Vòng Xoáy Đam Mê

Chương 2: Chương 2




Mặc xác bọn họ, Isobel nhắc đi nhắc l

i đến mười lăm phút sau đó, đến tận lúc họ mặt đối mặt tại phòng họp sang trọng với bức tường được đóng ván gỗ cao cấp và những bức chân dung tưởng tượng về những vị chủ cũ của công ty Leondros.

Đứng ở ngay đây là kẻ mới nhất nằm trong một danh sách dài những người đứng đầu, nàng lạnh lùng quan sát. Petronades Leandros, rắn rỏi, thâm trầm và kiêu ngạo hơn bao giờ hết. Một người đàn ông được dựng lên nhằm bóp nát những trái tim, nàng nên biết điều đó.

Anh cao gần một mét chín, mặc một bộ đồ xám, áo sơ mi trắng và cà vạt lụa xám tạo nên những đường nét xuôi theo chiều dài thân hình làm phô ra các cơ bắp căng cứng bọc trong làn da đồng bóng loáng. Anh đổi nhiều lắm; không có mùi hương được kiểm soát bên dưới bộ quần áo được thiết kế riêng, to béo, hay sự thay đổi trên khuôn mặt đẹp trai của anh. Nàng vẫn nhìn thấy màu đen của màn đêm trên tóc anh, đôi mắt sẫm như mật đường quý giá nhất từng được sản xuất, và cái miệng mỏng, mềm và rất nam tính- miệng của một người thích nhục dục bẩm sinh.

Nàng muốn vươn tay ra và tát vào mặt anh. Nàng muốn lao vào anh và đấm vào lồng ngực ngoại tình của anh bằng những nấm đấm của mình. Tức giận, đau đớn, thất vọng, và xung mạch của sự giận dữ đang đập rộn lên dọc theo các tĩnh mạch của nàng. Như thể ba năm trước không xảy ra chuyện gì. Cứ như nàng bước ra khỏi cuộc sống của anh ta vào ngày hôm qua. Diantha Christophoros của tất cả phụ nữ, nàng đã suy nghĩ vậy. Diantha, là người có trái tim tan vỡ được gia đình đưa ra khỏiAthenskhi Leandros đến đó với người vợ mới cưới gây sửng sốt của mình.

Anh nghĩ nàng không biết gì về cô ta ư? Anh thực sự tin rằng đứa em gái đáng sợ của anh sẽ bỏ qua cơ hội nói cho nàng biết về cái anh đã bỏ qua cho những quan hệ tình dục nóng bỏng? Anh nghĩ Chloe sẽ giữ im lặng cho anh về các chuyến đi đếnWashingtonđể thăm bạn gái cũ đau khổ của anh?

Tôi căm ghét anh, đôi mắt của nàng cho anh biết trong lúc sự tức giận đang trào lên trong máu của nàng. Nàng đã không nói, nàng không muốn.Và khi họ nhìn chằm chằm vào nhau dọc theo nửa chiều dài chiếc bàn họp ấn tượng, sự im lặng như một nữ thần báo tử hét lên trong tai mọi người. Takis, chú anh ở đó nhưng nàng từ chối nhìn sang ông. Lester Miles đứng ở nơi nào đó sau lưng nàng, thận trọng và im lặng như một nấm mồ. Leandros đã không thèm bước để đến và chào hỏi nàng, đôi mắt đen của anh trôi dạt về phía nàng như thể họ đang nhìn vào một kẻ xảo trá.

Vâng, điều đó nói lên tất cả, nàng nghĩ một cách lạnh lùng. Gia đình của anh cuối cùng đã thành công trong việc truyền bá cho anh quan điểm về những thứ được xem là cặn bã .

Nhìn thấy người vợ của mình trong bốn năm qua đi vào phòng họp, và lướt qua đôi chân gợi cảm của nàng, Leandros kìm nén sự kích động bởi cơn giận đang gầm lên bên trong anh như một con sư tử chờ chực để nhảy vọt ra ngoài.

Chẳng có gì làm bản thân kiệt sức hơn việc tưởng tượng cô ta như một cái bóng đơn thuần của chính cô trước khi, anh nghĩ cay đắng. Chẳng có việc gì làm lòng tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm hơn việc phát hiện ra Isobel không phải là người bị bó buộc bởi chiếc xe lăn, nhưng mẹ nàng— sau đó cảm giác tội lỗi khi cảm thấy nhẹ nhõm về một cái gì đó rất đau đớn bi thảm, bất cứ ai là nạn nhân! Silvia Cunningham đã từng là một phụ nữ xinh đẹp, có một cuộc sống đầy đủ và khỏe mạnh. Nghĩ đến lòng nhiệt tình sung sức mà bà đã từng truyền c mình bây giờ đã bị dập tắt vào một chiếc xe lăn đã chạm vào anh sâu sắc.

Anh gần như cười thành tiếng khi kế hoạch mới nhất đảm bảo rằng mẹ Isobel được chu cấp đầy đủ trong phạm vi tài sản được hưởng. Thực tế là kế hoạch cũng chẳng thay đổi bởi vì những gì anh mới biết.

Chỉ có những kế hoạch cho kẻ ngoại tình xinh đẹp đang đứng đây trước mặt anh đây, với mái tóc đen bóng, đôi mắt mắt xanh lá và cái miệng hơi mím lại với bờ môi trên nhỏ nhắn và môi dưới nhô ra khiến anh muốn nhảy vào và cắn nó.

Ở nơi chỉ cách đây vài giờ anh đã tạm bằng lòng với lòng tốt và sự lịch thiệp không thể nào tin được. Còn bây giờ anh lại muốn xé rách chân tay của nàng ra.

Bốn năm— bốn năm dài người phụ nữ này đã sống bên trong anh như một con đau nhói hèn mọn. Anh đã cảm thấy tội lỗi, anh đã cảm thấy buồn chán, anh đã muốn dành cho nàng sự tôn kính nàng xứng đáng được nhận bằng cách không ai biết về kế hoạch tái hôn của anh cho đến khi anh từ từ giải thoát chính mình ra khỏi cuộc hôn nhân này với ít tổn thương nhất có thể.

Nhưng cho đến khi anh phát hiện vợ mình chẳng thể cảm động với những hành động của anh, vì nàng đã cùng người tình chạy đến Athens! Cô ta không thể chịu nổi hai ngày không nhục dục ư? Hắn làm cô thỏa mãn? Hắn có biết tường tận về cô như anh không? Hắn ta có làm cô run rẩy từ đầu ngón chân đến ngón tay và có làm cô òa khóc và nắm lấy tay hắn khi cô lên đỉnh?

