Vòng Vây Luyến Ái

Chương 15: Chương 15




Ngữ Hân từ khi rời phòng tắm, cô như kẻ mất hồn, mặc dù tính tình cứng rắn, không phải nhi nữ thường tình như quả thực vào căn phòng “số tám” này, cô bị dọa mất vía một phen. Ngồi thừ người trên chiếc giường lớn, Ngữ Hân thu bé mình lại, suốt đêm giữ cả tâm trạng đề phòng.

Sáng hôm sau, Ngữ Hân được thím Lý chỉ dạy về quán xuyến việc nhà từ nấu ăn, quét dọn, giặt giũ,…

“Cô bé, đêm qua chỗ lạ con không ngủ được sao?” Thím Lý trừng mắt nhìn Ngữ Hân, bàn tay định sờ trán Ngữ Hân thì theo bản nămg vốn có, cô né sang một bên rồi hất tay bà ấy xuống.

“Bà làm gì vậy?” Giang Ngữ Hân vừa nãy mơ ngủ, cô không để ý lời hỏi han của thím Lý, vả lại từ ngày hôm qua bước chân vào ngôi nhà này của Lãnh gia, Giang Ngữ Hân luôn có cảm giác mọi người ở đây có thể ra tay với cô bất cứ lúc nào.

“Ta…ta chỉ quan tâm con, Ngữ Hân, ta..thấy sắc mặt con không tốt” thím Lý hạ giọng “chỗ lạ nên con mất ngủ sao”

Giang Ngữ Hân cong môi, cố tạo nụ cười thân thiện nhưng đôi mắt cô nhìn thím Lý vẫn còn rất e dè “không có, tôi ngủ rất ngon, cám ơn thím”

“Ngữ Hân, thím chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở con, đã là người làm ở Lãnh gia, nên giữ thái độ và lời nói chừng mực, nhất là đối với thiếu gia, Ngài ấy không phải là người dễ dung thứ cho bất cứ người hầu nào, chỉ cần con sai trái Ngài ấy có thể phế cả hai tay, hai chân của con” thấy thái độ của Giang Ngữ Hân vẫn không thay đổi, thím Lý gằng giọng “đã có rất nhiều người ở căn biệt thự này bị Ngài ấy giết”

“Vậy sao, tôi không sợ hắn ta, muốn chém muốn giết gì thì tùy” nói đến đây bỗng dưng Ngữ Hân cảm thấy một luồng điện xẹt qua từ sau lưng mình, cô cố gắng điềm tĩnh nhớ lại ông cậu của mình vẫn còn ở trong tay hắn ta, cho nên…cô không thể manh động.

“Giang Ngữ Hân, cô thử nhắc lại một lần nữa câu lúc nãy xem nào”

“Thiếu…thiếu…gia” Lãnh Mạc vừa dứt lời, thím Lý giật bắn mình, hai tay chắp lại để trước bụng, cúi đầu cung kính, giọng nói lắp bắp, chỉ có Ngữ Hân vẫn giữ nguyên tư thế đang điều khiển máy hút bụi, cô chẳng đoái hoài gì đến tên ác ma kia, mắt vẫn tập trung xuống đất hút bụi.

Lãnh Mạc trong tức khắc thấy được sự coi thường của Ngữ Hân dành cho hắn, tức giận đột độ, tiến đến đá mạnh vào chiếc máy khiến nó văng vào tường vỡ tan nát trông rất khó coi, âm thanh cháy nổ của máy hút bụi khiến đám người hầu phía sau bếp hốt hoảng chạy lên, bọn họ há hốc mồm, trợn tròn mắt khi thấy Lãnh Mạc nổi giận như thế, ánh mắt người hầu ai nấy đều sợ hãi, nhưng bọn họ không dám nhìn lâu kẻo bị trừng phạt như cô gái kia. Lúc này chỉ còn Ngữ Hân bình thản, quay sang Lãnh Mạc nhếch môi “đồ của anh, anh muốn phá, không liên quan đến”

Ngữ Hân chưa kịp nói dứt lời đã bị Lãnh Mạc điên cuồng bế thốc cô lên, hắn ta mặc kệ cô giãy giụa, hắn đạp mạnh cánh cửa ở căn phòng nhỏ, bên trong nuôi toàn cá sấu, nụ cười ma mị “cô nói muốn chém muốn giết là tùy tôi chứ gì, được lắm, vậy thì bây giờ cô chuẩn bị làm mồi cho chúng nó đi”

Giang Ngữ Hân thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt, bản lĩnh lúc nãy của cô biến đi từ lúc nào không biết, hai mắt chớp lia lịa khi thấy trong căn phòng kia, dưới hồ đếm ra nuôi hơn mười con cá sấu lớn, hình như chúng đang tiến về phía cô với một tốc độ nhanh chóng để bắt con mồi, giờ phút này chỉ cần Lãnh Mạc buông tay là cô rơi xuống miệng con yêu quái kia ngay.

“Đừng…đừng…tôi sai rồi” Giang Ngữ Hân không vùng vẫy nữa, ngược lại hai tay còn bám chặt cổ Lãnh Mạc “tôi…sợ rồi” cô ấp úng, ánh mắt vẫn dán vào con cá sấu đang há miệng phía bên dưới.

