Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 199: Chương 199: Vỡ mộng




Mấy hôm nay liên tục có chuyện không hay, hoàng cung ngày càng loạn, hoàng hậu cũng không thể làm gì hơn ngoài an phận thủ thường.

Bá quan văn võ trong Triều cũng bắt đầu dè chừng hoàng thượng, chẳng ai dám dị nghị điều gì.

Hôm trước Cao Trinh Nhân chẳng qua lỡ mồm nói xấu hoàng thượng, chiều hôm đó đã bị cắt lưỡi nhốt vào ngục tối rồi.

Phần là những kẻ ngu muội không biết điều, kết cục điều chưa hề an ổn. Hoàng thượng hiện tại rất dễ bị kích động, bất cứ là việc gì, chỉ cần liên quan đến nếu để hoàng thượng nghe thấy, ngày hôm đó nhất định bêu đầu.

Thiên hạ mang tên Lý Thừa Húc, những ai có ý đồ muốn leo lên đằng đầu đều bị trừng trị nghiêm minh.

Mùa Thu tháng tám năm Dục Hiên thứ ba, hoàng thượng ra ý chỉ, toàn thể bá tánh trong thiên hạ đều phải nuôi dưỡng nhân tài.

Con cái sinh ra nếu là nam tử thì phải rèn chữ nghĩa, ra sức thi cử dốc lòng vì Dục Quốc. Nếu như phát hiện nhà nào không cho nhi tử đi học, phạt một trăm lượng bạc.

Những hộ gia đình nghèo không đủ điều kiện sẽ được triều đình lo cho. Chỉ cần cố gắng, hoàng thượng chưa bao giờ bỏ rơi ai.

Điều này tuy là niềm vui đối với những bá tánh bình thường, nhưng là cái gai của bọn buôn người.

Bọn chúng quyết định không bắt cóc bé trai, thay vào đó sẽ bắt cóc bé gái. Nữ nhân vốn không cần phải học, từ trước đến nay phận nữ nhi không được bàn việc nước, cũng vì thế gánh nặng chồng chất lên nữ nhân yếu đuối.

...

“Hoàng thượng, hôm nay người có đến An Hòa cung không?” Yến công công vừa rót trà vừa hỏi hắn.

Chỉ nhận thấy trên khuôn mặt hoàng thượng ánh lên mệt mỏi.

“Hôm nay trẫm không đến An Hoà cung!” Lý Thừa Húc nhỏ tiếng nói, sau đó hóp một ngụm trà tiếp tục xem tấu chương.

“Tháng này chưa thống kê sổ sách à? Sao trẫm không thấy vậy?”

Yến công công nghe vậy cúi đầu nói: “Bẩm hoàng thượng, bình thường đến ngày mười hai mới có ạ, hôm nay chỉ mới ngày mười thôi!”

Lý Thừa Húc chau mày không đáp, vậy mà hắn còn tưởng là đến ngày rồi.

“Trong cung mấy nay có gì không ổn à?”

Nghe thế Yến công công thở dài nói: “Bẩm hoàng thượng, mấy ngày nay chẳng hiểu vì nguyên do gì cung nữ mất tích ngày càng nhiều!”

Tháng vừa qua trong cung vô cùng loạn, lần lượt mất tích vài cung nữ một lúc, ban đầu là một, ngày sau là ba người. Đến ngày hôm nay tổng thể mất tích hơn mười ba cung nữ, tuy nhiên lại có một cung nữ trở về.

Lúc cung nữ đã mất tích đó xuất hiện, người dính đầy bùn đất, hỏi gì cũng không trả lời, qua ngày hôm sau thì hỏi cái gì cũng nói không biết.

Tuy nhiên vì không quá nghiêm trọng, nên không ai nói với hoàng thượng.

“Vậy hoàng hậu đã giải quyết chưa?”

Yến công công gật đầu đáp: “Dạ bẩm, ngày hôm đó hoàng hậu đã cho thái y đến xem bệnh tình của cung nữ đó rồi, nhưng không thấy có gì bất thường!”

“Cung nữ đó tên là gì nhỉ?”

“Dạ bẩm là Đoàn Ngọc, chỉ vừa mới nhập cung chưa được ba tháng, hiện giờ thần trí vẫn chưa ổn định, vẫn đang được tra hỏi cặn kẽ!”1

Lý Thức Húc nghe vậy chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm.

“Vậy nô tài cáo lui...” Thấy hoàng thượng mệt mỏi, Yến công công liền muốn trả lại không gian yên tĩnh.

“Ừm lui đi!” Lý Thừa Húc uể oải nói.

...

