Nói chuyện với Dương Xuân được đôi câu, Sở Diên cảm thấy hình như lại cảm mạo rồi. Y hắt hơi vài cái, sắc mặt ửng đỏ nhìn Dương Xuân.
Nghĩ bụng có lẽ sẽ bị mắng một trận nữa cho xem.
“Đã nói rồi mà không nghe, đến đây ta cho ngươi thứ này!” Dương Xuân nói rồi thì đi trước vào trong, đứng trước đầu giường lấy ra một lọ dược màu lam.
Liếc Sở Diên một hồi mới nói: “Thanh Ngọc hoàn, có thể chữa được phong hàn, cảm mạo rất tốt, giúp người điều dưỡng khí huyết, lấy một viên là được.”
Thanh Ngọc hoàn rất quý, hết thảy trong lọ chỉ có vỏn vẹn mười ba viên, Dương Xuân đã dùng hết tám viên, còn lại chỉ có bốn viên.
Nay mang ra cho Sở Diên một viên thì chỉ còn ba viên, tính nhẩm chắc cũng còn đủ xài.1
Thần dược này, lúc trước khi Dương Xuân còn ở thanh lâu, may mắn được một cao nhân ban tặng, tính đến nay cũng hơn ba năm rồi.
Cất giữ lâu như vậy, đến nay cũng đã dần cạn.
Nhìn Sở Diên yếu ớt như vậy, Dương Xuân lại không nhịn được đem nó cho y. Dù sao hiện tại cũng không quá mức cần nó, so với Sở Diên, Dương Xuân vẫn khỏe mạnh hơn.
“Lọ dược này ngươi cứ giữ đi, cái này rất tốt đó, đồ tốt nhưng ta chẳng dám dùng, thật khổ sở ta sợ dùng rồi thì mai mốt lại chết đi thì lại uổng!” Dương Xuân đau khổ ôm ngực, lắc lư vài cái, nghiêng ngửa loạng choạng.
“Ai nha,... số ta thật là khổ mà, thật khổ mà, hôm trước Tô quý phi còn tới tìm ta, làm ta khổ gần chết!” Dương Xuân khóc lóc kể lễ.
Nhìn bộ dạng quỷ khóc thần sầu của Dương Xuân, không khỏi khiến Sở Diên chết lặng.
Mới đó chưa được bao lâu, vậy mà lại lên cơn rồi sao?
Không phải y không biết, tính cách cổ quái của Dương Xuân, nhưng như vậy... có phải quá lố rồi không?
Trong cung ai cũng tự động cách xa Dương Xuân, ngay cả Lý Thiên Thành cũng không muốn lui tới, vì thấy Dương Xuân thật xảo trá.
Khuôn mặt mị hoặc lại rất thích giở trò xấu xa, có lúc thế này, có khi lại thế kia. Thật sự không biết y là đang nói thật hay nói đùa nữa?
Nhưng Sở Diên lại chọn nghe Dương Xuân nói.
“Tô phi đến tìm ngươi làm gì?” Sở Diên nhìn Dương Xuân, buồn cười hỏi.
Không biết tại sao, nhưng nhìn bộ mặt nửa thật, nửa giả này của Dương Xuân, thật sự khiến y khó lòng mà kháng cự.
Không nhịn được bật cười.
“Còn không phải ghen ăn tức ở sao? Ta nói này, xem chừng ngày chết của ta sắp tới. Hôm qua Tô phi hùng hổ va vào ta, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, nội tâm bùng lửa, sắp sửa nuốt chửng ta!”
“Cũng may ta nhanh chóng tẩu thoát, cuối cùng mới an ổn ở đây!” Dương Xuân xoa xoa lòng ngực, than vãn nói.
“Nếu như vậy, ngươi đã làm gì sai chứ?” Sở Diên tò mò hỏi.
Còn về phần Tô phi, y chưa từng gặp qua nàng ta, thực chất không biết nàng ta là ngươi như thế nào.
Nghe Dương Xuân kể như vậy, có lẽ không tốt lành.
“Tốt nhất ngươi nên cẩn thận vào, mấy ngày nay ta thấy hoàng hậu và Tô phi rất lạ, một kẻ thì đằng đằng sát khí, một kẻ lại mang long thai!” Dương Xuân ám chỉ nói với Sở Diên.
Trong lòng Dương Xuân đã đoán ra đôi chút, nhớ đến hoàng thượng cực kỳ ghét động chạm. Ghét nhất mùi phấn son dày đặc trên người phi tần, ghét nhất mấy lời nũng nịu không ra hồn.
Đột nhiên cộng chẩm cùng hoàng hậu, thật sự rất đáng ngờ. Hơn nữa còn chưa kể đến long thai có thật sự là của hoàng thượng hay không!
Hoàng hậu không nói đã từng để thái y bắt mạch qua, cũng chưa có gì minh chứng cả! Đơn giản chỉ là lời nói...
Dương Xuân đã từng trải qua cuộc sống ở thanh lâu, cũng đã từng nhìn thấy mấy nữ nhân bị đám phong lưu đó bỏ mặc. Có người may mắn khi mang thai sẽ được cưới gả đàng hoàng, có người xui xẻo lại chẳng được gì.
