Vòng Vây Luyến Ái

Chương 13: Chương 13




Giang Ngữ Hân gương mặt không mảy may biến sắc, chỉ có bàn tay là nắm chặt chiếc di động, miệng lẩm bẩm điều gì đó rồi quyết định đi nhanh đến nơi bọn người đang giam giữ ông cậu của cô.

Giang Ngữ Hân chẳng mấy chốc đã có mặt tại căn nhà hoang đó, quả thực gọi là nhà hoang nhưng nơi này còn khang trang và tốt hơn nhiều so với căn nhà cô đang thuê. Lướt mắt qua một dọc địa hình nơi này, Giang Ngữ Hân thản nhiên bước vào, cô trong trang phục quần đen bó sát và áo ống chỉ ngang eo, bên ngoài khoác thêm chiếc áo kaki bụi, dáng vẻ của cô lúc này chẳng khác nào nữ hắc bang.

“Tôi đến rồi” Giang Ngữ Hân lên giọng, chỉ sau lời nói của cô, một cánh cửa lớn bỗng dưng mở ra, hai tên đàn ông cao lớn đứng canh gác phía ngoài, gương mặt bọn chúng sát khí vây quanh, và dĩ nhiên tất cả đều có súng lục mang bên mình, một tên thấy Giang Ngữ Hân có vẻ ngờ ngợ không chắc, hắn ta quay sang nói to nhỏ cùng tên canh gác còn lại điều gì đó. Khoảng chừng năm phút băn khoăn mới cho cô vào bên trong.

Thật là phiền phức. Giang Ngữ Hân xì một tiếng dài, cô lên tiếng chất vấn “các người giam giữ cậu tôi ở đâu?” Nhìn bên trong căn nhà, rất nhiều hướng cầu thang, Giang Ngữ Hân vừa tức giận vừa lo lắng cho ông cậu, bởi vì ông ấy vốn nhát gan, cô chậm trễ đến cứu như vậy, cũng có thể ông ấy lại bị cao huyết áp.

“Cô cứ lên phía trên” tên đàn em chỉ về hướng cầu thang chính giữa “gặp lão đại”

“Gặp lão đại của các người làm gì, tôi cần gặp ông cậu của tôi, tôi muốn xác nhận ông ấy vẫn an toàn” Giang Ngữ Hân quát lớn với tên đàn em

“Lão đại đang giam giữ hắn” tên đàn em không dám trái lệnh lão đại, không phản kháng với Giang Ngữ Hân, hắn chỉ biết hạ giọng, chỉ tay “mời cô”

Mẹ kiếp, dám lằng nhằng với tôi. Nuốt cục tức trong lòng, cô miễn cưỡng đi theo hắn.

Cạch.

Cánh cửa căn phòng được chỉ định mở ra, rất nhanh chóng tên đàn em kia đẩy mạnh Giang Ngữ Hân vào bên trong rồi đóng chặt cửa nhốt cô vào đó. Giang Ngữ Hân nhìn xung quanh căn phòng chẳng có bóng dáng của ông cậu, cô tức giận cuộn tay hình nắm đấm đánh mạnh vào tường, nghiến răng ken két, cô quát lớn “có giỏi thì ra đối diện với tôi, đừng trốn như rùa rục cổ như thế” Ngữ Hân khẩu khí lớn, cô cười chế nhạo “thật chẳng có chút bản lĩnh gì cả”

Vừa dứt lời, thành tường mở ra, là mật thất của ai đó, hắn ta gương mặt lạnh lẽo bước ra, đứng đó nhìn Giang Ngữ Hân

“Khẩu khí của cô lớn nhỉ” hắn khẳng định nhấn mạnh từng chữ, ngồi ôn nhu trên sofa hút thuốc, đôi mắt đục ngầu nhìn cô

Giang Ngữ Hân cũng không còn kiên nhẫn, cô tiến đến khoanh tay trước mặt hắn ta “có duyên nhỉ, lại là anh sao?”

“Giang Ngữ Hân, cô đóng kịch cũng rất giỏi” người đàn ông kia giương mắt về phía cô nói tiếp “chẳng phải cô rất muốn gặp tôi sao?”

Ánh mắt Giang Ngữ Hân lúc này có pha chút tia khó hiểu “xin lỗi nhé lão đại, tôi còn không biết anh là ai, làm sao muốn gặp anh, thật là hoang đường. Ngược lại tôi rất muốn hỏi anh, bây giờ cậu tôi đang ở đâu, nếu các anh muốn tiền chuộc, ok tôi sẽ đáp ứng” Giang Ngữ Hân cười nhạo

Người đàn ông kia chống tay lên đùi, đứng bật dậy nhanh như chớp khóa hai tay cô ra sau lưng, rồi đè cô xuống sofa, ngay tức khắc xé toạt chiếc áo sơ mi của cô.

