Vòng Vây Luyến Ái

Chương 11: Chương 11




Giang Ngữ Hân một bên đeo túi xách, tóc cột dài cá tính, cô đi trong tư thế đảo mắt tới lui như phòng thủ điều gì đó.

“Chết tiệt, lại bị kẻ khác theo dõi” bước chân cô lúc này đi một nhanh hơn, thoáng chốc quay người lại quan sát “các người nghĩ mình là ai mà có bản lĩnh bắt cóc tôi” cô nhếch mép, liếc nhìn vào gương chiếu hậu của chiếc taxi đậu dọc bên đường. Bọn chúng có năm tên, cũng khá đông, nếu bày trò đánh nhau dĩ nhiên Giang Ngữ Hân sẽ nắm chắc phần thua bởi vì sau nhiều năm như vậy, võ thuật của cô vẫn không tiến bộ chút nào, nên cô đành dùng cách khác, chờ thời cơ đến sẽ áp dụng.

Đám người áo đen cứ thế bám theo cô, đi đến một ngã rẽ vắng người, tên đầu đàn phất tay, đàn em của hắn liền xông đến bắt lấy cô gái tóc xoăn màu hạt dẻ, diện jeans và sơ mi trắng. Chúng trấn áp người cô, nhấc bổng Giang Ngữ Hân lôi lên xe.

“Các người…các người là ai…tôi không quen biết các người mà, tại sao bắt cóc tôi” cô gái trong xe giãy giụa la hét. Thấy thế một tên đeo kính đen bên cạnh nhanh tay lấy băng keo dán miệng cô lại.

“Im đi, chúng tôi sẽ không làm hại cô”

Brum…chiếc xe hơi nổ máy, với tốc độ thần thánh của tên tài xế kia, ngay chốc lát cô đã có mặt tại một căn phòng sang trọng, bọn người xấu kia khi áp đảo Giang Ngữ Hân đến, liền lui ra ngoài, để mặc cô một mình bên trong ở tư thế tay chân bị trói chặt, miệng không thể nói gì. Hai mắt cô lay láy quan sát nhìn máy móc ở phòng này, quả thực rất giống một chỗ để thí nghiệm, máy móc tân tiến được xếp hàng dài, có cả cái máy to đến nỗi nếu đặt cả một con bò vào cũng vừa vặn.

Ba tên y phục trắng như bác sĩ mở cửa đi vào, sau đó là một tên mà trang phục từ trên xuống dưới đều là một màu hắc ám, hắn đội nón, đeo khẩu trang, vì vậy Giang Ngữ Hân không thể thấy mặt hắn ta nhưng vóc dáng của hắn quả thực rất toàn mĩ, đầy lực hấp dẫn. Hắn vừa nhìn thấy cô liền thở dài, lắc lắc tay.

“Các người đi ra hết đi”

“Vì sao thưa lão đại, chẳng phải anh muốn chúng tôi cấy con chip vào người cô gái này để dễ dàng cho việc anh kiểm soát cô ta hay sao?” Một tên áo trắng vẻ mặt bất ngờ, quay sang hỏi hắn

Lúc này Lãnh Mạc nhếch môi “cô ta không phải người tôi cần tìm” dứt lời, Lãnh Mạc đạp đổ cánh cửa đi ra.

Ngồi giữa ghế rồng phía trên cao, Lãnh Mạc vừa nhấm nháp ly rượu vừa gõ gõ trán, nét mặt hắn vẫn lạnh như băng. Lãnh Mạc đảo mắt nhìn năm tên đàn em của mình, bóp nát ly rượu đang cầm trên tay giận dữ “mẹ kiếp, có một người phụ nữ cũng bắt nhầm”

“Lão đại…tụi em chẳng rời mắt khỏi cô ấy dù chỉ một giây, với lại…với lại rõ ràng cô gái này có guơng mặt giống…”

Một tiếng “bốp” vang lên, giáng xuống mặt của tên đàn em, Lãnh Mạc cau mày, hai tay xoa bóp mi tâm để ráng trấn tĩnh chính mình, sau đó hạ giọng “Giang Ngữ Hân, cô ấy có tài gì?”

“Dạ…là thay đổi gương mặt…nhưng tụi em…không thể nhận dạng được, cô ấy đã thay đổi dung mạo lúc nào và cho ai. Thưa lão đại, làm sao anh phân biệt được?” Tên đàn em liều mình hỏi, bất chấp bị trừng phạt

“Điều này mày tự rèn luyện” Lãnh Mạc bỏ đi, hắn tiến vào căn phòng thí nghiệm lúc nãy, thấy cô gái bị Giang Ngữ Hân lợi dụng để tráo dung mạo, Lãnh Mạc lạnh lùng nhìn cô ta

“Vừa nãy lúc trên đường đi qua ngã tư có người một người vô tình đụng trúng cô?”

