Vòng Vây Luyến Ái

Chương 49: Chương 49




Lãnh Mạc khoác vai Ngữ Hân, đôi mắt của hắn ta nhìn em trai mình như muốn ăn tươi nuốt sống, vẻ mặt biểu hiện đầy sự chết chóc trong đó. Lãnh Mạc có tính chiếm hữu rất cao, một khi hắn đã muốn có được ai thì không bao giờ chịu từ bỏ huống hồ gì là nhường nhịn.

“Lãnh Gia Hào, chú nên rút lại lời đề nghị vừa nãy” Lãnh Mạc cố gắng kiềm chế ngọn lửa trong lòng mình. Nếu như người đàn ông trước mặt hắn không phải là em trai ruột của hắn, chắc chắn rằng tên đó đã bị ăn một viên đạn vào đầu “Giang Ngữ Hân là người đàn bà của anh”

Ngữ Hân nghe câu nói này mà nuốt nước bọt ừng ực, cô rất muốn đẩy bàn tay quái dị đang khoác trên vai mình ra, nhưng sao cô không làm được. Bởi vì Ngữ Hân hiểu con người tên này, hắn ta đang nổi điên, cô chỉ nên im lặng là phương án tốt nhất.

Gia Hào khác hẳn Lãnh Mạc, gương mặt anh ta lúc nào cũng tươi cười, phong thái thoải mái. Gia Hào thở dài, hai ngón tay day day thái dương “anh hai, anh có nhiều đàn bà như vậy, chẳng lẽ lại muốn chiếm hữu thêm Ngữ Hân. Cô ấy cũng chẳng phải dạng phụ nữ xinh đẹp xuất chúng gì cả, nhường cô ấy cho em, không được sao?”

Lãnh Mạc nhìn Ngữ Hân trong chốc lát lại hướng mắt về phía Gia Hào “cô ấy đã lên giường với anh, là người của anh”

“Em biết, nhưng em chấp nhận. Trước đây Ngữ Hân cũng là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của em, cái quan trọng là cô ấy thích em, chứ không phải anh” Gia Hào nháy mắt phong lưu với Ngữ Hân “anh nói có đúng không cô bé” sau đó anh ta cười ha hả khiến Ngữ Hân khẽ lắc đầu chịu thua. Rốt cuộc hai anh em nhà này đang muốn đấu khẩu, vậy thì có liên quan gì đến cô chứ, họ thích cô sao, hay là chỉ muốn trêu chọc cô.

Ngữ Hân có chút bất đồng quan điểm, cô đẩy tay Lãnh Mạc qua một bên, giọng điệu hờ hững “hai người cứ tiếp tục cãi nhau, tôi đi trước”

“Em muốn đi đâu, tôi đi với em” Gia Hào mặc kệ Lãnh Mạc, anh ta cất giọng chạy theo cô “em đói à?” Anh ta thấy Ngữ Hân mở tủ lạnh lấy ra một lon coca và hộp bánh pizza vừa đặt xong.

“Phải” Ngữ Hân xé miếng bánh nhỏ cho vào miệng, đeo tai phone, cô có ý không muốn nghe Gia Hào lải nhãi nữa “anh giữ yên lặng đi”

Lãnh Mạc thấy đôi nam nữ tình tứ trên bàn ăn, mặt hắn đen sì như đít nồi, cơn giận không thể kiềm chế nữa, Lãnh Gia Hào này tại sao không yên ổn sự nghiệp ở Paris mà lại theo về đây “Giang Ngữ Hân, đi về phòng” Lãnh Mạc ném chiếc bánh pizza cô chỉ vừa ăn một góc nhỏ xuống dưới đất, mau chóng kéo tay Ngữ Hân lên cầu thang.

Gia Hào khẽ nhíu mày “anh hai, đừng đối xử với phụ nữ như vậy chứ”

“Chú không có quyền bình luận về chuyện riêng của anh” Lãnh Mãc buông lời cáu gắt

…..

Ngữ Hân không tỏ vẻ gì là tức giận Lãnh Mạc, cô bị hắn ném thẳng lên giường, có chút đau ở cổ tay khiến cô khẽ nhăn mặt “này, đau đấy”

Lãnh Mạc chợt nhớ trước đây cô từng bị thương nặng ở cổ tay, sẽ còn lại dư âm của tai nạn lần trước. Vừa nãy hắn siết chặt như vậy chắc Ngữ Hân lại bị chấn thương. Buông lỏng tay cô ra, Lãnh Mạc dịu lại “em thích Gia Hào?”

Ngữ Hân không suy nghĩ, cô nhanh chóng gật đầu “tôi từng là fan trung thành của anh ấy” câu nói vô tình này một lần nữa chọc điên Lãnh Mạc, hắn khẽ nhếch môi “vậy còn bây giờ?”

“Anh nói thử xem” Ngữ Hân nhìn vào cổ tay bị thương của mình, khẽ xoa vết hằn đỏ.

“Tôi muốn nghe em nói, đừng vòng vo”

“Ừm, vẫn còn…rất thích anh ta” Ngữ Hân có chút phân vân, nhưng cô lại khẳng định “anh kéo tôi lên đây chỉ để hỏi ba cái thứ vớ vẩn này thôi sao?”