An Hoa cung, Mạc Thừa Quân mấy nay luôn chờ đợi Lý Thừa Húc đến, nhưng thời gian qua đi cánh cửa An Hoà cung vẫn mở nhưng người thì chẳng thấy đâu.

Mạc Thừa Quân thẫn thờ nhìn cây hoa đào đơm hoa trước cửa, lòng lại chùng xuống.

“Hoàng hậu, trời lạnh rồi người mau vào trong đi!”

Y gật đầu vội bước vào trong, đúng thật hôm nay rất lạnh, lạnh đến mức dường như đóng băng y.

Cho đến hiện tại Lý Thừa Húc vẫn lạnh nhạt như thế, hắn bây giờ lo việc nước, việc dân. Còn y đơn giản chỉ là an phận mỏi mòn trông ngóng hắn trở về.

Cho dù hắn không lập hậu cung thì đã sao?

Hắn cũng chẳng ngó ngàng gì đến y, hết thảy tâm tư đều đặt ở nơi khác, một chút cũng không có cho y.

Nhiều tháng trôi qua, dường như hắn không còn như trước. Tất cả đều nhìn rõ, những thái giám, cung nữ trong cung đều biết hoàng thượng mấy tháng này luôn lạnh nhạt với hoàng hậu.

Chẳng còn triền miên như trước, ngày một xa cách, số lần hoàng thượng ghé qua An Hòa cung dần dà đếm trên đầu ngón tay.

Hoàng thượng ngày đêm ở Ngự Thư phòng, không xem tấu chương cũng là bàn việc với các đại thần. Đến mức gần như không nghe nhắc tới hoàng hậu.

Ngay cả tiểu thái tử cũng bị ghẻ lạnh, ngày ngày chép phạt, còn bị bắt quỳ gối ở từ đường.

Quan hệ giữa hoàng hậu và hoàng thượng dần có khoảng cách, chẳng mấy chốc cũng sẽ rạn nứt.

Ngay lúc này những người mơ tưởng đến chức vị phi tần cũng ngày một nhiều, ai cũng mong chờ đến một thời điểm nhất định nào đó, hoàng thượng sẽ phế bỏ Mạc Thừa Quân.

“Hoàng hậu, người hôm nay sao lại không mặc ấm thế, trời lạnh như vậy da người lại mỏng, mới đứng một chút đã tấy lên rồi!” Tiểu Thúy tặc lưỡi nhìn một mảng da ửng đỏ, trong lòng chua chút.

Mạc Thừa Quân không quan tâm vết tấy rát đỏ, y trầm mặc nhìn ra ngoài cửa.

“Tiểu thái tử chép phạt đến đâu rồi?”

Tiểu Thúy thở dài nhìn y: “Hoàng thượng cứ bắt tiểu thái tử chép đi chép lại, bây giờ đang khóc thút thít ở Tây Hoa các!”

Mạc Thừa Quân cúi đầu không nói gì, không phải không nói mà là không còn gì để nói, dù y có nói gì cũng không ai hiểu thấu. Lý Thừa Húc cũng không muốn nghe y.

Hắn đã lệnh, trong vòng một tháng tới bất kỳ ai cũng không được giúp đỡ Lý Thừa Nam, ngay cả y cũng không thể đến gần.

Đã ba ngày rồi, trong ba ngày này y không mới nói chuyện với Thừa Nam.

Hắn nói y quá mức cưng chiều con trai, lời nói của hắn y không để tâm đến, chỉ biết quan tâm đứa trẻ quậy phá.

Thân là người thừa kế duy nhất của Dục Quốc, trọng trách trong người cực kỳ lớn lao, không phải giống như bá tánh bình thường, muốn học thì học, không học thì có thể ngưng.

Hắn bây giờ chiếu cáo thiên hạ, bất kể là quan lại hay thường dân, là khất cái cũng được... chỉ cần là con trai đều phải ra sức học tập.

Lễ nghi phép tắc đều phải học đủ, dù không tinh văn cũng phải thạo võ.

Tất cả đều phải gộp khuôn khổ, bất kể như thế nào dù là hoàng thất cũng không được đi cửa sau.

Tiểu Thúy biết hoàng hậu lo cho tiểu thái tử uất ức không ai an ủi, nhưng với tình trạng hiện giờ mà nói, dù trời có sập ý định của hoàng thượng vẫn mãi ở đó, chưa bao giờ thay đổi.

“Nếu hoàng hậu lo cho thái tử, ngày mai Tiểu Thúy lại đến nhìn trộm!”

Mạc Thừa Quân nghe vậy cũng không động đậy, y trầm mặc một lúc mới hé răng.

“Hoàng thượng sẽ lập phi không?” Giọng nói khàn khàn vang lên, trong tình cảnh hiện tại có biết bao đơn độc.

