca ca sao có thể tìm được một nơi tốt như thế này?”
Những lúc không vui hoặc tâm trạng bứt rứt hắn sẽ một mình đến đây, giữa những bông hoa này, tựa như một cơn say kéo hắn vào mộng mị.
Đã rất lâu rồi hắn mới đặt chân đến đây, nói ra cũng là lúc Sở Diên vào cung, từ khi có y đến hắn dần quên mất trước kia từng đến nơi này, từng xem cánh đồng hoa này là ngôi nhà thứ hai. Từng xem những tán cây hoa đào này là nương của hắn, tán cây là tay của nương đang ôm ấp hắn vào lòng, thương yêu bảo bọc.
Ngửi được hương hoa cùng bầu không khí thoáng mát, cũng làm tâm trạng vơi đi tủi hờn, hắn đã sống như vậy rất nhiều năm, nhiều đến mức hắn dần quên mất đi lý trí.
Chỗ này chỉ có một mình hắn có thể vào, hắn đã lệnh không ít thị vệ canh gác ở đây không cho một ai bước vào.
Nơi này là của riêng hắn, giờ đây là của riêng hắn và y.
Vì hắn trân trọng Sở Diên nên mới dẫn y đến đây, mặc khác hắn biết y rất buồn chán nên mới tìm một nơi vui vẻ để y chơi đùa.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn chỉ có thể là nơi này mà thôi, bởi vì nơi đây vừa rộng lớn lại có đầy ắp những đóa hoa xinh đẹp.
Sở Diên quay sang nhìn gương mặt thâm thúy của hắn, y đã bị khung cảnh trước mắt làm cho mê hoặc rồi.
Buông tay hắn, Sở Diên như phượng hoàng bay lượn trên cánh đồng hoa ngát hương đó, y tung tăng dạo chơi khắp nơi, chẳng quản mệt nhọc, càng chạy lại thấy dường như đoạn đường đã được nối dài thêm.
Ánh mắt y tròn xoe nhìn hắn, nhẹ hái một bông hoa, dưới điểm sáng nhất nâng lên, mọi trọng tâm không phải là bông hoa, mà là người cầm hoa!
Dưới ánh nắng, nụ cười của Sở Diên đã làm cho hắn đơ đi vài nhịp, tim cũng nghỉ ngơi chốc lát, hô hấp cũng đình trệ theo nụ cười đó, hắn cứ ngơ ngác ngắm nghía dung nhan không một điểm chết.
“Diên Diên của ta... đẹp quá, y như bước ra từ bức họa, sao có thể đẹp đến thế này!”
Chỉ hắn nhìn thấy y thật đẹp nhưng không nhìn tới ở dưới khoé mắt của y đang nhẹ rơi một giọt lệ bi thương.
...
“Ca ca... ca ca mau đến đây đi!” Sở Diên gọi hắn, y vẫn như cũ vui vẻ cười tươi mời hắn chơi cùng.
“Được! Không được chạy đó, ca ca đến đây!” Nói rồi hắn lập tức phi thân đến đó.
Sở Diên vừa nói xong liền chạy mất, y dường như không nghe lời hắn, một mực chạy loạn.
Thấy y bỏ chạy hắn cũng hưng phấn đuổi theo, đã lâu rồi hắn chưa vận động nhiều như vậy, hơn nữa còn rất vui vẻ.
“Ca ca ngươi nhìn xem hoa này có đẹp không?”
“Rất đẹp!”
“Ca ca, hoa kia có đẹp không?”
“Rất đẹp!”
“Vậy ca ca, ta có đẹp không?”
Hắn mỉm cười hôn lên má y.
“Diên Diên so với những loài hoa này là đẹp nhất, vượt xa những bông hoa này, đệ là rực rỡ nhất, là điểm sáng duy nhất trong lòng ta!”
...
Vào thời khắc này xin thời gian hãy chậm lại, ánh nắng xin hãy nhẹ nhàng chiếu sáng hai người bọn họ. Soi sáng con đường bọn họ đi, lưu giữ những kí ức tuyệt đẹp vào giây phút này, cô đọng lại trong tim bọn họ là thời khắc vui vẻ nhất.
Ngọt ngào như thế, biển trời rộng như thế chỉ duy nhất hai người họ là trải qua thăng trầm nhiều như vậy.
Vô luận như thế nào, xin thời gian hãy dừng lại, đừng làm trôi đi khoảnh khắc này!
...