Cơn giận dữ lạnh lẽo ào lên từ đôi mắt anh khi anh nhìn nàng. Sự cay đắng đang cào móng vuốt của nó trên khuôn mặt anh. Nàng mặc đồ da. Tại sao lại là đồ da? Cô ta muốn chứng minh cái gì ở đây, chứng minh rằng cô ta đủ vô liêm sỉ để mặc một bộ đồ – mua bằng tiền của anh, chắc chắn là vậy – nhưng để làm vui lòng thằng cha khác?

“Cô đến muộn.” Anh chạm và búng nhẹ đôi mắt lạnh lùng trên khuôn mặt thậm chí còn hơn cả sự phản bội hoàn hảo mà anh đã từng nhớ đến. Các sợi tóc mềm mại, đôi mắt đen được đóng khung, chiếc mũi thẳng và cái miệng nhỏ khiêu khích. Một cái miệng biết làm thế nào để hôn một người đàn ông đến phát điên, làm thế nào để bám vào người anh ta và làm cho anh ta mất hết lý trí. Anh đã nhìn thấy một kẻ cục súc tóc vàng vạm vỡ với nụ cười niềm nở, đứng trong tiền sảnh khách sạn mặc đồ cotton đổ mồ hôi và chạm vào nàng như thể hắn ta có mọi quyền hạn vậy.

Anh đã không nên tới đó. Anh không nên lo lắng tìm hiểu sự thật về chiếc xe lăn, sau đó anh sẽ không phải chứng kiến kẻ cục súc đó chạm vào vợ anh trong ánh nhìn của bất cứ ai muốn nhìn v

Vợ của anh! Hắn chạm vào làm da tinh tế, trắng mịn của vợ anh, làm làn da đó đỏ ửng lên y như đã từng chỉ dành cho anh! Nàng đã không được mặc đồ da sau đó, nhưng chiếc quần jeans bó sát và một chiếc áo nhỏ màu trắng bộ ngực đầy đặn xinh đẹp của nàng!

Mái tóc xinh đẹp của nàng chảy dài xuống lưng, không kẹp chúng lại làm ra vẻ nàng là một phụ nữ đoan trang kiểu cách. Một người đàn bà đoan trang kiểu cách giả dối, anh nghĩ.

“Cuộc họp đã bắt đầu cách đây mười lăm phút. Bây giờ chúng ta sẽ phải nói ngắn gọn lại”, anh kết thúc sự mổ xẻ của mình.

Rồi dõi theo đôi mắt phù thủy màu xanh lá của nàng nheo lại sau lời nói cụt lủn của anh, giọng khó khăn, “Giao thông quá tệ—”

“Giao thông ởAthenslúc nào chẳng tệ.” Anh tùy tiện xen vào. “Cô rời khỏi thành phố này lâu đến nỗi quên cả chuyện đó rồi. Mời ngồi.”

Anh ngồi xuống. Kéo ngẫu nhiên một chiếc ghế và ném mình xuống ghế với vẻ gần như là xấc xược. Takis cau mày nhìn anh nhưng anh phớt lờ biểu hiện của vị luật sư. Các luật sư khác thì cố gắng không để biểu thị bất cứ điều gì , mặc dù Leondros có thể thấy mình đã hoàn toàn…

Có lẽ thích thú là từ phù hợp hơn, anh quyết định khi cẩn thận xem xét vị luật sư của vợ mình xuyên qua đôi mắt đằng sau lớp kính. Người đàn ông đó chẳng là gì, chỉ mới là một con chim ưng trẻ, vẫn còn lớp ẩm ướt đằng sau tai, anh chú ý với vẻ khinh miệt. Isobel đang nghĩ cái gì vậy? Để một gã như thế này đối phó với anh và Takis? Cô ta đã biết danh tiếng của người cha đỡ đầu của anh, cô ta đã biết mọi thứ về anh! Điều duy nhất mà Lester Miles làm anh chú ý là kiểu may của bộ quần áo và vẻ ngoài trẻ con khá bắt mắt của anh ta.

Có lẽ là nó, anh sau đó suy nghĩ với mỗi dây thần kinh như bị thắt chặt. Có thể kẻ có cơ bắp cuồn cuộn không phải là người đàn ông duy nhất của nàng. Có lẽ anh chàng này có một chỗ đứng khác trong cuộc sống riêng tư bận rộn của nàng.

Chọc tức chính mình làm anh vô tình rút cây bút bạc của mình ra và bắt đầu gõ vào bàn phòng họp đánh bóng trong khi chờ cuộc họp bắt đầu. Takis bắt tay với Miles Lester và cố gắng thể hiện như thể chồng của Isobel luôn luôn hành xử như vậy. Isobel, mặt khác, đang bước trên đôi chân dài xuôi theo chiều dài của bàn phòng họp về phía đối diện anh. Bộ đồ da bám vào bắp đùi thon thả khi nàng di chuyển và chiếc áo khoác như tăng thêm lực đẩy cho bộ ngực nàng. Nàng có mặc cái gì bên trong không vậy? Có phải chiếc áo kéo lên tận cổ là để chế nhạo anh với câu hỏi đ

Cằm của nàng rất đẹp, da thịt nàng trắng nõn và mịn màng mang một vẻ huyền ảo. Nàng chọn chỗ ngồi đối diện anh. Khi nàng kéo ghế ra, ánh nhìn của anh di chuyển theo làn da mịn màng trên cái cổ mảnh mai của nàng, sau đó lên đến tạo hình hoàn hảo của vành tai nàng, và răng anh cứa vào nhau ken két. Liếm vành tai đó và tất cả các tĩnh mạch mát lạnh sẽ nhũn ra sáp dưới bàn chân thanh nhã của nàng, anh ngẫm nghĩ đầy nhục cảm. Anh hiểu nàng, anh biết nàng thích gì và ghét gì, anh biết tất cả những điểm kích thích nhạy cảm của nàng, đã từng là người đưa nàng vào cuộc hành trình khám phá đầy tuyệt vời. Anh biết cách khiến nàng van xin, bám níu, khóc gọi tên anh trong sự bùng phát mãnh liệt. Cho anh hai phút với riêng nàng, anh có thể quét sạch lớp băng giá bề ngoài đó; cho anh một phút, anh có thể khiến nàng trần truồng và cầu xin anh. Hoặc nếu có thể anh nên là người lột quần áo của chính mình, anh ngẫm nghĩ một cách dứt khoát. Có lẽ anh nên đưa nàng thăng hoa khi dựa sát vào bức tường ốp gỗ, với chiếc váy được kéo lên đủ cao để da thịt anh trượt trên làn da gợi tình của nàng trong lúc các bộ phận khác của anh thưởng thức những sự va chạm khác nhau, bên trong nơi mẫn cảm ấm nóng của cơ thể đầy nhiệt tình hơn bao giờ hết.