Cô đơn, lạc lõng, run sợ, còn có tuyệt vọng, bất lực...

Tất thảy đều hiện trên gương mặt trầm tĩnh.

Dù y không nói, nhưng nhìn mặt là đủ đoán ra.

“Hoàng thượng sẽ không lập phi, người đừng suy nghĩ đến chuyện đó!”

Mạc Thừa Quân nghiêng đầu, cười khẩy.

“Tại sao không lập phi?” Y ngờ nghệch nói, âm giọng ngày một trầm thấp.

Tiểu Thúy run run, cánh tay đang rót trà phút chốc không chú ý đến là rót vào tay.

Chất lỏng nóng ấm làm tay nàng đỏ lên, Tiểu Thúy không thấy đau, chỉ thấy lạnh người.

“Hoàng thượng chẳng phải đã chiếu cáo, hậu cung chỉ độc nhất một mình người?” Nói ra lời này Tiểu Thúy liền cắn răng.

Nàng thì khẳng định cái gì chứ, ngay cả hoàng hậu còn nghĩ đến việc hoàng thượng sẽ lập phi!

Như vậy nàng còn thanh minh giúp hoàng thượng làm gì?

“Nương nương xin người đừng nghĩ nữa, người càng nghĩ lại khiến lòng trĩu nặng!” Tiểu Thúy vội an ủi, mặc dù sớm biết Mạc Thừa Quân sẽ không dễ gì nguôi ngoai.

Bây giờ y cũng không còn cách nào khác, cũng không có quyền gì buộc hắn độc sủng một mình y.

Kể từ lúc y hạ sinh Thừa Nam đã dần nhận ra rằng, thời gian của bọn họ ngày một ngắn đi. Rồi y cũng sẽ già, dung nhan cũng chẳng còn như trước.

Lý Thừa Húc ngày đêm bận rộn, tính khí cũng dần thay đổi. Cả y và hắn cũng đã không còn như trước, chẳng còn là những thiếu niên rạng ngời.

Hắn cũng không còn là một ca ca dương quang, suốt ngày theo sau bảo bọc đệ đệ, cũng không an ủi y những đêm gặp ác mộng, cũng không còn động chạm những lúc xuân tiêu.

Gió thổi mang hương thơm của hoa tàn rải rác, cánh hoa dần rụng rời ồ ạt bay qua thềm cửa.

Chúng an ổn nằm đó không hề muốn đi, giống như đang an ủi trái tim lạnh giá.

...

Đêm hôm khuya khoắt tiếng gió du dương, thổi qua tán lá, nhẹ nhàng đọng lại trong tâm của kẻ khờ. Mạc Thừa Quân chờ đợi đến khuya, đến cửa cũng chẳng cài then.

Lại một đêm chờ trong vô vọng, lại một lần đơn côi chiếc bóng.

Mạc Thừa Quân lẳng lặng nhìn vầng trăng khuyết, bỗng nhiên trong đầu phảng phất hình bóng của một thiếu niên.

Thiếu niên đó dung mạo thật sự tuấn mỹ, mắt phượng nhếch lên, khóe miệng cong cong.

Thật sự rất ấm áp!

“Nhóc con, hôm nay lại không ngủ?”

“Ca ca ngắm trăng không?”

“Ngốc quá! Muốn ngắm trăng phải lên nóc nhà!”

“Nhưng đệ sợ ngã!”

“Đừng lo có ca ca ở đây, đệ sẽ không ngã!”

Từng dòng kí ức từ từ tái hiện, thiếu niên ấy vô cùng đối tốt với cậu nhóc ngốc nghếch.

Dưới ánh trăng tròn, tay đan tay vui vẻ biết bao.

“Ca ca có thích đệ không?”

“Thích, ca thích một mình đệ!”

Nhưng giờ thay đổi rồi, thiếu niên ấy đi mất rồi, chỉ còn lại một kẻ thờ ơ.

“Ca... ca có thích đệ không?” Mặc Thừa Quân gượng cười nhìn trăng sáng, nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt nhợt nhạt.

Y hỏi, ca có thích đệ không?

Nhưng mà chẳng ai trả lời y cả!

Đêm khuya rồi, hắn có lẽ vẫn chưa ngủ, nhưng hắn không nhớ về y.

Hắn bận, bận việc chính sự.

Y nhàn rỗi, nhàn đến mức hồn nhiên đón trăng cười.

“Ca đi rồi, chỉ còn lại một kẻ thờ ơ!”

Đêm nay gió khuya thổi, gió lạnh tì vào thân, gió buốt ê cả người, gió mang tư tình đến, gió làm lòng chạnh lại, gió cuốn hồi ức đi.

Bay đến khung trời lạ, vĩnh viễn chẳng quay về...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.