“Còn dám cứng đầu nữa không?” Lãnh Mạc vẫn một màu lạnh lùng như núi băng, hạ hai bàn tay đang bế Ngữ Hân xuống thấp mặt hồ hơn nữa “nói”

Ngữ Hân cảm nhận được phần lưng của mình vừa chạm phải lớp da cưng cứng của con gì đó, cô khóc thét lên “không, tôi nghe lời, tôi hứa, mau thả tôi ra”

“Sẽ không có lần sau, Giang Ngữ Hân, cô tự lo liệu cho mình” Lãnh Mạc ngang nhiên thả cô xuống dưới đất, mông cô đập trúng nền đất lạnh ngắt đau điếng. Hắn quay mặt đi, sáng sớm không ăn sáng đã có một trận tức giận, đóng sầm cửa, ngồi lên chiếc Ferrari đến công ty.

Giang Ngữ Hân bị hù một phen nữa hú vía, lại vừa bị ném xuống đất, may mà chỉ bị trầy xước nhẹ, cô chống tay ngồi dậy, chửi thầm tên du côn kia “chết tiệt”

Bước vào công ty, Lãnh Mạc mang gương mặt còn tức giận vào đó, khí lạnh của hắn, mọi ngóc ngách của công ty đều bị lây lan, nhân viên hôm đó đều sợ hãi, không ai dám hó hé điều gì, ngay cả thư ký Hà và Hà Băng.

“Thưa boss, thương vụ buôn thuốc phiện ở phía”

“Tự lo liệu” Thư ký Hà chưa dứt lời, Lãnh Mạc đã gắt gỏng, lướt các ngón tay trên bàn phím laptop, hắn ta nhíu mày lại

“Nhưng thưa boss, phía”

Rầm

Lãnh Mạc tức giận ném chiếc laptop vào người thư ký Hà “mẹ kiếp, đừng làm phiền tôi, kẻ nào dám phá thương vụ của tôi, cứ giết hết”

“Vâng thưa boss” thư ký Hà đóng cánh cửa phòng lại, anh ta đặt tay lên ngực trái dò xét tim mình còn đập không, chẳng hiểu vì sao hôm nay lão đại lại mất bình tĩnh đến vậy, chín mười phần là do cô gái bướng bỉnh kia hại.

Cốc…cốc

“Thưa boss, ký giúp tôi ở”

“Liên hệ với thư ký Hà”

“Nhưng chỗ này cần chữ ký của”

“Cút, nghe rõ không” Lãnh Mạc đôi mắt đục ngầu nhìn trưởng phòng kế toán, cô ta hiểu ý liền chạy đi thật nhanh.

Trong căn phòng tổng giám đốc lúc này, không một ai dám vào kể cả thư ký Hà, bởi vì Lãnh Mạc hôm nay bị điên rồi. Hắn nới lỏng cà vạt đen, điên cuồng vứt xuống sofa, nghiến răng ken két. “Giang Ngữ Hân, cô chưa xong với tôi đâu”

…..

“Ắt xì…” Ngữ Hân đang loay hoay trải tấm drap giường mới trong phòng riêng của Lãnh Mạc, bỗng dưng lạnh cả gai ốc rồi ngứa mũi, sau đó hắt hơi liên tục đến chảy cả nước mắt, nước mũi, gương mặt ửng đỏ lên, cô tức tối “không thể nào là bệnh được, tên điên kia chắc chắn là đang trù ẻo mình”

Giang Ngữ Hân cuộn tay hình nắm đấm rồi đánh mạnh vào không khí, sau đó cô dừng lại, ánh mắt hướng về màn hình laptop riêng của hắn ta, cô lại ngứa ngáy tay chân, khóa kín cửa phòng rồi khởi động máy tính.

“Mật khẩu, mật khẩu là gì nhỉ” Giang Ngữ Hân lẩm bẩm, dò một loạt số lẫn ký tự mãi mà không ra, cô đành bỏ cuộc, nhanh nhẹn tắt máy.

Giang Ngữ Hân hai tay cầm cây chổi lông gà để sau lưng, đi đi lại lại như thám tử dò xét, mắt cô liên tục đảo qua căn phòng rộng lớn này. Nghe nói rằng biệt thự của Lãnh gia, chính là nơi bang Hắc Long tụ tập, nơi này không ít mật đạo và đường hầm, biết đâu sẽ tìm được tung tích của ông cậu, cô thử áp tay vào vách tường, thử xoay bình hoa, thử gõ vào thành vách, nhưng đều thất bại. Quả thực là căn phòng này rất lớn, có tìm dăm ba ngày cũng không được, cần có thời gian lâu dài, tốt nhất nên nhẫn nhịn, từ từ hành động.

Suy đi tính lại, bụng của Giang Ngữ Hân lại kêu lên vì đói, cô vừa nhìn thấy tủ lạnh cứ như nhìn thấy ánh hào quang rực rỡ, cười tít mắt, không còn nhớ mình đang ở đâu nữa, mà mở ra kiếm ăn.

“Wow, tên ác quỷ này cũng trữ nhiều đồ ăn thật, mình chỉ lấy một hộp bánh qui nhỏ, chắc hắn ta không quan tâm đâu nhỉ?” Nói là làm, Giang Ngữ Hân bóc bánh qui ra ăn ngon lành, ăn xong, cô dọn dẹp sạch sẽ trả mọi thứ về hình dáng ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.