Vòng Vây Luyến Ái

Chương 38: Chương 38




Chiếc máy xăm hình súng, phần đầu rất nhiều mũi kim đang di chuyển trên tấm lưng Ngữ Hân theo hình xăm đã được phác họa sẵn “hắc long quấn lấy phượng hoàng” Lãnh Mạc nhếch môi nhìn cô đã ngất tỉnh trên tay hắn, hắn nhất định phải độc chiếm được cô, về thể xác lẫn tâm hồn. Hình xăm Hắc Long chỉ có những ai giữ chức trách cao trong tổ chức mới được lão đại chỉ định xăm, chứ không như lời Lãnh Mạc nói với Ngữ Hân lúc nãy là người hầu đều có hình xăm này, hắn đã lừa cô.

Mũi kim di chuyển đến đâu, phần lưng của Ngữ Hân sưng tấy đến đó, vì là hình xăm lớn cho nên trên da cô cũng chảy máu dù không nhiều. Lãnh Mạc nhìn thấy cảnh này, hắn có chút đau lòng thoáng qua, nhưng khi ánh mắt cô có dấu hiệu muốn tỉnh lại, hắn ta liền tiêm thuốc gây mê vào. Phải mất hơn nửa ngày, hình xăm trên lưng cô mới hoàn thành, đây ắt hẳn là một tuyệt tác, một hình xăm nghệ thuật mang tính chiếm hữu cao. Trên tấm lưng trắng ngần của Ngữ Hân vốn dĩ đã có một hình xăm phượng hoàng màu đỏ, bây giờ đã xuất hiện bên cạnh một con rồng màu đen nữa. Hai màu đen đỏ hòa quyện, hai linh vật quấn lấy nhau, rồng bay phượng múa, bất kể ai nhìn vào cũng thấy quyến rũ mê hồn.

Giơ tay bắt lấy một chiếc áo mỏng màu đen, Lãnh Mạc choàng vào cho Ngữ Hân rồi bế cô ra khỏi phòng căn đấy.

….

“Ây da” Ngữ Hân nhận thấy mình đang nằm úp trên chiếc giường trắng quen thuộc, nhưng sao phần lưng nóng rát, rất khó chịu, cứ như dư âm của ngàn mũi kim chi chít đâm vào. Khi cô định xoay người trở lại thì bị Lãnh Mạc ngăn cản “nằm yên”

Ngữ Hân vẫn không hay biết chuyện gì xảy ra, cô chỉ nghĩ mình vừa bị Lãnh Mạc chiếm đoạt như mọi hôm nên đau nhức, khẽ nhăn nhó “chuyện gì nữa, bây giờ ngay cả tôi muốn xoay người lại nằm cũng không được hả”

Lãnh Mạc vẫn giọng điệu nghiêm nghị, hắn tiến đến bên cạnh đỡ cô ngồi dậy “em đừng vận động mạnh, mấy ngày này hãy để tôi tắm cho em”

Ngữ Hân giật bắn mình, cô xanh xao mặt mày, xô Lãnh Mạc ngã sang một bên, đứng bật dậy “không cần đâu, tôi đâu có tàn tật chứ, tôi tự làm được” sau đó Ngữ Hân lại cảm thấy phần lưng đau buốt lên, khẽ nhíu mày “hình như lưng tôi có con gì cắn phải”

“Không có con gì cả, là hình xăm Hắc Long” Lãnh Mạc cong môi hình lưỡi liềm, để cô xoay lưng lại với tấm gương rồi hạ áo cô xuống “em nhìn đi, rất đẹp đúng không?”

Ngữ Giang bốc hỏa đến tột độ, hai mắt như bùng nổ, tai cũng ù đi, hét lớn chói tai “Lãnh Mạc, anh đã làm gì tôi vậy, tại sao…tại sao lại tùy tiện…đóng dấu lên người tôi” cô thở gấp, không dám nhìn vào gương nữa, hai tay liên tục đấm như điên vào ngực Lãnh Mạc “anh dám làm vậy sao, tôi chưa cho phép cơ mà, anh nghĩ mình là cái thá gì mà chạm vào tôi, anh là ai cơ chứ. Anh chết đi, chết đi, tôi không muốn thấy anh nữa”

Lãnh Mạc đạt được ý muốn của hắn, bất chấp Ngữ Hân có cảm nhận ra sao hắn cũng không màng, chỉ cần có hình xăm Hắc Long, cô sẽ là người của hắn, giới hắc đạo này thấy hình xăm này như thấy lão đại Hắc Long.

“Đánh đủ chưa?” Lãnh Mạc không giữ tay cô, cho cô tiếp tục đánh mắng, khi nào mệt, cô sẽ tự dừng lại.

Ngữ Hân đến bên giường, chân đứng không vững, ngồi vô thức “Lãnh Mạc, anh muốn trả thù cho Đông Kiều nên hành hạ tôi hết lần này đến lần khác, ép tôi phải lên giường với anh, lần đầu tiên của tôi cũng do anh cướp mất, bây giờ đến cả linh hồn tôi anh cũng muốn cướp, anh rốt cuộc là muốn thứ gì đây. Nếu anh muốn trả thù thì dễ thôi mà, cho tôi một phát súng là xong ngay, không cần phải bày vẻ thế này đâu.” vừa nói Ngữ Hân vừa cười ngây dại như kẻ ngốc, lúc nãy thấy hình xăm trên lưng mình, cô như sụp đổ, ý tứ của Lãnh Mạc, Ngữ Hân làm sao không nhìn ra, hắn là đang muốn dán lên người cô cảnh giao hoan của Hắc Long và Phượng Hoàng mà. Sau này, cô có muốn kết hôn cũng không thể được nữa rồi, nam nhân nào mà chịu cưới một cô gái có vết nhơ như thế.

