Một buổi sáng nọ, Lãnh Mạc phải đến Kris dự cuộc họp từ sớm, để Ngữ Hân đang say ngủ trong phòng. Ngày đó, Châu Kỳ cũng biết trước được, cô ta liền chớp lấy thời cơ đột nhập vào biệt thự Lãnh gia. Vốn dĩ Châu Kỳ từng là người thân thuộc của Hắc Long nên đường đi nước bước ở đây, cô ta đều nắm vững trong lòng bàn tay.
Két...cánh cửa phòng của Ngữ Hân dần mở ra rồi lặng lẽ đóng kín lại. Châu Kỳ nhanh nhảu cúp hết tất cả thiết bị camera tự động quay rồi thiết bị báo chống trộm và cách âm. Sau đó tiến đến chỗ Ngữ Hân đang nằm mà chụp thuốc mê cô bất tỉnh.
Ngữ Hân cũng vốn xuất thân là một sát thủ, thân thủ từng rất tốt cho đến khi vào Lãnh Gia, được sự bảo bọc và che chở tuyệt đối của Lãnh Mạc, cô cũng chẳng còn tinh nhuệ như xưa. Hơn nữa Ngữ Hân vẫn còn mơ ngủ, cô luôn nghĩ rằng căn phòng này vốn dĩ chỉ có Lãnh Mạc mới biết mật khẩu vào, lại còn ở địa thế khó di chuyển không phải hắn ta thì chẳng còn ai khác nữa. Cục bột nhỏ ư? Nó đang đi trồng rau cùng ông cậu rồi mà, đâu thể nào vào đây được.
Châu Kỳ nhìn Ngữ Hân đã gục xuống trên tay cô ta, liền cười ha hả mãn nguyện nhưng sau đó, Châu Kỳ phát hiện trên da thịt Ngữ Hân chi chít những dấu hôn tim tím, đỏ đỏ đã sưng lên, còn có những dấu cắn của răng trên cổ của cô. Châu Kỳ nghiến răng ken két, hóa ra Lãnh Mạc thường xuyên cùng cô gái này lên giường làm tình. Chết tiệt, cô thật là đáng chết. Châu Kỳ bốc hỏa lên đầu, cô ta siết chặt cổ Ngữ Hân, ngày càng tăng lực đạo. Ngữ Hân trong cơn ngủ mê rất khó thở, rất đau đớn, như cô đã bị thuốc mê đánh úp rồi, không tài nào tỉnh dậy mở miệng kêu cứu được. Trong tình thế này, chỉ còn chết trong giấc ngủ.
“Mày là con đàn bà khốn kiếp, dám dụ dỗ Mạc của tao, đồ bỉ ổi, đê tiện, mày phải chết, mày chết đi, chết đi” đôi mắt Châu Kỳ trợn tròn, từng câu chữ nguyền rủa Ngữ Hân là cô ta ấn chặt vào cổ cô bấu nhiêu.
“Ư..” Ngữ Hân nhăn mặt, cô vẫn không mở mắt.
“Jasmine, tao không để cho mày hủy hoại tiền đồ của anh ấy, anh ấy là của tao, là của riêng tao, mày nên nhớ, mày chỉ là người thứ ba xen giữa tình cảm của tao và anh ấy. Mày...mày, chết đi, chết đi, hừ hừ chết đi” Châu Kỳ thở gấp gáp theo nhịp đập của mạch máu Ngữ Hân. Ngữ Hân hơi thở yếu dần cô bừng tỉnh dậy, mở mắt ra, phát hiện tay chân bị Châu Kỳ trói lại. Ngữ Hân quay đầu né tránh cái siết cổ kia, miệng không nói gì được cả.
“Jasmine, em tỉnh rồi sao?” Châu Kỳ buông lỏng chiếc cổ trắng ngần của Ngữ Hân, Ngữ Hân hít lấy hít để không khí để thở, dấu tay cô ta hằn đỏ trên cổ Ngữ Hân, còn cả dấu cào bởi móng tay sắc nhọn kia. Ngữ Hân đau buốt, hồi lâu mới bình tĩnh lại “cô...Châu Kỳ, cô...định làm..gì tôi?”
“Jasmine, hôm qua em và Mạc đã làm tình với nhau à?” Châu Kỳ ngây ngô hỏi, cô ta ghé sát chiếc mũi hít hít người Ngữ Hân “mùi hương của anh ấy còn ở trên người em thế này, chắc hai người vừa làm tình cũng chỉ mới sáng sớm nay thôi nhỉ?” Châu Kỳ cười ngớ ngẩn, nhưng nụ cười đó chứa biết bao nhiêu ám khí lan tỏa khắp căn phòng.
Tóc tai Ngữ Hân rối bời, cô bất lực nhìn Châu Kỳ “cô...muốn...gì đây? Chẳng lẽ đến đây chỉ muốn hỏi có thế sao?”
Châu Kỳ gật đầu “ừm, chỉ hỏi em rằng cảm giác làm tình với người đàn ông của chị như thế nào, có sung sướng không?”
