Lúc hắn chạy đến đã thấy y vui cười hái hoa, Sở Diên vui vẻ đón nhận ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng làm hắn cứ nghĩ y thật sự đã hồi phục rồi.
Hắn vui mừng chạy đến ôm y vào lòng, hắn kéo y dán sát vào hắn, Lý Thiên Thành hôn nhẹ lên tóc mai, hắn nói: “Tốt quá! Cuối cùng ngươi cũng tỉnh!”
Ngay sau đó là một trận quặn thắt, Sở Diên đá một cái thật mạnh vào hạ bộ của hắn, y nheo mắt nhìn con người xa lạ, Sở Diên lớn tiếng mắng: “Ngươi là ai? Sao lại làm càng như vậy?”
Sở Diên chau mày nhìn kẻ lạ mặt đã đột nhập vào Sở gia, y vừa mới dậy, chưa tìm gặp phụ thân, chờ sau khi gặp được phụ thân, Sở Diên nhất định sẽ mách với người.
Ban ngày ban mặt lại có một kẻ khốn khiếp không biết trời cao đất dày lẻn vào phủ.
“Nếu ngươi còn không mau đi, một lát nữa phụ thân trở về ta sẽ mách với người, rằng ngươi lén vào ăn hiếp ta, phụ thân mà biết được ngươi thừa cơ ức hiếp ta, ông ấy sẽ đánh đến khi mông ngươi nở hoa!”
Lý Thiên Thành nhíu mày không hiểu chuyện gì, hắn vẫn cứ ngơ ngác nhìn Sở Diên nói những điều khó hiểu, cái gì mà phụ thân? Đây rõ ràng là hoàng cung, phụ thân của y chẳng phải là Sở Hoài sao?
Ông ta có gan đánh hắn đến mông nở hoa sao?
“Diên nhi...” Hắn khẽ gọi tên y.
Sở Diên cau mày nhìn hắn, y líu ríu nói: “Là công tử, ngươi phải gọi ta là công tử, không được thất lễ!”
“Công... tử?” Hắn lẩm bẩm một mình, khó hiểu nhìn y.
Sao lại gọi là công tử? Y đang nói cái quái gì vậy, hắn nghe thế nào cũng không hiểu, y rốt cuộc là muốn cái gì?
“Sở Diên, đây là hoàng cung, ta là Lý Thiên Thành... là hoàng thượng!”
Nghe xong những lời đó, Sở Diên lập tức giận dỗi bước đi, còn không thèm quay đầu lại.
Hắn vội chạy theo sau y, miệng vẫn không ngừng gọi y: “Diên nhi!”
Lập tức Sở Diên dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn hắn: “Ngươi thật lớn gan, còn ở đây giả làm hoàng thượng, nếu như chuyện này được truyền ra, trên dưới Sở gia sẽ không yên ổn!”
Lúc này Lý Thiên Thành mới hiểu ra chuyện gì, hắn chăm chú nhìn Sở Diên, cuối cùng mới nhận ra, y đã quên hết chuyện cũ.
Sở Diên nhìn hắn như kẻ lạ mặt đang đột nhập Sở gia, ánh mắt y không giống mọi khi, thái độ y bướng bỉnh, giống như đứa trẻ vô lo vô nghĩ.
“Diên nhi, đây là đâu?” Hắn nhìn y dò hỏi.
Sở Diên chống nạnh liếc hắn, tên này có lẽ đã bị điên rồi, vì vậy hắn mới không biết ở đây chính là Sở gia.
“Ngươi bị ngốc có đúng không? Đây là Sở gia mà?”
Lý Thiên Thành lập tức đáp lại: “Ngươi nhìn kỹ xem! Đây không phải Sở gia, nơi đây lớn như vậy, Sở gia sao có thể sánh bằng?”
Sở Diên ngây người ra, y quan sát xung quanh, phát hiện nơi này so với kí ức của y thật sự có hơi khác biệt.
Từ lúc y tỉnh dậy đã vội tìm phụ thân, nhưng tìm mãi cũng không thấy, y có gọi mấy tỷ tỷ xinh đẹp kia hỏi chuyện, nhưng ai nấy cũng lắc đầu nói không biết.
Sở Diên thật sự rất khó chịu, y nhớ hôm qua đã cùng phụ thân cưỡi ngựa, trong lúc mất thăng bằng đã sơ ý ngã xuống bất tỉnh.
Đến khi tỉnh dậy lại nằm cùng một nam nhân xa lạ, y thật sự hoài nghi, liệu có phải đã bị bắt cóc rồi không?
Đang yên đang lành sao có thể lạc đến nơi này?
Lập tức Sở Diên liền lui về sau, đề phòng kẻ trước mặt. Hắn chắc chắn không phải người tốt, á mắt của hắn không hề chân thực, hắn đang cố che đậy điều gì đó. Lý trí cho thấy Sở Diên không thể tin kẻ này.
“Diên nhi...” Thấy y hồi lâu không trả lời hắn thật sự rất lo lắng.