Những ngày sau đó, Ngữ Hân không nói chuyện với Lãnh Mạc, trong lúc lên giường, cô cũng chỉ nằm im lặng, quay đầu sang một bên, hắn ta muốn làm gì thì làm, cô không lên tiếng phản đối hay đồng tình gì cả. Ngữ Hân chỉ biết mím môi chịu đựng, bây giờ cô mới thấu hiểu cảm giác sống không bằng chết là thế nào, cảm giác phải sống nhục nhã, ê chề, phải làm tù nhân, phải làm búp bê tình dục là như thế nào. Lúc trước ông cậu từng nói với Ngữ Hân, đừng bao giờ dây dưa với lão đại Hắc Long, nếu không sẽ khó mà thoát khỏi vòng vây đó, Ngữ Hân ngày đó không sợ trời, không sợ đất, trong tay cô có đến hàng vạn gương mặt khác nhau, đi lừa gạt mọi người, võ nghệ lại thuộc hàng cao thủ. Nhưng không ngờ bây giờ vướng phải tình thế tiến thoái lưỡng nan, Lãnh Mạc dùng ông cậu uy hiếp cô…cô đã rơi vào cái bẫy của hắn…hắn muốn trả thù cho Đông Kiều, người mà cô đã giết để trả thù cho cha mẹ mình.

Ngữ Hân nằm trên giường, mắt nhắm lại, gương mặt vô vị không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, mặc cho Lãnh Mạc làm gì cũng không khiến cô nói chuyện với hắn. Từ ngày hình xăm kia ấn định lên lưng Ngữ Hân, cô trở nên lạnh nhạt với Lãnh Mạc, hắn ta cũng ít trở về nhà, 24 giờ đều ở Kris.

“Lão đại, đã hơn một tuần rồi anh không về nhà” Hà Sinh bất giác hỏi “vậy tối nay anh có muốn tôi hẹn một cô gái xinh đẹp đến phục vụ cho anh không?” Hà Sinh thấy sắc mặt Lãnh Mạc không thay đổi, anh ta lại bạo dạn nói tiếp “lâu rồi anh không đến khách sạn Ngân Doanh, các cô gái rất nhớ anh, nhất là Ngọc Kiều, cô gái được anh làm”

“Cút đi” Lãnh Mạc ném bay tập tài liệu về hướng Hà Sinh, mặt hắn giận dữ đáng sợ “đừng bao giờ nhắc những việc này với tôi”

“Vâng, thưa anh” Hà Sinh mau chóng chạy khỏi căn phòng làm việc của Lãnh Mạc, bắt gặp trưởng phòng kinh doanh đi đến, anh ta khua tay “boss đang nổi giận, đừng vào nếu anh không muốn chết”

Trưởng phòng kinh doanh thở dài “ngày nào mà boss chẳng tính khí thất thường chứ?”

“Nhưng lần này có vẻ căng thẳng hơn những lần trước, tôi khuyên đã anh đừng vào, còn quyền quyết định mạng sống của mình thì vẫn là ở anh” Hà Sinh vừa dứt lời, trưởng phòng kinh doanh chưa định gõ cửa phòng tổng giám đốc, hắn ta đã bỏ chạy mất xác.

……

Ngữ Hân tự tuột chiếc áo xuống, đối diện với hình xăm trên lưng mình, sau đó lắc lắc đầu. Một tháng trôi qua, hình xăm đã được tên ác ma kia chăm sóc chu đáo, lớp da chết đã bong tróc hết, dấu tích sưng tấy cũng đã lành hẳn, Ngữ Hân cũng không còn cảm thấy ngứa hay đau ở phần lưng nữa, mọi thứ đã trôi qua, nhưng hình xăm vẫn còn nguyên vẹn, cô thở dài rồi kéo áo lên.

…..

“Tiểu thư, mời cô dùng bữa” Tiểu Thúy bê thức ăn cho Ngữ Hân đặt trên chiếc bàn mà Lãnh Mạc thường ngồi. Từ một tháng trước, hắn ta đã ra lệnh từ nay về sau Ngữ Hân không còn là tù nhân của hắn nữa…nên cô được quyền đến ăn ở bàn của hắn.

“Cám ơn em, em ngồi xuống ăn chung với tôi luôn đi” Ngữ Hân hướng mắt về chiếc ghế bên cạnh “đừng ngại”

Tiểu Thúy lắc đầu từ chối “dạ, ở đây tất cả đều có quy tắc, cô đừng ép em”

“Ừm, vậy à, nhiều quy tắc quá nhỉ, tôi lại chẳng bận tâm, không có tên biến thái kia ở đây, em cứ ngồi xuống đi không sao đâu” Ngữ Hân nháy mắt “dù sao hắn cũng đi lâu như vậy, chắc chết ở đâu đó rồi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.