“Phải, phải..” cô gái kia run rẩy khi Lãnh Mạc đến gần, nắm tóc cô ta hướng đến tấm gương gần đó, bỗng dưng cô ta toáng lên, hai tay không dám chạm vào gương mặt mình, miệng lắp ba lắp bắp “ai…ai, gương mặt này…không phải của tôi, mà của…cô gái lúc nãy”

Lãnh Mạc hài lòng, khẽ gật đầu, hắn quỳ gối cạnh cô gái trang phục giống hệt phong cách của Giang Ngữ Hân “lúc nãy cô ở đây cũng nghe hết mọi chuyện bên ngoài nhỉ, cô đã biết tất cả về chúng tôi?”

“Anh…anh là tội phạm…là buôn bán ma túy…vũ kh..áaa”

Nằm trên sàn nhà, máu trên trán của cô gái vô tội từng giọt rơi xuông, một vết thủng giữa trán do khẩu súng của Lãnh Mạc, hắn bỏ mặc cô ta rồi khoác áo ra ngoài rồi sau đó người của Lãnh Mạc vào dọn dẹp cái xác một cách nhanh chóng.

Giang Ngữ Hân, cô cũng ma ranh lắm, dám qua mặt cả người của tôi, nếu đã vậy đích thân tôi sẽ ra tay.

….

Giang Ngữ Hân đóng cửa nhà lại, cô thấy có chút bất an, đây là căn nhà thứ mười cô và cậu đã chuyển đến, không chừng sẽ có lần thứ mười một.

Giang Ngữ Hân vừa nằm xuống chiếc giường, chợp mắt chưa đến một phút cô đã nghe thấy có tiếng động gì đó kỳ lạ phát ra ở phía sau…Giang Ngữ Hân giật nảy người, đôi mắt lóe lên nỗi bất an tột độ.

“Không thể nào, không thể nào là…” khi cô ra sau nhà, mở cánh cửa bằng tảng đá khổng lồ cô đặt sẵn bằng cách xoay tròn viên đá, Giang Ngữ Hân chạy vào trong động, cô giật bắn mình, hai tay đặt trên miệng “cậu…cậu…”

Cậu cô ngồi ở chiếc ghế, trên tay cậu cầm những chiếc mặt nạ trong suốt được làm từ silicon mỏng, những bộ mặt này rất phong phú, có cả nam nữ, già trẻ. Giang Ngữ Hân tiến đến trước cậu, cô quỳ gối “con xin lỗi cậu”

“Tiểu Hân, con có phải là…” cậu cô ngập ngừng không dám thốt ra những chữ gì đó

Giang Ngữ Hân thấy sắc mặt sợ hãi của cậu, mặc cho cậu không nói hết lời, nhưng cô hiểu cậu muốn nói gì, cô mím chặt môi, gật đầu “phải, là con”

“Trời ơi, Tiểu Hân, tại sao con lại làm ra những việc này, dính vào hắc bang là một việc nguy hiểm”

“Xin lỗi cậu, nhưng con đã không còn đường lui rồi” Giang Ngữ Hân cứng rắn đặt tay mình lên bàn tay đầy nếp nhăn của cậu để trấn an, sau đó cô đứng dậy vòng ra sau ôm lấy cậu mình “cậu đừng lo, con sẽ không sao mà”

“Tiểu Hân, cậu xin con, cậu không muốn sau này con giống cha mẹ của mình, phải chịu cái chết của sự sắp đặt, dừng lại đi mà con” khi nhắc đến đây cậu cô tự dưng rướm nước mắt, bàn tay ông ấy run run nắm tay Giang Ngữ Hân “Tiểu Hân à, thực ra có một chuyện cậu vẫn luôn không dám nói thật cho con biết…cha mẹ của con vốn dĩ là người của hắc đạo, và dĩ nhiên” cậu cô ngập ngừng nhìn cô không muốn nói tiếp nữa, khẽ lắc đầu

Giang Ngữ Hân nhếch môi, cô cầm phi tiêu phi trúng đồng tâm, gương mặt phẫn nộ “sao cậu không nói tiếp?”

“Tiểu Hân à”

“..và dĩ nhiên cha mẹ con không phải qua đời vì tai nạn giao thông bình thường, mà đó là một vụ giết người, đúng không cậu” nói ba chữ “đúng không cậu” Giang Ngữ Hân quay sang cười quỷ quyệt, cô từ từ quay lưng lại với cậu mình, dần dần cởi chiếc áo sơ mi phơi tấm lưng trần.

Cậu cô hốt hoảng “phượng hoàng lửa” ông ta há hốc miệng hình chữ O khi thấy hình xăm trên lưng Giang Ngữ Hân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.