Một số khi bước vào được hào môn danh giá, tất nhiên sẽ tìm mọi cách để được mang thai, ngay cả mang thai giả cũng nhiều vô số kể.
Có trước dưỡng sau, ban đầu không có, nhưng về sau lại thật sự may mắn có.
Nếu như vậy cũng chẳng ai làm được gì!
Dương Xuân chỉ muốn nhắc nhở Sở Diên nên cẩn trọng, cuộc sống trong cung rất nhiều may rủi.
Chẳng biết được ngày nào sẽ chết rất nhanh!
“Trong hoàng cung này, chỉ có Sở Diên ngươi được hoàng thượng ban nhiều ân huệ! Rất nhiều người đố kỵ với ngươi, đặc biệt là hoàng hậu, thế nên ngươi đề phòng vẫn hơn!” Dương Xuân vỗ vai y nói.
Thấy vậy Sở Diên cũng không dám làm gì hơn ngoài ngoan ngoãn nghe theo.
“Ta đã hiểu rồi!” Sở Diên gật đầu xem như đã hiểu, y cũng biết được, chỉ là nhiều lúc vẫn cảm thấy rất tủi thân.
Mấy ngày đông lạnh giá, lúc buồn tủi lại đến Trường Thanh cung làm phiền Dương Xuân, nhìn lại chợt nhận thấy bản thân rất nhu nhược.
...
Lý Thiên Thành đã trở về, hắn vội vàng tìm kiếm Sở Diên, phát hiện trong tẩm điện trống rỗng, người lại chẳng thấy đâu.
Lập tức hắn lo lắng, quát lớn gọi: “Người đâu!”
Thị vệ canh gác nhanh chóng chạy đến quỳ rạp xuống: “Bẩm hoàng thượng có gì dặn dò?”
Lý Thiên Thành mặt nhăn, mày nó, hắn đập bàn quát: “Sở Diên đâu? Y đi đâu rồi?”
Thị vệ đó hốt hoảng đến bật người ra sau, cũng không chú ý Sở Diên đã đi đâu nữa. Hôm trước cũng là hắn ban chỉ, để Sở phi tùy ý ra vào trong cung.
Vậy mà bây giờ lại tức giận như vậy, thị vệ này xem như gặp xui rồi. Nếu bây giờ trả lời là không biết, hoặc không chú ý tới y dược đi đâu, nếu như nói như vậy, chẳng khác nào tự mình nộp mạng?
Chờ lâu không thấy thị vệ đó trả lời, Lý Thiên Thành đã tức đến độ sắp bùng nổ. Hắn vung chân đạp mạnh vào người thị vệ, khiến thị vệ đó ngã ra sau.
“Có bấy nhiêu đó cũng không thể làm được, ngươi nên cút sớm đi!” Hắn tức giận chỉ ra ngoài, bảo thị vệ đó cút nhanh lên.
Lý Thiên Thành như điên mà hùng hùng lệ khí, hắn tựa người trên long sàng. Sắc mặt như muốn bóp chết người khác vậy.
Tầm một canh giờ sau.
Sở Diên tạm biệt Dương Xuân rồi chậm rãi trở về, y ở dưới bầu trời đầy tuyết giống như một sinh vật nhỏ đang bị lọt giữa không gian rộng lớn.
Y là một người nhỏ bé, một người không có địa vị, cũng không có đặc điểm gì tốt.
Sống đến nay cũng đã là ơn trời, chưa biết được còn sống được mấy cái xuân xanh?
Nhìn cửa tẩm điện mở toạc, y mới biết hắn đã về.
Sở Diên kéo theo lo lắng, bồn chồn, chậm rãi đi vào bên trong.
Nhìn thấy Lý Thiên Thành trừng mắt nhìn mình, y lại càng thêm bất an.
“Hoàng... hoàng thượng...” Sở Diên run run nói.
“Ngươi đã đi đâu?” Hắn bước đến túm lấy cổ áo Sở Diên, kéo y ra sau.
“Hoàng thượng... khụ...” Sở Diên nhất thời không kịp phản ứng, đã bị hắn lôi mạnh.
Y đau đớn nới lỏng tay hắn, khuôn mặt đỏ ửng không ngừng lắc đầu.
“Tại sao chứ? Trẫm chỉ không ở đây hai ngày, vậy mà ngươi lại nóng lòng muốn tìm nam nhân khác sao?” Hắn tức giật đẩy y ngã xuống.
Một tiếng phịch lớn.
Sở Diên nhăn mặt rên một tiếng, xương cốt hình như sắp vỡ vụn. Một cơn đau truyền tới, y bị đau đớn dày vò đến không thể mở miệng.
Hắn không buông tha lại tiếp tục nhấn mạnh y xuống: “Trẫm đã nói biết bao nhiêu lần rồi, tốt nhất không được trái ý trẫm, tại sao người lại cứ muốn ngoan cố không chịu nghe?
Sở Diên không ngừng lắc đầu, y nào có tìm nam nhân khác, chẳng qua là ghé đến Trường Thanh cung, y nào có gan lớn tư tình cùng nam nhân khác.