Nàng ngồi xuống, cong người để đặt túi xách của mình lên sàn ghế, rồi ngồi thẳng lại—và nhìn thẳng vào mắt anh. Vẻ thù địch đập vào mặt anh. Nhịp tim của anh đập nhanh hơn khi nhìn đôi mắt màu xanh lá lóe sáng đâm thẳng đến anh và chiến tranh đã được tuyên bố. Dù rằng anh không chắc ai trong hai người tuyên bố điều đó.

Nàng đã chắc chắn đến đây để sẵn sàng cho một trận chiến, mặc dù anh không biết tại sao lại xảy ra hoàn cảnh này. Cứ như thể anh đã làm việc gì đó ngoài việc đề nghị ly hôn. Vì nó đã rất rõ ràng rằng nàng đã chẳng dành ba năm mòn mỏi để chờ mong anh, thù địch của nàng, trong ý nghĩ của anh, không thể là trường hợp đó.

Nhưng ngược lại, sự thù địch của anh… Đôi mắt hẹp của anh bắn tia cảnh báo qua chiếc bàn. Nàng nâng cằm mình hướng về anh và gửi trả lại các tia cảnh báo. Ngón tay của anh bắt đầu râm ran với một sự thôi thúc phải làm một cái gì đó—họ bắt đầu gõ chiếc bút với lực vô cùng mạnh lên mặt bàn bóng loáng.

Cái gì làm em nghĩ rằng em sẽ thoát khỏi chuyện này, kẻ quấy rối xảo trá? Anh âm thầm đặt câu hỏi khi môi anh hé mở để nói rồi lại khép chặt, hàm răng trắng nghiến chặt tỏ vẻ cảnh cáo. Tốt hơn hết em nên chuẩn bị thật tốt cho cuộc chiến này, vì tôi.

Nàng đặt tay xuống bàn, ngón tay trắng dài với móng tay sơn hồng, xát nhẹ vào bề mặt gỗ bóng như vuốt ve. Phần thắt lưng của anh siết chặt, ngực anh bắt đầu bị đốt cháy. Nàng nhận ra điều đó và môi trên của nàng xuất hiện một đường chế nhạo.

Takis lấy chiếc ghế bên cạnh anh. Lester Miles ngồi xuống bên cạnh Isobel. Nàng quay sang vị luật sư của mình và gửi cho anh ta một nụ cười có thể làm một tảng băng tan chảy. Tuy nhiên, Lester Miles không phải là tảng băng trôi. Khi anh xem cảnh phụ ngắn ngủi này, Leandros nhìn thấy gò má của gã trai trai trẻ ngốc ngếch nhuộm màu khi hắn ta gửi một nụ cười trả lời đáp trả.

Tốt rồi, tôi ở đây, nụ cười đó nói với nàng vậy đấy. Leandros cảm thấy con sư tử bên trong anh lại gầm lên một lần nữa . Nàng quay sang chỉnh lại ánh nhìn hướng về anh. Tôi sẽ giết cô, anh thầm nói. Tôi sẽ qua đó, kéo cô sang bên này và tạo một khúc dạo đầu nho nhỏ với loại trò chơi thực tế làm đánh mất lý trí này.

“Chúng ta bắt đầu chứ?” Takis mở một xếp tài liệu màu xanh. Lester Miles cũng có một cái bằng da màu đen, mềm, hợp thời trang và đầy hy vọng. Isobel trượt tay lên đùi mình.

Leandros tiếp tục gõ bút lên bàn.

“Trong thời điểm căng thẳng này, tôi có thể bắt đầu bằng cách cam đoan với cô, Isobel, rằng chúng tôi có những hiệp định giữ được tính dân chủ và công bằng được không?”

Leandros nhìn thấy ánh nhìn của nàng chuyển từ khuôn mặt anh sang Takis. Một sự mất mát sâu xa chảy vào ruột anh . “Chào Chú Takis.” nàng nói.

Đó là một khoảnh khắc gây chú ý. Takis sững người, Lester Miles cũng vậy, ánh mắt anh ta đột ngột ngước lên từ tập hồ sơ da đen bóng lộn như đánh hơi được sự căng thẳng mới bất chợt cuộn xoáy lên trong không khí. Vị luật sư quốc tế đáng kinh và tôn quý, Takis Konstantindou, thực sự đang đỏ mặt.

Ông nhìn xuống chân mình. “Lời xin lỗi chân thành của tôi, Isobel.” Ông thì thầm vẻ không thoải mái. “Làm thế nào tôi có thể thô lỗ đến nỗi quên cả cách ứng xử cơ chứ?”

“Không sao”, nàng đáp trả, và khi Takis định duỗi người qua bàn để bắt tay nàng, đôi mắt nàng quay về phía Leandros, để lại Takis xấu hổ hạ tay xuống và quay lại chỗ của mình.

Cô ta có thể vặn vẹo khắp căn phòng với cái đầu không cần phải suy nghĩ đó, Leandros chú ý. Chó cái, anh âm thầm nói với nàng.

Sự chuyển động đầy chế nhạo của đôi lông mày thanh mảnh như nói rằng – Có thể, nhưng ít nhất tôi sẽ không còn là chó cái của anh lâu nữa đâu.

Không khí bắt đầu rạn nứt. “Như tôi đã nói” … thông cổ họng, Takis thử lại lần nữa … “do liên qu đến vấn đề nhạy cảm của cả hai bên, theo chỉ thị của khánh hàng của tôi, tôi đã soạn một bản đề xuất dự thảo giúp chúng ta giảm bớt một phần khó xử.” Lấy ra một tờ giấy, ông đẩy nhẹ nó qua bàn về phía Isobel. Nàng thậm chí không thèm nhìn lướt qua, nhưng trái lại, Lester Miles cầm lên và bắt đầu đọc nó. “Do tôi nghĩ cô sẽ đồng ý, vì vậy chúng tôi đã cố gắng để công bằng hơn trong các đề xuất. Vấn đề tài chính đã được giải quyết với mức hào phóng nhất có thể đối với hoàn cảnh lúc này.”

“Hoàn cảnh gì?” luật sư của nàng đặt câu hỏi. Takis nhìn lên. “Hai vị khách hàng của chúng ta đã không sống cùng nhau trong ba năm.” ông giải thích.

Ba năm, một tháng và 24 ngày, Isobel âm thầm chỉnh sửa, và hy vọng Leandros sẽ ngừng gõ bút. Anh nhìn nàng như thể nàng đã là kẻ thù tồi tệ nhất của mình. Đôi môi mím chặt, những chiếc răng lóe sáng, tảng băng nhọn búng ra từ đôi mắt đen lạnh lẽo, tất cả đều nói với nàng anh mong thoát khỏi nàng càng nhanh càng tốt.

Nó làm tổn thương nàng, dù nàng biết rằng điều đó là không nên. Nàng thấy đau nhói khi nhìn cái cách anh quét mắt nhìn nàng như thể anh không tin mình sẽ không bao giờ ham muốn ai như ham muốn nàng. Chẳng có nhiều quần áo để mặc cho dịp này, nàng chán chường lơ đễnh. Chẳng có nhiều hy vọng thổi tung anh ta ra khỏi đôi giày làm bằng tay của anh ta.