Lãnh Mạc ngồi xuống cạnh Ngữ Hân, cô có chút e dè xê dịch ngồi qua một bên nhường chỗ cho hắn, hắn lại ác ý ngồi gần cô hơn, cô tức giận đứng bật dậy tựa lưng vào cạnh bàn “không có việc gì nữa, tôi đi”

Chưa kịp nói hết lời, Ngữ Hân bị Lãnh Mạc ôm lại, hắn ghì đầu vào bụng Ngữ Hân, hơi thở trở nên nặng nề “em không được yêu thích người đàn ông nào khác ngoài tôi”

“Anh thật kỳ lạ nhỉ, anh được quyền có người phụ nữ khác, còn tôi thì không là sao? Anh không công bằng gì cả” Ngữ Hân đứng yên, cô cảm thấy phần da bụng của mình có cảm giác ấm ấm của hơi thở “anh không công bằng nhỉ?”

“Tôi không công bằng, tôi chỉ muốn em là của riêng tôi, hiểu không?” Lãnh Mạc hít một hơi, hắn cảm nhận được sự bình yên đến lạ thường, cơn tức giận lúc nãy đã bay đi mất “Châu Kỳ, tôi chỉ xem cô ấy là ân nhân, cảnh tượng vừa rồi, không như em nghĩ”

Ngữ Hân tròn xoe mắt, tại sao hắn ta phải giải thích chuyện này với mình nhỉ, vốn dĩ Lãnh Mạc không sợ trời, không sợ đất, một thái độ ngang ngược hiện hữu trong con người hắn ta. Hắn nói gì cũng là tuyệt đối, dù sai thì mọi người cũng cho là đúng, chuyện hắn đã làm đâu cần giải bày với ai, vậy tại sao bây giờ lại giải thích với mình “anh sợ tôi hiểu lầm?” Ngữ Hân chớp chớp mắt.

“Ừm, tôi không muốn em ghen tuông vớ vẩn” Lãnh Mạc ngẩng mặt nhìn Ngữ Hân, bỗng dưng hắn nở nụ cười dịu dàng, khiến Ngữ Hân không khỏi bất ngờ.

“Lão đại à, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười dịu dàng với tôi đấy, có khi nào sắp tận thế rồi không?” Ngữ Hân nhíu mày, Lãnh Mạc chẳng quan tâm, cứ như một đứa trẻ lại vùi đầu vào bụng cô “mặc kệ em nói gì đi chăng nữa, tôi vẫn muốn thời khắc này dừng lại, thời khắc chỉ có hai chúng ta”

“Anh không sợ người khác nhìn thấy bộ dạng trẻ con của anh lúc này” Ngữ Hân khẽ đẩy hắn ra. Nhưng hắn vẫn siết chặt cô lại “tôi đã khóa cửa”

“Em đừng động đậy, để yên tư thế này một lúc nữa” Lãnh Mạc ra lệnh, hắn nhắm mắt lại, nói những điều kỳ lạ “giá như trong bụng của em có một đứa nhỏ thì hay biết mấy”

Ngữ Hân đỏ ửng mặt, hồi lâu không nói gì, cô biết Lãnh Mạc đang nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn không buông cô ra, cứ ôm chặt cô như vậy. Ngữ Hân vô thức một tay ôm lấy đầu Lãnh Mạc, một tay vuốt mái tóc nâu vàng của hắn.

Lãnh Mạc khẽ cong môi “em hãy gả cho tôi”

Bất ngờ, Ngữ Hân bị áp đặt xuống giường, cô nhếch môi “chưa muốn”

“Nhưng tôi muốn”

“Vậy thì anh có thể lấy người khác”

“Tôi chỉ muốn lấy em” Lãnh Mạc cùi xuống phủ lên đôi môi mọng nước của Ngữ Hân, không cho cô nói câu tiếp theo.

“Ưmm” Ngữ Hân bị Lãnh Mạc chiếm hữu cả khoang miệng hồi lâu, cô như ngạt thở, quay đầu sang hướng khác, đẩy Lãnh Mạc qua một bên, ho sặc sụa.

Lãnh Mạc vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô “chúng ta có baby nhé”

Ngữ Hân một lần nữa hoảng hốt, cô ra sức chống đối ngồi tựa vào thành giường. Tóc tai rũ rượi xỏa xuống, cô lắc hai tay “khoan đã, hôm nay không được”

“Tại sao?” Lãnh Mạc trở nên cáu gắt trở lại khi bị từ chối

“Tôi đã nói không được là không được mà”

“Em dám” Lãnh Mạc kéo mạnh Ngữ Hân lại, cuồng nhiệt cắn vào vai cô “em không có tư cách từ chối, chỉ có thể phục tùng”

“Áaáa đau” Ngữ Hân cảm thấy vết cắn quá sâu, máu đã tứa ra, nhưng Lãnh Mạc vẫn không ngừng hành động của mình, cắn hết lớp da trên vai, lại cúi đầu cắn phần ngực của cô “đừng..đừng mà”

“Em không ngoan” Lãnh Mạc gắt gỏng “lúc nãy tôi đã nói chuyện rất nhẹ nhàng với em rồi nhưng em vẫn bướng bỉnh”

Lãnh Mạc vừa cắn cô, hắn vừa đưa tay xé rách chiếc quần lót còn sót lại, Ngữ Hân sợ hãi tột độ, cô dùng hết sức ngăn chặn bàn tay quái ác đó, rồi hét lớn “Tôi đến tháng rồi, hôm nay chúng ta không làm được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.