“Ca ca bắt đệ đi, đừng để đệ chạy mất!”
Lý Thiên Thành chạy thật nhanh đến chỗ Sở Diên, hắn vươn tay muốn bắt y, nhưng Sở Diên lúc này vô cùng nhanh nhẹn, y đã né tránh được hắn, tốc độ sao có thể nhanh như thế.
Hắn càng nhanh hơn, y lại giảm lại tốc độ để hắn chạy đi mất y lại vòng về sau, cả một quá trình như mèo đuổi chuột, hắn mãi không chạm nổi góc áo của y.
“Chết tiệt bị lừa rồi!”
Kẻ trước người sau, Lý Thiên Thành và cả Sở Diên rốt cuộc ai mới có thể nắm được thế thượng phong? Là hắn hay là y?
...
Một lúc sau.
Chạy được một đoạn thì đã mệt, vết thương của Sở Diên chưa lành hẳn, hình như cơn lại tái phát rồi, y có chút nhói nhói mà khuỵu xuống đất.
Hơi thở nặng nề mà nhọc nhằn, y nheo mắt mỉm cười nói với hắn: “Ca ca, ngươi chậm quá hại đệ chạy nhiều thế này, mệt quá đi!”
Lý Thiên Thành không vui như y, ngược lại có chút lo sợ mà kéo y vào lòng.
Nhìn khuôn mặt bởi vì kiệt sức mà có chút trắng bệch khiến hắn đau lòng vô cùng.
“Diên Diên, chúng ta đừng chạy nữa, xem kìa đệ đã mệt như thế rồi, đừng cố sức!”
Sở Diên mệt mỏi nằm trong hắn, ánh mắt ngấn nước cười cười, vừa rồi vận động quá mạnh nên mới đã động đến vết thương cũ, cả người cũng bắt đầu vô lực.
Đau đớn khiến y liên tục co thắt, Sở Diên mệt đến độ muốn ngất, sống lưng cũng bắt đầu lạnh lạnh.
“Ca ca, vết thương của ta từ đâu mà có vậy?” Sở Diên đột ngột hỏi hắn.
Lý Thiên Thành không kịp suy nghĩ được điều gì, kể cả những thứ đơn giản nhất cũng không kịp chuẩn bị.
Đã qua hơn mười chín ngày kể từ khi y tỉnh dậy sau đêm sảy thai, hắn không nghe y hỏi chuyện vết thương, hắn cũng không ngờ cho đến hiện tại y mới bắt đầu tra hỏi hắn.
“Ca...” Y nhỏ giọng thì thầm.
Hắn nói: “Là ta làm đệ bị thương!”
Sở Diên cười tít mắt hỏi: “Có phải ca ca ghét đệ lắm không? Bởi vì vậy mới làm đệ bị thương?”
Hắn ngơ ra không kịp phản biện y lại nói tiếp.
“Ta nghe nói ca ca trước đó không thích ta, phải nói rất ghét ta, ca ca không tin ta...”
Hắn vội nắm lấy vai y gặng hỏi: “Là ai nói với đệ những lời này, rốt cuộc là ai?”
Sở Diên nhíu mày rên nhẹ: “Đau đó, ca ca lại làm đệ đau!”
Lý Thiên Thành hốt hoảng buông tay, hắn một lần nữa nói xin lỗi: “Là ta quá đáng, Diên Diên đệ tin ta đi, ta không có ghét đệ, ta yêu đệ như thế sao có thể ghét đệ được?
Ta bỏ ngoài định kiến chỉ muốn cho Diên Diên của ta một danh phận, ngôi vị nam hậu đầu tiên đã thuộc về đệ, đừng tin bọn họ... Diên Diên, đừng tin những lời đó... xin đệ!”
Sở Diên thở hỗn hển nhìn hắn, lòng ngực có chút co thắt, khó thở vô cùng, nhưng y vẫn cố nở nụ cười.
“Đệ không trách, chỉ muốn xác thực thôi... ca ca đệ mệt quá... bụng đau!”
Nói đến đây y liền bất tỉnh, Lý Thiên Thành trơ mắt nhìn người trong lòng lần nữa ngất đi, hắn vẫn chưa bình tâm lại, hắn cứ như thế ôm y một lúc rồi mới kịp bình tĩnh mà mang y về chạy trên đường dài, vượt qua mấy con đường lớn nhỏ, băng qua hàng chục gốc đào mới ra khỏi mê trận...