“Người đàn ông của chị sao? Chị điên rồi” Ngữ Hân nhếch môi “anh ta tuy đã ly hôn với tôi, nhưng vẫn luôn bám chặt lấy tôi không buông, cô nghĩ xem anh ta là đang muốn dây dưa với tôi đấy. Lãnh Mạc anh ta yêu tôi, chứ không phải là cô. Còn nữa, tôi nói cho cô biết, cảm giác làm tình với anh ta chẳng có gì sung sướng đâu, kỹ thuật của anh ta quá kém, còn chưa thỏa mãn được tôi đâu” Ngữ Hân cố tình chọc tức Châu Kỳ, cô ta nghe mà đỏ mặt. Tính tình Ngữ Hân luôn thích cắn lại đối thủ của mình, còn hậu quả, cô chẳng quan tâm mấy, chỉ cần chửi cho hả hê trước cho nguôi giận đã. Còn mọi việc tính sau.
“Chát...”
“Mẹ nó, cô dám đánh cả tôi.” Ngữ Hân quát lớn khi Châu Kỳ tát vào mặt mình, nhưng rồi cô lấy lại điềm tĩnh “tôi sẽ báo lại việc này với ông-xã của tôi, Châu Kỳ, cô đánh tôi một cái, tôi nhất định đánh cô lại mười cái”
“Jasmine, mày dám...” Châu Kỳ nghe Ngữ Hân nhấn mạnh hai chữ “ông xã” mà tái xanh mặt mày, chỉ hận không đem Ngữ Hân ra băm thành trăm mảnh.
“Hình như cô vẫn còn ác lắm, lần trước ông xã tôi trừng trị cô xem ra vẫn chưa khiến cô sợ nhỉ? Hay cô cần thêm đàn ông để làm tình? À mà không nhỉ, cô không thể làm tình được nữa rồi.” trước mặt Châu Kỳ lúc này, Ngữ Hân không phải là một Jasmine ngây ngô ở Paris mà cô ta từng quen biết nữa. Đó là một con yêu quái độc ác, Lãnh Mạc nói đúng, Ngữ Hân cô ấy là một con nhím, ai mà tổn thương cô ấy, cô ấy nhất định sẽ phản công. Tính tình của Ngữ Hân hội tụ đầy đủ của một phu nhân Hắc Long, nham hiểm, độc ác, mưu lược nhưng cũng có lúc cô ấy rất yếu đuối và thích làm nũng Lãnh Mạc.
“Haha Jasmine, em đừng chọc tức chị” Châu Kỳ cảm thấy mình thua thiệt, cô ta đành thực thi kế hoạch cuối cùng. Từ đằng xa đi đến đem theo một viên thuốc con nhộng màu trắng rồi nhét vào miệng Ngữ Hân
Ngữ Hân nhíu mày, cô cố gắng không nuốt viên thuốc đó nhưng Châu Kỳ đã đánh vào trước cổ của cô, ngay lập tức viên thuốc kia trôi vào tận trong cơ thể. Châu Kỳ cười ha hả, vắt chân nhìn Ngữ Hân.
“Jasmine, chỉ nửa ngày thôi, là em bị chính tay người mà em gọi là ông xã giết chết đó”
“Chị vừa cho tôi uống cái gì?” Ngữ Hân cố gắng nôn hết thuốc ra.
“Thuốc độc, do Mạc tự tay điều chế. Hắc Long này chỉ tồn tại hai viên thuốc đó thôi, tất cả đều do tôi giữ, ha ha. Nhưng tin buồn là vẫn chưa có thuốc giải”
“Lãnh Mạc, sẽ giết chết chị” Ngữ Hân hét lớn, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng.
“Không sao, tôi có chết cũng phải lôi cô chết cùng” dứt lời, Châu Kỳ liền nhai nát viên thuốc con nhộng màu trắng còn lại, rồi nhếch môi khinh bỉ Ngữ Hân “cùng nhau xuống địa ngục, như vậy rất tốt nhỉ”
“Chị bị điên rồi...” Ngữ Hân gục xuống, cơ thể không còn chút sức lực. Cô cảm nhận mạch máu của mình như muốn đông cứng, đôi mắt của cô xuất hiện nhiều ảo ảnh, mất dần ý thức.
“Thuốc của Mạc điều chế thế nào, tốt lắm đúng không? Cô cứ từ từ tận hưởng cơn đau đi, cô chưa chết liền được đâu, vì nó sẽ khiến cô chết dần chết mòn, trong 12 giờ sẽ tử vong, cảm giác đó rất là vui haha”
Ngữ Hân yếu ớt, cô mỉm cười “anh ấy...sẽ...về kịp...”
“Phải, về kịp, nhưng trân mắt ra nhìn người anh ta yêu nhất phải chết đi trong đau đớn. Lãnh Mạc, anh ta từng đi gieo rắc tình cảm lung tung, bừa bãi, chẳng xem phụ nữ ra gì. Nhưng mà cho đến khi gặp cô thì khác...hừ, đúng là tôi chẳng thắng được một Tiểu Hân của năm xưa và bây giờ vẫn thua thảm hại dưới tay cô” Châu Kỳ cười khổ, nước mắt lúc này rơi xuống “tôi muốn anh ta phải đau khổ, phải cảm nhận được thế nào là tận cùng của sự đau thương. Người phụ nữ anh ta yêu nhất, lại chết dưới tay anh ta haha, trớ trêu mà, trớ trêu mà”