Lester Miles gật đầu. “Cảm ơn ông” anh nói và chuyển sự chú ý vào danh sách trước mặt anh, Takis quay lại đọc to bảng danh sách của cái gọi là quy định. Isobel muốn phát bệnh. Họ nghĩ vật chất là tất cả mục đích nàng ở đây? Leandros thật sự tin rằng nàng chỉ là một kẻ ham lợi?

“Từ khi nào” nàng ném vào anh “tôi đã để lại ấn tượng với anh rằng tôi là cô ả bòn tiền tham lam vậy?”

Cặp lông mi đen quá dài đối với một người đàn ông nhếch lên từ đôi mắt anh . “Cô có đang ở đây hay không vậy?” anh bình thản phản bác. “Cô còn có thể có mục đích nào khác trong đầu cơ chứ?”

Isobel cứng lại như thể anh bắn phải nàng. Anh đã ám chỉ rằng nàng hoặc ở đây vì tiền hoặc cố giành chiến thắng từ anh.

“Cả hai bên đã khẳng định rằng sự đổ vỡ trong cuộc hôn nhân của họ là do—những mối bất hòa không thể giải quyết”, Takis nhanh chóng xen vào. “Tôi thấy chẳng thu được gì từ việc cố gắng đổ lỗi cho nhau lúc này. Đồng ý chứ?”

“Được thôi.” Lester Miles nói.

Tuy nhiên, Isobel lại không đồng ý. Nàng nhìn thẳng vào người đàn ông nàng đã lấy và trông mouốt 23 tiếng mỗi ngày trong khi anh ta lại thích quên rằng mình đã có vợ. Và sau đó, trong suốt tiếng thứ 24 còn lại, anh ta lại phẫn nộ khi nàng lựa chọn từ chối để anh ta sử dụng thời gian đó để xoa dịu da thịt của mình!

Anh ta gặp nàng, ham muốn nàng, sau đó kết hôn trong sự vội vã để giam giữ nàng trên giường anh ta. Sự giao thoa thể xác giữa hai người thật đáng kinh ngạc, đam mê và nóng bỏng, nhưng đến khi anh phát ra còn nhiều yếu tố để tạo nên hôn nhân hơn là mối quan hệ thể xác, anh đã hối hận rất lâu, trong suốt một năm chính nó đã làm nàng phạm phải sai lầm cơ bản trong mắt mọi người—đó là có thai.

Leandros phải là người đàn ông Hy Lạp duy nhất bị kinh hoàng bởi bằng chứng đánh giá năng lực này. Nó xảy ra theo cách quái nào vậy? Anh đã nổi cơn thịnh nộ. Cô không nghĩ rằng chúng ta có quá đủ vấn đề mà không cần thêm 1 đứa bé để đối phó với họ ư? Hai tháng rưỡi sau nàng sẩy thai và anh không thể bớt căng thẳng hơn. Nàng còn quá trẻ. Anh chưa thể sẵn sàng. Đó là điều tốt nhất.

Nàng ghét anh ta. Bao nhiêu việc nàng đã từng làm đều đang tái hiện lại. Nàng thậm chí còn cảm thấy những giọt nước mắt đang chờ chực rơi xuống. Leandros thấy chúng và cây bút bất chợt dừng những tiếng gõ khó chịu.

“Khách hàng của ngài bỏ mặc khách hàng của tôi rồi tự mình quyết định”, Takis tiếp giải thích với Miles Lester trong khi hai người trong số họ đang bị nhốt trong cơn đau cũ. “Và đã không chủ ý liên lạc lại sau đó.”

Có, tên khốn, Isobel thầm nói với Leandros. Anh ta thậm chí còn không bận tâm đến việc đi tìm hiểu xem tôi có khổ hay không. Không có lấy một lá thư hoặc một cuộc gọi ngắn ngủi để kiểm tra xem tôi còn sống hay đã chết!

“Do một trong hai bên?” Lester Miles đặt câu hỏi.

Cây bút bắt đầu gõ một lần nữa. Đôi môi của Leandros mím lại trong một đường cứng rắn. Anh ta không quan tâm, Isobel đau đớn nhận ra. Anh ta không muốn nhớ lại những giờ, những ngày và những tuần đen tối đó khi cô đã không thể an ủi còn anh lại quá bận rộn với những việc khác để đối phó với cô vợ đa cảm của mình.

“Ông Petronades trả một khoản tiền trợ cấp khá lớn vào tài khoản của bà Petronades hàng tháng nhưng tôi không nhớ bà Petronades có bày tỏ lòng biết ơn vì điều đó”, Takis nói.

“Tôi không cần những đồng tiền của anh ta”, Isobel nghiêng qua qua bàn Leandros. “Tôi không chạm vào một đồng xu nào ở đó hết.”

“Đó không phải vấn đề của tôi”, ông trở về với một cái nhún vai thờ ơ.

“Bây giờ chúng ta nói đến ngôi nhà ở Hampshire, Anh Quốc.”

Takis kiên quyết tiếp tục. “Vì quyền lợi của khách hàng, biên bản này sẽ được ký kết với bà Petronades như là một phần của…”

“Tôi không muốn ngôi nhà của anh ta, cũng không” nàng nói với Leandros.

“Nhưng – bà Petronades. Tôi không…”

“Em sẽ lấy ngôi nhà.” Leandros tuyên bố mà không có sự đổi giọng.

“Để an ủi lương tâm của chính anh ư?”

Đôi mắt anh thu hẹp. “Lương tâm của tôi trong sạch…” , anh khẳng định.

Nàng ngồi lại xuống ghế với một vẻ giễu cợt nhạo báng. Anh bỏ bút và trườn về phía trước ghế của mình, đôi mắt đen vẫn cố định trên khuôn mặt nàng. “Nhưng sao không cho tôi biết về lương tâm của em?” anh mời mọc.

“Leandros, tôi không nghĩ rằng điều này làm chúng ta trở nên…”

“Giữ ngôi nhà của anh đi”, Isobel lặp lại. “Và bất cứ cái gì khác mà anh đã đưa vào danh sách.”

“ Em không muốn bất cứ cái gì từ tôi?”

“ Không gì cả…” Isobel lấy lại niềm vui lớn nhất trong sự xác nhận.

“Không gì trong danh sách này!” Lester Miles nhanh chóng nhảy vào như đổ dầu vào lửa cho sự căng thẳng nổ ra giữa họ. Leandros đang giương mắt nhìn với vẻ nguy hiểm, còn Isobel như đang thách thức anh. Takis vuốt một ngón tay quanh các cạnh cổ áo vì ông biết điều gì có thể xảy ra khi hai người này bắt đầu chụp cắn lẫn nhau.

