Vòng Vây Luyến Ái

Chương 54: Chương 54




Trong căn phòng rộng lớn của khách sạn tiệc cưới cao cấp. Lãnh Mạc ngồi tựa đầu vào thành giường còn Ngữ Hân nằm dài trên đùi Lãnh Mạc, cả hai đang cầm ipad chơi game.

“Hân Hân đi ngủ thôi” Lãnh Mạc lay người Ngữ Hân, cô có chút khó chịu “em đang bận, anh ngủ trước đi

“Trả ipad cho anh” Lãnh Mạc nhíu mày, hắn nhấn mạnh lần thứ nhất “em nghe không?” Hắn tiếp tục cân nhắc cô lần thứ hai nhưng cô vẫn cương quyết không buông ipad.

“Anh ngủ trước đi” Ngữ Hân vẫn giữ nguyên nụ cười, nhìn chăm chú vào màn hình.

“Hân Hân, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta” Lãnh Mạc xoa bóp mi tâm, nhìn bộ dạng trẻ con của Ngữ Hân bây giờ, thực sự Lãnh Mạc rất muốn đè cô xuống mà “ăn” thịt.

Ngữ Hân vừa cười vừa nói “đang đến level cuối cùng, em sắp thắng boss rồi” cô lướt tay trên màn hình cảm ứng một cách nhanh nhẹn, giọng nói có chút gấp gáp “chơi qua level này em sẽ đi ngủ”

Lãnh Mạc nôn nóng, hắn giật lấy ipad của Ngữ Hân “để anh giúp em”

Ngữ Hân ngồi chồm dậy, nhìn vào màn hình chỉ đạo “nhanh lên, đánh chết nó đi” cô la hét inh ỏi khắp căn phòng.

“Em nhỏ tiếng được không, tai của anh bị em làm tổn thương đấy” Lãnh Mạc hạ giọng, trong thoáng chốc hắn đã giết được con gấu đen trong trò chơi và giúp vợ mình qua được vòng mới.

“Yeah, em thắng rồi” Ngữ Hân cao hứng, cô như một đứa con nít giơ hai tay lên, đứng trên giường nhảy đủ kiểu, làm đủ trò. Lãnh Mạc nhìn bộ dạng của Ngữ Hân, hắn thở dài, sau đó giọng nói nghiêm nghị “Hân Hân, anh giúp em giết boss xong rồi”

Tạch…chiếc đèn ngủ bật lên, chiếc đèn lớn tắt đi. Khung cảnh bây giờ chỉ còn một đôi vợ chồng mới cưới ở trong đó, tiếng thì thầm to nhỏ vang lên.

“Bà xã, động phòng thôi”

“Ừm”

….

Chỉ mới kết hôn được vài ngày mà Ngữ Hân đã lên mặt với đám người Hà Sinh và Dany. Trước đây hai người họ thi nhau ăn hiếp cô, cho nên bây giờ cô đã lên chức phu nhân của Lãnh Mạc, liền sai khiến họ cho đỡ tức. Nhưng khổ nỗi hai tên đó cứ đi kè kè với Lãnh Mạc, Ngữ Hân không tài nào bắt nạt được bọn họ. Một buổi sáng, Ngữ Hân đang ngồi tựa đầu trên một chiếc ghế bông mây vành tròn. Chân dài trắng nõn khẽ đung đưa, cô bỗng dưng mỉm cười “Dany, tôi muốn đi học lại. Nhưng khổ nỗi kết quả thi của tôi bị hủy rồi, phiền anh giúp tôi được nhận bằng tốt nghiệp sớm một chút. Còn bằng cách nào thì…anh tự nghĩ ra đi, tôi muốn ngay ngày mai phải có tấm bằng đại học”

“Thưa phu nhân, nhưng”

Ngữ Hân nghiêm nghị “không nhưng nhị gì hết”

“…”

“Thôi được rồi anh không còn việc gì nữa, lui xuống đi” Ngữ Hân thấy Dany đi ra, cô vội che miệng cười thầm. Nhờ hắn ta việc khó như vậy, chắc chắn hắn ta không làm được.

Nhưng mà dự định của Ngữ Hân đã hoàn toàn sai, chỉ sau hai tiếng đồng hồ, Dany đã đưa tận tay cô bằng đại học chính quy có đầy đủ cả con dấu xác nhận của hiệu trưởng và thầy trưởng khoa thiết kế thời trang.

Ngữ Hân trong lòng tức tối, cô khó chịu bứt rứt trong người. “Được rồi, tốt lắm”

“Phu nhân không còn việc gì sai bảo thì tôi”

“Còn chứ” Ngữ Hân lại nảy ra một ý tưởng mới “tôi muốn ăn bánh bao chiên ở Tứ Xuyên, anh đi mua đi”

Dany nghe xong, chỉ khẽ gật đầu rồi đi ra.

Ngữ Hân cười thích chí. Bánh bao Tứ Xuyên ở Thượng Hải này chỉ có duy nhất một tiệm, nhưng tiệm đó hôm nay làm gì có bán chứ, tên Dany này chắc chắn không vượt qua vòng thử thách này. Hây da, Giang Ngữ Hân à, sao mình thông minh vậy nhỉ, chậc chậc, phải suy nghĩ tìm cách trừng phạt tên da trắng này thôi.

