Lý Thiên Thành cũng Sở Diên lưu lại tại sạp đồ gốm một lúc, quyết định mua lấy cặp hồ này.
Cầm trên tay cặp hồ ly trơn mịn khiến Sở Diên cười tít mắt, y nhìn hắn ra hiệu ý bảo hắn nên đưa ngân lượng, nhưng hắn cứ dậm chân tại chỗ.
Như đã ngầm hiểu ý, Sở Diên bèn gọi: “Phu quân, mau đưa ngân lượng đi!”
Giờ phút này Lý Thiên Thành mới mỉm cười gật đầu, trong tay áo lấy ra túi bạc tinh xảo, sau đó đưa cho ông chủ một thỏi.
Ông chủ nhìn thấy số tiền quá lớn thì hoảng lên, vội vàng theo sau gọi lại.
“Hai vị xin dừng chân!” Tiếng nói vọng vang ở phía sau, không ngừng gấp gáp.
“Hai vị xin nhận lại chỗ bạc này, cái kia... thật sự quá nhiều rồi!”
Nhìn thấy ông chủ trên trán nhăn nhó, tay liên tục đưa tiền phối về hướng hắn.
Lý Thiên Thành trước giờ không thích lấy lại bạc vụn, hơn nữa việc chi tiêu trong cung đều không phải do hắn làm.
Hắn chỉ việc duyệt tấu, ấn ngọc tỷ, ngoài ra chẳng mang theo bạc để làm gì.
Giang sơn là của hắn, hắn muốn gì chẳng được chứ, hà tất phải chú ý đến những việc nhỏ nhặt, cỏn con.
Thấy hắn hồi lâu chẳng chịu nhận lại số bạc, ông chủ mới cảm thấy hơi mỏi tay, vẻ mặt theo tuổi già mà bắt đầu nhăn nhó.
“Không cần thối lại, ta trước giờ chưa dùng bạc lẻ!” Hắn trầm giọng nói, không để ý lời nói có hơi khó nghe.
Cảm thấy tình hình không ổn, Sở Diên vội vàng giải vây giúp hắn, y kéo ông chủ lui về sau vài bước, chẳng biết đang nói gì, chỉ thấy ông ấy gật đầu rồi đi về quầy hàng.
Lúc này y mới kéo tay hắn đi ra nơi khác, vừa đi vừa nói, giọng nói còn mang theo trách móc.
“Người đang ở bên ngoài đó, người làm như vậy sẽ khiến người khác hoài nghi người là hoàng thượng, như vậy sẽ rất xa cách!”
Không chỉ là xa cách thôi đâu, nếu bọn họ biết hắn chính là vị hoàng đế mà dân chúng luôn luôn căm phẫn, chắc chắn sẽ không tự nhiên.
Ngược lại sẽ gây thêm nhiều sóng gió.
Có rất nhiều kẻ đều muốn giết hắn, tin tức hắn xuất cung chắc chắn cũng truyền tai không ít người.
Nghĩ vậy Sở Diên có chút không vui.
...
Đi được một đoạn, Lý Thiên Thành lại không thấy Sở Diên mở miệng nói vài lời, làm cho hắn có chút lo lắng.
Lý Thiên Thành nhìn thấy khóe mắt y hơi ửng đỏ, chẳng hiểu giai nhân bị làm sao, khi nãy vẫn còn rất tốt, chỉ trong chốc lát đã thay đổi như vậy?
Hắn đuổi theo phía sau, chen lấn qua dòng người xô bồ, đi theo bên cạnh y, giữ khoảng cách thật gần.
Phí sau là thuộc hạ đang rình mò theo sát, mọi nhất cử lưỡng động của hắn và y đều lọt vào mắt.
Chỉ nhìn thấy hoàng thượng của bọn họ đuổi theo Sở phi, rất kiên nhẫn đi cạnh y, mặc cho Sở Diên vẫn luôn trầm ngâm không để ý.
Cho đến lúc bầu trời bắt đầu đen lại, dự kiến sẽ có mưa to, gió lớn.
Dòng người lại bắt đầu vội vã, chen lấn nhau tìm bến đỗ nán lại.
Đám người bọn họ cũng vậy, chen chúc tìm nơi trú chân, cuối cùng lại dừng ngay quán ăn nhỏ.
Đến đây trời đã bắt đầu đổ mưa, giữa tiết trời se lạnh, Lý Thiên Thành ra hiệu mọi người vào trong, tìm hai cái bàn trống, ghép đôi chúng lại.
Người của hắn đông như thế, tiểu nhị vui đến mức hai mắt lóe sáng, nhanh chóng phục vụ.
“Khách quan dùng gì?” Tiểu nhị hí hửng hỏi.
Nhìn thấy đây là quán mì, cùng lúc đang cảm thấy rất lạnh, nếu có một tô mì nóng hổi, chắc chắn sẽ ấm áp biết bao.
Lập tức liền gọi mấy mươi bát mì, cùng hai ấm trà thượng hạng.
Tiểu nhị hớn hở vào trong căn dặn nhà bếp, xong việc đã mang trà đến phục vụ.
Ở đây vị trà ngon nhất, có lẽ là trà Mai Lan, bởi đặc trưng là mùi hương thơm dịu nhẹ, cùng với vị ngọt thanh thanh.
Gần xa ghé qua đều phải gọi một ấm thưởng thức, trà được hái vào lúc sáng sớm tinh mơ, sương vẫn còn đọng lại trên từng lá trà, nghe dân bản địa nói, trà ở đây là ngon nhất Đương Châu.
Đa phần trà này thường được các quan lại dùng, chủ yếu do hương vị thanh ngọt của nó.
Một lát sau, cuối cùng thì mì cũng đã được mang lên, mỗi người một phần, hơi ấm phảng phất vừa hay làm ấm dần cơn lạnh.
...
Bên ngoài, tiếng mưa lát đát không ngừng vang lên, trong bầu không khí tấp nập, âm thanh nói chuyện, xen lẫn tiếng mưa, người vào quán một lúc một nhiều.
Mưa... cũng ngày một lớn hơn.
Xem ra chuyến khởi hành của bọn họ chưa được thuận lợi lắm.
Cho đến tối muộn, cơn mưa mới từ từ hạ xuống, âm thanh cũng nhỏ dần, người trong quán cũng dần tản đi.
Trong chốc lát chỉ còn lại đám người Lý Thiên Thành, nhìn thời gian cũng đã không còn sớm, ngẫm lại vẫn không thể làm gì hơn.
Cũng không thể nán lại thêm một đêm, vì thế bọn họ quyết định rời ngay.
...
Trong màn đêm tĩnh mịch, bầu không khí trở nên u ám lạ thường, bởi lẽ cơn mưa đã dai dẳng khá lâu.
Đường cùng lấm lem bùn đất, chẳng thích hợp cho chuyến đi gấp gáp của bọn họ.
Lý Thiên Thành và Sở Diên ở ngay trong kiệu, có thể không vất vả, nhưng những người theo sau, đa phần đều phải cởi ngựa đường dài.