“Bà Petronades đã không ký một bản thỏa thuận tiền hôn nhân nào.” Lester Miles vội vàng tiếp tục. “Điều đó có nghĩa là bà ấy được một nửa tài sản mà chồng bà đang sở hữu. Tôi thấy không có gì giống như số tiền đó được liệt kê ở đây. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên …”

Leandros lướt qua Lester Miles một cái nhìn chết người. Nếu kẻ ngu ngốc trẻ tuổi đã không thể khép miệng mình lại thì anh sẽ giúp hắn ta. “Tôi không nói với anh,” anh nói và đưa ánh nhìn chằm chằm về lại phía Isobel. “Em muốn gì?” anh nhắc nhở.

Giống như những đối thủ trong cuộc chiến tranh lạnh mới, họ đối mặt với nhau qua chiếc bàn họp. Sự tức giận kêu lên trong não Isobel, và nỗi cay đắng—sự thù địch đau nhói và nhức nhối— bên trong sự run rẩy của nàng. Anh đã lấy đi tuổi trẻ và sự lạc quan của nàng sau đó đập vỡ chúng. Anh đã lấy đi tình yêu của nàng và nghiền nát chúng trước mắt nàng. Anh lấy đi quyền làm mẹ của đứa con anh và và cười nhạo điều đó. Cuối cùng, anh đã lấy đi sự tư tôn còn sót lại trong nàng và khoan khoái nhìn nàng quay lại.

Nàng đã từng tin rằng không còn gì để anh ta có thể làm đau nàng. Nàng thực sự muốn đếnAthensđể sẵn sàng bỏ lại quá khứ và một lần nữa rời đi với hy vọng có cảm giác bình an. Nhưng không. Nếu chỉ với một cái tên đã có thể đè bẹp khả năng kiềm chế của nàng, thì nó sẽ là Diantha Christophoros.

Chỉ riêng cái tên đó thôi, nếu nàng chỉ có thể tiếp cận với Leandros, nàng sẽ cào đôi mắt anh ta ra; Còn nếu nàng có thể vật anh ta xuống đất, nàng sẽ giẫm đạp anh ta với gót giày nhọn hoắt của mình.

Nhưng nàng chỉ có thể đâm anh bằng lời nói. “Tôi không cần ngôi nhà của anh, và cũng chẳng cần đến tiền của anh”, nàng thông báo với anh. “Hơn nữa, tôi còn không muốn tên của anh hoặc anh. Thậm chí tôi còn chẳng muốn nhẫn cưới của anh …” Giật mạnh nó ra khỏi ngón tay, nàng trượt qua bàn về phía anh, sau đó cong người và chộp lấy túi xách của mình. “Và tôi chắc chắn rằng mình không muốn vật gia truyền quý báu của anh”, nàng nói thêm, ba nhân chứng của nàng vẫn im lặng khi nàng lấy một phong bì dán kín ra khỏi túi và đặt nó xuống cạnh chiếc nhẫn. “Trong đó anh sẽ tìm thấy chìa khóa két sắt an toàn của tôi, cộng thêm một lá thư cho phép anh lấy hết trong đó cho chính mình” nàng thông báo cho Leandros. “Hãy trao nó cho người vợ tiếp theo của anh”, nàng đề nghị. “Cô ấy chắc không để cho nó phải bị lãng phí.”

Leandros không thèm nhìn đến bất cứ đâu ngoài khuôn mặt nàng trong khi nàng thốt ra những lời đáp trả. “Vậy tôi lặp lại”, anh tiếp tục kiên trì “Em muốn gì?”

“Ly hôn!” nàng đâm lại anh qua đôi mắt có những giọt nước mắt đã khô cạn. “Nhìn xem anh có bao nhiêu có giá trị đối với tôi, Leandros? Tất cả những gì tôi muốn là cuộc ly hôn diễn ra nhanh chóng, thuận lợi để tôi có thể đẩy anh ra khỏi cuộc đời tôi!”

“Xúc phạm tôi thêm một lần nữa thì em có thể sẽ không thích hậu quả của nó đâu”, anh cảnh báo rất nhỏ.

“Có điều gì anh có thể làm với tôi mà anh chưa làm cơ chứ?” nàng cười nói.

Đôi mắt đen giống như tia laser. “Chẳng phải em đã phơi bày rằng mình là người đàn bà dâm ô khi mang gã tình nhân cơ bắp cuồn cuộn của em đến đâ

Trong một giây lát Isobel không biết anh đang nói về điều gì. Sau đó nàng phát ra một tiếng thở ngột ngạt. “Anh đã theo dõi tôi!”. Nàng cáo buộc.

“Coi như là vậy đi.” Anh thừa nhận và lười biếng ngồi lại, lấy cây bút ra một lần nữa và bắt đầu đan nó giữa những ngón tay dài rám nắng của mình. “Ngoại tình là một từ xấu.” Anh kéo dài giọng một cách lạnh nhạt. “Tôi có thể kéo em, tự tôn của em và gã tình nhân của em ra tòa nếu em muốn để biến những chuyện này thành một thứ khó chịu.”

Khó chịu. Nó đã luôn là khó chịu kể từ ngày nàng kết hôn với anh ta. “ Vậy thì cứ làm đi” nàng mời. “Tôi vẫn sẽ không chấp nhận một đồng Euro nào từ anh.”

Cùng lúc đó nàng đứng dậy, làm luật sư cả hai bên đều bối rối, giật lấy túi xách của mình và quay đi.

“Cô Isobel, làm ơn…” Đó là Takis người đã cố gắng để van nài nàng.

“Bà Petronades, xin hãy suy nghĩ về việc này…?” Lester Miles chứng tỏ mình.

“Cút khỏi đây, cả hai người”, Leandros ngắt lời hai người đàn ông. “Bước thêm một bước về cánh cửa, Isobel, thì em nên biết rằng tôi sẽ kéo em trở lại và ghìm em xuống nếu cần thiết.”

Bước chân của nàng chậm lại trong sự bế tắc miễn cưỡng. Nàng run rẩy đến nỗi bây giờ nàng thực sự cảm thấy buồn nôn. Sự im lặng trong vài giây làm nàng muốn biết có khi nào hai vị luật sư đã cảnh cáo anh.

Nhưng không, họ không phải là những người dũng cảm đó. Anh lớn hơn họ trên mọi phương diện mà một người đàn ông có thể có được. Chiều cao, thân hình vô cùng cân đối. Cả hai đều lẩn qua nàng với cái đầu cúi gằm xuống như hai con chuột rời bỏ chiếc tàu đang chìm.

Cánh cửa đóng lại sau lưng họ. Lúc này chỉ còn lại hai người. Nàng yếu ớt quay gót, đôi mắt như thủy tinh. “Anh là một gã hung bạo,” nàng nói trong sự ghê tởm.