“Phu nhân, bánh bao Tứ Xuyên của cô” Dany lại trở về, trên tay là một giỏ bánh bao nóng hổi, Ngữ Hân lại nhíu mày, cô cầm một chiếc bánh lên ngửi mùi, cắn một miếng để kiểm tra.

Đúng là mùi vị của bánh bao Tứ Xuyên. Mẹ kiếp, tên Dany này là quỷ hay sao?

“Tất cả có hai mươi chiếc bánh, phu nhân ăn đủ không?”

“Anh dám nói chuyện với tôi như vậy hả?” Ngữ Hân chống nạnh, cô nhón chân lên tức giận “tôi sẽ nói lại với Lãnh Mạc…trừng phạt anh vì tội vô lễ”

“Tùy phu nhân” Dany dửng dưng quay mặt đi, trước khi đi hắn không quên cúi đầu chào Ngữ Hân theo quy tắc Hắc Long. Ngữ Hân lại càng tức điên lên với hành động của tên này, cô ngồi phịch lại trên ghế bông mây, đánh mạnh vào tay ghế.

“Bà xã, em không vui?” Lãnh Mạc từ Kris trở về, hắn lên phòng đã bắt gặp gương mặt tràn đầy nộ khí của vợ mình “là ai chọc em?”

“Dany…là Dany, anh đuổi Dany cho em” Ngữ Hân đẩy Lãnh Mạc khi hắn ta có ý định muốn gần gũi cô “nếu không, hôm nay anh ăn chay đi”

Lãnh Mạc nhíu mày đến khó coi, hắn hừ một tiếng nhìn Ngữ Hân “em lại vô cớ gây sự với người khác, Hân Hân rốt cuộc Dany đã làm gì khiến em ghét cậu ta như vậy?”

Ngữ Hân khoanh tay, xoay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt của Lãnh Mạc, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu. Cô nhất quyết không chịu nói ra, bởi vì cô ghét Dany và Hà Sinh là việc riêng tư, cô thấy ghét là ghét thôi cần gì có nhiều lý do đến vậy.

Lãnh Mạc lắc đầu, tính tình của Ngữ Hân dạo gần đây hay nóng giận thất thường như vậy, lần trước thì cáu gắt với Hà Sinh về việc Ngữ Hân bắt Hà Sinh lặn lội đi đến Quảng Đông chỉ để mua cho cô một chiếc bùa hộ mệnh có chữ viết của một vị thầy Pháp nổi tiếng, chưa kể đến việc Ngữ Hân chỉ định phải là Hà Sinh chở cô đi dạo một vòng Thượng Hải bằng xe BWM nhưng sau đó cô bắt Hà Sinh chạy tới chạy lui đến chóng mặt.

Tất cả chuyện này Lãnh Mạc đều nghe thuộc hạ kể lại, hắn xoa trán “hai người, ráng chiều theo ý phu nhân”

“Vâng, thưa lão đại”

Dany và Hà Sinh nhìn nhau, bỗng dưng họ cảm thấy vào sinh ra tử cùng Lãnh Mạc mấy chục năm cũng không bằng làm hài lòng một phu nhân tính tình thất thường như thế.

…..

Ngữ Hân thức dậy là trời đã là ban trưa, cô uể oải ngồi dậy, tóc tai rũ rượi làm biếng rời chiếc giường mà còn câu nệ, lại nằm thêm chút nữa.

Ôi trời ơi, chóng mặt, hoa mắt, buồn nôn, buồn ngủ,…mình bị làm sao vậy nè.

Ngữ Hân lại nhắm mắt, cô bỏ qua bữa ăn sáng, lại bỏ qua bữa ăn trưa, nằm lăn ra giường, mệt mỏi ngủ tiếp.

“Tiểu Thúy, Tiểu Hân nó vẫn chưa xuống ăn à?” Ông cậu chỉ vào phần cơm đã nguội trên bàn.

“Dạ, phu nhân vẫn chưa ăn gì”

“Con lên gọi Tiểu Hân chưa?”

“Dạ gọi rồi, nhưng phu nhân không mở cửa ạ”

Ông cậu khẽ lắc đầu, vừa giận vừa lo lắng cho Ngữ Hân, dạo gần đây sao Ngữ Hân hơi kỳ quái, lúc nào cũng lười xuống bếp ăn uống.

Cốc…cốc.. “Tiểu Hân ơi, mở cửa cho cậu đi con. Tiểu Hân, Tiểu Hân…” ông cậu gõ cửa liên hồi, đứng khoảng năm phút sau Ngữ Hân mới mở khóa tự động cho cửa mở, còn cô vẫn nằm trên giường như mèo lười.

“Đã hơn một giờ trưa rồi con biết không hả, xuống ăn mau lên” ông cậu thúc giục, kéo lấy chiếc chăn bông qua một bên xếp gọn gàng lại “con xem, ăn uống thất thường, người càng ngày càng ốm trơ xương ra”

“Dạ, con xuống liền, cậu xuống trước đi” Ngữ Hân rời giường, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay đồ rồi xuống nhà ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.