Tay hắn nắm chặt vạt áo, bóp đến nổi gân xanh, hắn sợ y phát hiện rằng hắn đang lừa y, lòng bàn tay không ngừng tuôn ra mồ hôi.
Lý Thiên Thành bước nhẹ về phía y, hắn nhỏ giọng bảo: “Là phụ thân ngươi đưa ngươi đến đây, ta... ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi!”
Nhưng Sở Diên không quan tâm, hắn là ai cũng không quan trọng, thứ mà y nghĩ đến hiện giờ là lập tức tìm phụ thân.
Y rất sợ phải tiếp xúc với những kẻ lạ như hắn, những con người luôn có mưu mô, cảm giác là chân thực nhất, y nhìn thấy sự dối trá của kẻ này.
Ngay từ khi hắn mở miệng gọi y, y đã cảm thấy kẻ này luôn muốn lừa gạt y.
Phụ thân đã dặn dò kỹ, bất cứ ai nói gì cũng không được tin, ngoại trừ phụ thân ra ai cũng không đáng tin.
Sở Diên bắt đầu hốt hoảng, y chỉ mới mười ba tuổi, những thứ trước mắt hoàn toàn xa lạ với y, kể cả đây là đâu y cũng không rõ.
Sở Diên chỉ muốn trốn thoát, y không thể tiếp tục nán lại nơi này, hắn ta sẽ để y đi chứ?
“Ngươi có biết... phụ thân ta ở đâu không?” Sở Diên lúc này như con thỏ nhỏ, y đang lạc giữa một khu rừng rộng lớn, mà xung quanh đều không ai đáng tin cậy, tất cả đều không thật lòng đối đãi với y.
“Diên nhi, ngươi gả cho ta rồi, nơi này là nhà của ngươi!” Lý Thiên Thành nhỏ giọng tiếp cận, vội nắm lấy tay y.
Ánh mắt hắn tha thiết như nói chuyện với ái nhân, mà không biết rằng y hiện giờ chỉ là đứa trẻ mười ba tuổi.
“Không phải!” Sở Diên lớn tiếng ngắt ngang.
“Ta không có gả cho ngươi, phụ thân ta sẽ không đồng ý loại chuyện này!” Sở Diên được phụ thân giáo dưỡng từ nhỏ, những thứ mà y học được là những điều tốt đẹp, không phải loại tư tưởng này.
Phụ thân nói, sau này y phải nối nghiệp người, sau đó thi đỗ trạng nguyên, rồi tìm một nữ nhân tốt gả vào Sở gia.
Làm thế nào y lại trái với lời phụ thân?
“Ta là nam tử, làm sao có thể gả cho ngươi? Hơn nữa ta chỉ mới mười ba tuổi, ta... sao có thể... sao có thể?”
Nói rồi y lập tức xoay người bỏ chạy, hắn nhất định là người xấu, Sở Diên lập tức điên cuồng chạy trốn, y không muốn để hắn tiếp tục ức hiếp y.
“Đừng chạy mà, Diên nhi!” Lý Thiên Thành hốt hoảng khi thấy y lại bỏ chạy, hắn vội đuổi theo y ở phía sau.
Tuy nhiên lúc này Sở Diên chạy thật nhanh, còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn. Bình thường y đâu khỏe tới mức này, vì sao chỉ mới một đêm liền biến thành một người khác vậy.
Hắn theo y vượt qua mấy vòng, từ Từ Thanh cung cho đến Vườn Ngự Uyển, băng qua Ngự Thiện phòng rồi lại mất hút ở Tàng Thư các.1
Lý Thiên Thành dừng lại thở hổn hển, hắn liếc mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng cũng không nhìn thấy Sở Diên trốn ở đâu.
Hắn đi về hướng bên trái, không ngừng gọi y, nhưng đáp lại chỉ là âm thanh xào xạc của lá cây.
Sở Diên khó khăn lắm mới trốn thoát, y chẳng dại gì mà để hắn phát hiện.
Y vỗ ngực một cái thật nhẹ, âm thầm vội mừng: “May quá, thoát được rồi!”
Sở Diên cảm thấy hơi choáng váng, khi nãy chạy quá nhanh, vội quá không kịp thở, bây giờ dừng lại rồi, trái tim vẫn nhói lên.
Y không tin nơi này sao có thể lớn đến như vậy, chẳng lẽ chạy mãi vẫn không thoát được.
Sở Diên mệt mỏi trượt xuống, y ngồi bệt trên đất không ngừng ôm tim.
“Sao lại khó thở thế này!” Y vỗ ngực thêm mấy phát, chờ hô hấp bình ổn mới đứng dậy.
Mắt y nhìn quanh, xác định không có người lạ mới nhẹ nhàng bước ra.
Nhưng y vẫn không đủ tự tin để sải bước, một bước đi lại thêm vài bước khựng lại, vẫn nên đề phòng thì hơn.
Sở Diên trong lòng mắng thầm một câu, nếu như để y tìm được phụ thân, y nhất định phải để người đánh cho hắn nở hoa.