“Gã hung bạo”. Anh giật giật khuôn mặt. “Và em, em yêu, là một thiên thần.”

Từ em yêu làm xương sống nàng cứng lại. Anh từng chỉ sử dụng từ âu yếm đó để nhạo báng, chế nhạo người khác. Anh vẫn đang gõ nhẹ cây bút khốn khổ quanh ngón tay mình. Tư thế thoải mái của anh như một con mèo lớn đang thư giãn. Nhưng nàng không bị lừa. Miệng anh mỏng, đôi mắt anh lóe sáng đằng sau hàng lông mi rũ xuống một cách cẩn trọng, hàm cứng nhắc, răng nghiến chặt. Anh đang vô cùng tức giận, anh đúng là đang bị rung bên dưới sự lười biếng đó.

“Kể cho tôi về Clive Sanders.”

Đó là nguyên nhân của vấn đề.

Nàng cười, nó thật kì quái. Anh dám yêu cầu một lời giải thích từ nàng sau ba năm không còn gì? Bước lại về phía bàn, nghiêng người chống bàn tay trên mặt bàn sau đó nhìn chằm chằm vào mặt anh. “Tình dục”, nàng nói dối. “Tôi rất giỏi khoản đó, nếu anh còn nhớ. Clive cũng nghĩ vậy. Anh ấy…”

Cái bàn không phải là trở ngại. Anh vòng qua nó trước khi nàng có thể nói thêm một từ nào khác. Không giống như một con mèo đột ngột hiện ra từ hư không, anh âm thầm chộp lấy cơ hội bước lại gần. Trong giây lát lưng nàng nằm hoàn toàn trên người anh, và không tới vài giây nàng trải qua tất cả các cung bậc khác nhau của cảm xúc.

Cảm xúc này chứa đựng sự đụng chạm của anh, sức nặng của anh và nét mặt rắn rỏi u ám lờ mờ hiện ra quá gần gũi đến nỗi lưỡi nàng thực sự bị ẩm ướt với một sự thôi thúc muốn nếm trải. Thật là tồi tệ. Ký ức luôn không thể kiềm hãm bất cứ khi nào gần gũi anh như vậy. Những ký ức về niềm đam mê, ham muốn và những nhu cầu cũng không bận tâm đến việc kiểm soát chính nó.

“Nói lại một lần nữa, từ vị trí này.” Anh cứng rắn.

“Thả tôi ra.” Trong tuyệt vọng nàng bắt đầu đẩy vai anh ra, nhưng thứ duy nhất dịch chuyển là nắm tay siết chặt của nàng trượt trên lớp vải áo khoác mềm mại của anh. Nàng có thể cảm thấy hơi nóng của cơ thể anh, sức nóng và khả năng của nó.

“Nói đi.” Giọng anh khó chịu.

Đôi mắt nàng lóe lên như tia chớp màu xanh lá cây đầy khinh miệt đối với mọi thứ anh khởi xướng. Sự giận dữ của anh, sự kiêu ngạo của anh, khả năng của anh làm nàng có cảm giác như vậy. “Tôi không phải làm bất cứ điều gì cho anh nữa, không bao giờ”, nàng đả kích.

Anh nở một nụ cười cứng nhắc để trút sự khinh miệt vào khuôn mặt của nàng. “Xin lỗi để em phải thất vọng, thiên thần, nhưng em vẫn làm rất nhiều điều cho tôi”, và anh ấn mạnh hông mình nhằm cho nàng biết và hiểu điều đó.

Cú sốc đẩy không khí ra khỏi phổi nàng trong một tiếng thì thầm đầy rung động. “Anh thật đáng kinh tởm”, nàng thở hổn hển.

Nhưng không chỉ có vậy, khi khung hông nàng di chuyển đáp trả thì ôi chao, bản năng giao phối của động vật chết tiệt kéo lên một tiếng rên từ lồng ph

Anh cười lần nữa, giọng khàn khàn, sau đó vươn tay kéo mạnh chiếc trâm từ tóc nàng. “Đây”, anh gầm gừ, “bây giờ em trông giống cô bé phóng đãng tôi đã cưới hơn rồi đấy. Tất cả những gì chúng ta cần làm bây giờ là xem xem nó phóng đãng như thế nào”, và ngón tay anh di chuyển xuống để kéo dây khóa áo khoác. Lớp vải da trượt ra ngoài để lộ ra chiếc áo cánh màu kem gọn gàng với các nút áo ngọc trai kéo dài đến cổ của nàng. Dù áo được cho là để nói với anh, nàng đã không mong đợi cuộc đụng độ rực lửa trong đôi mắt hai người, như thể nàng đã phạm phải lỗi lầm khủng khiếp.

“Tại sao lại là đồ da gợi tình?”, anh gặng hỏi. “ Tại sao lại để kiểu tóc nghiêm trang và bộ áo cánh mà đến mẹ tôi cũng muốn mặc? Em đang cố chứng minh điều gì vậy, Isobel?” anh hạ nhục nàng. “ Rằng có nhiều loại khiêu khích tình dục khác nhau? Hau đây là cách ăn mặc em học được để dành cho tình nhân mới của em? Hắn ta thích cởi quần áo của em, mê mẩn từng lớp từng lớp, là vậy ư?”

“Đúng vậy đấy”, nàng rít lên trên khuôn mặt cứng nhắc của anh. “Càng nhiều lớp tôi càng kích thích anh ấy hơn! Trong khi đó anh lại thiếu sự khéo léo, không quan tâm đến tôi trừ khi tôi đã trần truồng trên giường và hết sức thuận tiện như với một cô ả dễ dãi nhanh gọn”

“Cô ả dễ dãi nhanh gọn” nhanh chóng đánh vào lòng tự trọng của anh. Cả hai hồi tưởng lại những cái vuốt ve đòi hỏi cuối cùng của anh trước khi nàng rời bỏ vì lợi ích. Tia lửa điện vụt qua, sự giận dữ, sự đau đớn sau đó là một nỗi thống khổ cuộn lại thành một âm phát ra từ bên trong cổ họng anh.

“Chó cái.” Âm thanh thoát ra trong tiếng thì thầm khàn khàn.

Anh dần tái nhợt và nước mắt bất chợt đe dọa nàng lần nữa. Với một tiếng rên rỉ khó khăn nàng dùng hết sức đẩy anh ra, làm cho lớp vải da chạm vào gỗ bóng rít lên và đôi giày cao gót của nàng gần như đánh 1 dấu vết sâu lên trên tấm gỗ.

“Hãy để tôi đi.” Nàng nghẹn ngào trong bất lực. Anh chặn đứng âm thành bằng miệng và lưỡi của mình, và một sự công kích dữ dội của người nào đó đang cần xoa dịu sau những điều mà nàng đã ném vào mặt của anh ta. Chỉ trong vài giây, nàng đã mất ý chí để chống lại người đàn ông biết chính xác cách để nụ hôn làm nàng điên dại và làm cho nàng bám víu vào với những nhu cầu đói khát nhiều hơn nữa.