“Giang Ngữ Hân ‘phù thủy bóng đêm’ đúng chứ?” Hắn ta luớt tay trên hình xăm phượng hoàng ở lưng Giang Ngữ Hân cười khinh bỉ “chính cô đã giết Lãnh Đông Kiều-thủ lĩnh trước đây của bang Hắc Long, cũng chính là anh hai tôi, và Hàn Thiếu-thủ lĩnh bang đại bàng, đúng không Giang Ngữ Hân?”

Lúc này, Giang Ngữ Hân bị một lực quá mạnh gí sát xuống sofa, cô chẳng thể nào chống trả, bị khóa hai tay, hai chân cô thì bị chân hắn ta chặn lại, lực bất tòng tâm, dù vậy cô cũng chẳng đầu hàng “đúng vậy, rất giỏi Lãnh Mạc, tất cả chỉ là diễn kịch”

“Cô thật có lá gan không nhỏ, lần trước dám xông vào khách sạn Ngân Doanh, với bản lĩnh thay đổi dung mạo của cô thì không lý nào không qua mắt được đám người của tôi, nhưng cô đã tìm đủ mọi cách vào phòng của tôi để tiếp cận tôi” Lãnh Mạc với gương mặt lãnh đạm, nổi trận lôi đình “để đâm cây trâm cài giết tôi, cô nghĩ rằng sau khi giết tôi để trả thù cho cha mẹ mình, sau khi xong việc sẽ tự sát” Lãnh Mạc buông tay Giang Ngữ Hân, siết chặt cổ của cô “tất cả nằm trong kế hoạch của cô rồi, hôm nay cũng vậy, cô cũng đoán trước sẽ gặp được tôi”

Giang Ngữ Hân hai tay cầm tay Lãnh Mạc đang bóp cổ của cô, nhưng vẻ mặt cô vẫn không mảy may run sợ, lại càng không cầu xin hắn ta, nhếch môi cười “Lãnh Đông Kiều và Hàn Thiếu…giết chết cha mẹ tôi…tôi sẽ trả thù…có chết cũng không quên”

“Giang Ngữ Hân” Lãnh Mạc hét lớn tên cô, hắn ta gầm lên hung tợn “năm đó, không phải anh hai tôi bắn súng vào đầu cha cô, mà là…” bỗng dưng Lãnh Mạc dừng lại nhưng rồi nhếch môi nhìn cô “một kẻ khác” hắn buông tay trên chiếc cổ trắng muốt của cô khiến cô ho sặc sụa, điệu cười khinh bỉ nhìn hắn

“Lãnh Mạc…anh cũng là…một tên trong Hắc Long, đừng hòng tôi tin anh”

“Tin hay không tùy cô, nhưng tôi nói cho cô biết 20 năm trước, tôi cũng có mặt trong căn phòng xử phạt đó, tôi biết kẻ bắn cha cô không phải anh hai tôi mà là kẻ khác” Lãnh Mạc uy hiếp Giang Ngữ Hân “chỉ cần cô chịu nghe lời tôi sẽ nói tên kẻ đó cho cô biết”

“Đừng mơ, tôi thà chết chứ khơng bao giờ nghe lời một tên biến thái như anh” Giang Ngữ Hân nhếch môi nhìn Lãnh Mạc, cầm sẵn viên thuốc độc cô luônbđem theo bên mình phòng hờ bất trắc, khi vừa cho vào miệng chưa kịp nuốt đã bị Lãnh Mạc nhanh chóng lôi viên thuốc ra hắn ta mở một màn hình trắng đen, trong đó là hình ảnh của ông cậu đang khóc lóc.

“Lãnh Mạc, anh…” giọng Giang Ngữ Hân đứt quãng, bức xúc tột độ “ông cậu tôi già rồi, thả ông ấy ra mau lên”

“Giang Ngữ Hân, cô không có quyền ra lệnh cho tôi, nên nhớ chỉ cần tôi ra lệnh, ngay tức khắc cậu của cô sẽ ăn một viên đạn ngay đầu” Lãnh Mạc vẫn siết chặt cổ tay Giang Ngữ Hân đến đau buốt “cô không sợ chết, nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta thì rất sợ đấy” hắn cười lớn khi trong màn hình, ông cậu của cô đã ngất xỉu.

“Lãnh Mạc, anh là đồ ác quỷ” Giang Ngữ Hân ấm ức, muốn rục tay lại đánh hắn nhưng không được

“Nghe lời tôi, tôi sẽ không giết ông ta, còn không tôi sẽ cho cô chứng kiến cảnh đàn em tôi bắn chết ông ta”

“Anh muốn hành hạ tôi, để trả thù cho Lãnh Đông Kiều, haha được thôi” Giang Ngữ Hân bất lực, cô gật gù “không ngờ Giang Ngữ Hân tôi một thời tung hoành ngang dọc cũng có ngay như hôm nay”

“Cô chưa trả lời tôi” Lãnh Mạc lạnh lẽo

“Được”

“Tốt, hãy cho tôi thấy gương mặt thật của cô” Lãnh Mạc nhếch môi “đừng hòng dối trá, nếu không tôi sẽ bắn chết tên già kia”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.