Một tay anh luồn vào tóc nàng trong lúc bàn tay còn lại lườn vào giữa cơ thể của họ, xương sống của nàng cong lại vì khoái cảm khi mặt sau của đốt ngón tay anh trượt qua ngực nàng. Áo khoác bung ra, anh khéo tay mở các nút áo, ngón tay thon dài trượt bên trong lớp c cuối cùng của đăng ten màu nâu mỏng manh và đòi hỏi núm vú nàng. Nàng rên rỉ trong đê mê nhưng vẫn luồn ngón tay vào trong mái tóc anh để chắc chắn rằng anh không rời bỏ.

Nó là tất cả những gì cực kì nguyên thủy, cơ bản theo quy luật tự nhiên. Những âm thanh phiền nhiễu trong hô hấp nặng nhọc của họ, tiếng rít của đồ da trên gỗ bóng. Sức nóng của môi và sự liếm mút của lưỡi anh, sức đẩy chậm, sâu, uốn lượn từ hông anh như chống lại sự ham muốn bên trong nàng, thậm chí đến cả lớp áo dày của nàng cũng đang kéo nàng xuống sâu hơn vào trong một đầm lầy của sự khao khát. Nếu anh đưa tay xuống và chạm vào da thịt trần trụi trên đùi nàng, nàng chắc chắn sẽ bị anh cám dỗ; cảm giác ngứa ran khó chịu đến nỗi nàng gần như không thể ngăn bản thân cầu xin vì nó.

Đột nhiên nàng được buông lỏng. Nó xảy ra nhanh đến mức nàng không tin nổi. Chóng mặt, mất phương hướng, nàng nằm đó thở hổn hển và rối loạn khi anh bước nhẹ nhàng trên đôi chân của mình về phía bàn và giữa hai chiếc ghế. Nàng muốn quên đi sự tức giận thứ anh đã bắt đầu này. Nhưng bây giờ nàng nhớ lại, cảm giác nước mắt của sự sỉ nhục đang đầy lên trong mắt nàng và thậm chí còn không quan tâm đến việc chống lại khi anh giữ thắt lưng nàng, nâng nàng lên và đong đưa đôi bàn chân run rẩy của nàng.

Anh nhìn thấy những giọt nước mắt, và phát một tiếng thở dài khó chịu. “Tôi căm ghét anh”, nàng run rẩy thì thầm. “Anh luôn luôn là một con thú.”

“Em không nên mang theo gã tình nhân của mình đếnAthens!” anh đưa ra lí do . “Em đã xúc phạm tôi bằng việc đó!”

Nàng phản ứng theo bản năng. Một bàn tay đi lên, nắm lấy anh một cánh khó khăn, một cái tát đau nhói đánh về một bên khuôn mặt anh, sau đó nàng nắm lấy túi xách của mình và quay bước đi. Đôi chân không ổn định đưa nàng về phía trước khi những ngón tay run rẩy cố gắng kéo khóa áo khoác một cách vội vã— trong lúc tóc của nàng chảy xuống sống lưng giống như một tín hiệu hết sức nguy hiểm cảnh báo những gì họ đang làm.

Anh không ngăn nàng, nàng như đã thêm một sự xúc phạm. Khi nàng đến căn phòng bên cạnh hai luật sư nhìn chằm chằm vào đôi mắt giận dữ tối sầm lại của nàng và mái tóc rối bời xuất hiện cùng với vẻ mất tinh thần thoáng hiện ra ngoài.

“Bất cứ điều gì anh muốn,” nàng chỉ thị cho Lester Miles. “thảo ra giấy và tôi sẽ kí.”

Cùng lúc đó nàng tiếp tục bước đi.

Đã lâu lắm rồi anh không tức giận với chính mình như lúc này. Anh đã đối xử với nàng như một con điếm và vì lý do gì cơ ch

Anh chẳng có lý do nào hết. Dù sao đi nữa thì sự tỉnh táo cũng không thể quay trở lại ngay lúc này.

Ba năm.

Anh không thể tin vào sự thô bỉ của bản thân. Chia xa ba năm và phản ứng của anh khi trông thấy nàng với gã tình nhân như thể đã bắt được quả tang họ trên chính chiếc giường của anh! Nàng còn rất trẻ, bình thường và hoàn toàn khỏe mạnh. Nàng tuyệt đẹp, hấp dẫn và nàng có những ham muốn tình dục như bất cứ ai! Nếu nàng dùng quyền lợi của mình để ngủ với một người đàn ông khác, thì cái việc nàng cần giải quyết với anh lúc này là gì?

Có một thỏa thuận tuyệt vời cần thỏa thuận, anh dứt khoát phủ nhận câu hỏi đó. Trên lĩnh vực tình dục nguyên thủy và ám muội, nàng vẫn rất ăn khớp với anh. Trong ba năm qua anh chưa từng một lần nghĩ đến những gã tình nhân quyến rũ khác của nàng. Chính điều đó đã làm anh trở nên ngốc nghếch đến mức nào vậy? Tột cùng, vì nên anh đã phát hiện, từ giây phút nàng bước vào căn phòng này anh đã ném hơn một nửa thế kỉ ra ngoài cửa sổ để trở thành con gà trống Hy Lạp ghen tuông thích chiếm hữu.

Sau đó, anh nhớ đến biểu hiện trong đôi mắt nàng, thứ đã gợi lại ký ức về lần cuối cùng họ đã ở bên nhau. Một cái gì đó nặng nề chao đảo trong ruột anh và cảm giác choáng váng dữ dội từ cái đang cố gắng phải chịu đựng.

Anh đã mắc sai lầm. Một loài động vật thiếu sự khéo léo trong cái việc anh đã từng rất tự hào. Cánh cửa phòng họp mở ra khi anh đang nhấm nháp một ngụm rượu whisky trong một chiếc ly.

Đó là Takis. “Cô ấy đã tát vào mặt cậu.” Vị luật sư nhận xét, chú ý đến những dấu ngón tay trên má anh. “Tôi nghĩ rằng cậu đáng bị đánh.”

Ồ, vâng, anh đáng bị đánh, Leandros nghĩ dứt khoát và nhấc ly rượu whisky lên sau đó đứng nhìn chằm chằm vào nó. “Cô ấy đã nói gì?” anh hỏi dứt khoát.

“Đưa cho cậu bất cứ điều gì cậu muốn”, Takis trả lời. “Tôi đã thảo các giấy tờ và cô ấy sẽ ký. Vì vậy, hãy nghe lời khuyên của tôi, Leandros, hãy làm điều gì đó ngay bây giờ trước khi cô ấy thay đổi suy nghĩ của mình. Đó là người phụ nữ nguy hiểm. Bất cứ điều gì anh đã làm với cô ấy ở đây đã tạo ra sự nguy hiểm trong cô ấy.”

“Cô ta thừa nhận điều đó – trước mặt tôi – rằng cô ta đã ngủ với tên khốn đó”, anh nói như thể giải thích cho mọi thứ.

Đối với một người đàn ông Hy Lạp khác đó có lẽ không phải là chuyện nhỏ. “Cậu có nó với cô ấy rằng cậu muốn ly hôn bởi cậu đã có chọn được người thay thế cô ấy và người đó đang chờ trong cánh gà để trở thành vợ cậu?”

Cú sốc kéo anh lại trên gót chân của mình để nhìn chằm chằm vào Takis. “Ai nói với chú điều đó?” anh hỏi một cách phẫn nộ.

Takis đột nhiên nhìn cảnh giác. “Tôi tin rằng đó là chuyện ai cũng biết.”

Chuyện ai cũng biết. Leandros lặng lẽ lặp lại. Chuyện ai cũng biết đó xuất phát từ ai? Người mẹ tràn đầy hy vọng của anh? Cô em gái mai mối của anh? Hay chính Diantha?

Trong chuyện này, không, không phải Diantha, anh tự nhủ một cách chắc chắn. Cô không phải là loại phụ nữ ngồi lê đôi mách. “Tin đồn thì chỉ là—tin đồn”, anh lẩm bẩm với chính mình hơn là nói với Takis. “Isobel không có mặt tại đây đủ lâu để nghe được nó.”

Chuyện đó có quan trọng với anh không? anh tự hỏi chính mình, và thở dài khi nhận ra rằng, nó rất quan trọng. Điều gì xảy ra với anh vậy? Một tiếng thở dài khác rít lên. Tại sao anh lại thích quan tâm đến một người phụ nữ anh đã không muốn trong những năm qua?

Anh nhận ra một sự ngập ngừng, nó thu hút sự chú ý của anh. Anh liếc nhìn Takis, nhìn biểu hiện của ông. “Cái gì?” anh đột nhiên nhắc nhở.

“Cô ấy biết”, ông nói với anh. “Luật sư của Isobel đã đề cập đến cái tên Christophoros trước khi cậu gặp cô ấy.”

Leandros cảm thấy tâm trí mình đột nhiên trống rỗng . Nàng không thể biết, anh cố gắng thuyết phục bản thân mình.

“Anh chàng đó cũng biết khá nhiều chuyện đấy chứ nhỉ.” Takis tiếp tục, có sự ngạc nhiên và sự tôn trọng miễn cưỡng trong giọng nói của vị luật sư cứng rắn. “Chẳng hạn như chuyện cậu ta biết Diantha đã trải qua một khoảng thời gian một mình cùng cậu trên du thuyền ở Tây Ban Nha. Hắn cũng đề cập đến thái độ bảo thủ ở Hy Lạp về vấn đề ngoại tình, sau đó đề nghị chúng ta xem xét các vụ bê bối có thể xảy ra nếu hai tên tuổi lớn như Petronades và Christophoros được liên kết theo cách này tại trận chiến ở tòa án. Cậu ta là một người đàn ông trẻ tuổi thông minh.”, Takis kết luận. “Cậu ta cần thận trọng. Thậm chí một ngày tôi có thể sử dụng cậu ta vì lợi ích của chính mình.”

Leandros gần như không nghe thấy điều gì. Tâm trí của anh đang trôi đến một nơi nào đó. Nhìn thấy gương mặt của Isobel khi nàng bước từng bước ở nơi đây, nhìn thấy sự tức giận, hận thù, ham muốn xé anh ra từng mảnh nơi mà a

“Chúa ơi,” anh thở hắt ra. Đầu anh đã chạy đi đâu vậy? Tại sao anh lại không đọc được những dấu hiệu đó? Khi bị xúc phạm nàng tự bảo vệ chính mình. Làm tổn thương nàng, phá hủy nàng bắt buộc nàng phải giương móng vuốt. Để nàng biết nàng chưa đủ giỏi thì nàng nổi cơn tan bành lên bạn sau đó chạy vào cái vỏ bọc của mình nhanh nhất có thể. Để nàng nghĩ nàng đã được thay thế bằng một trong người phụ nữAthenscao quý nhất thì bạn không còn cách nào làm tổn thương nàng sâu sắc hơn cách đó.

“ Thiếu một bản tiền hôn nhân làm tôi bắt đầu lo lắng.” Takis vẫn đang nói chuyện với một thính giả đang lạc lối. “Cô ấy có thể làm cậu khánh kiệt, nếu cô ấy quyết định quấn lấy cuộc sống của cậu.”

Leandros quay người nhìn vào chiếc bàn nơi các vết hằn của cơ thể nàng đã làm mờ bề mặt gỗ bóng. Dạ dày của anh quặn lại—không phải vì chán ghét những gì anh đã làm ở đó mà vì những lý do khác sâu xa hơn. Anh vẫn có thể cảm thấy dấu ấn của nàng trước vạt ngực áo, vẫn có thể nếm được mùi vị của nàng chưa hề tan trong miệng.

Cách đó không xa, tại nơi dừng lại của những vật nàng đã ném cho anh, chiếc nhẫn cưới và phong bì có quyền truy cập vào cái gọi là vật gia truyền.

Vật gia truyền? Anh cau có suy nghĩ. Nó không phải là thứ gia đình anh đã sở hữu.

Cho đến hôn nay nàng vẫn đeo chiếc nhẫn cưới của mình, thậm chí sau ba năm không liên lạc với anh, anh trầm ngâm trong khi lơ đãng xoắn chiếc nhẫn cưới của chính mình giữa các ngón tay và ngón tay cái. Có phải một người phụ nữ làm như vậy khi cô ta đã tìm được cho mình một tình nhân? Có phải cô ta công khai coi thường sự triệu tập này?

A! tình nhân, anh yếu ớt đổi lời. Gã tóc vàng cơ bắp cuồn cuộn với những sự va chạm lẳng lơ của tình nhân. Giác quan của anh bắt đầu kêu lên, sự tức giận quay trở lại. Buông ly whisky, anh bước về phía bàn và cầm lấy phong bì cùng chiếc nhẫn.

“Chúng ta cần phải bắt đầu bàn luận tiếp, Leandros,” Takis đang nhắc nhở anh.

“Để sau đi.” Anh lơ đãng.

“Sau đó thì không tốt,” vị luật sư phản đối. “Tôi nói cho cậu với tư cách là luật sư của cậu rằng nếu muốn ly hôn một cách nhanh chóng và ổn thỏa thì cậu phải hành động ngay bây giờ.”

Nhưng tôi không muốn ly dị, là câu trả lời sáng lên giống như một bóng đèn halogen trong đầu anh. Tôi muốn vợ tôi quay lại. Vợ của tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.