Trên đường đến bệnh viện, Từ Thăng hiếm khi lại nói với Thang Chấp nhiều hơn vài câu.
Anh nói “Đi học hỏi Giang Ngôn”, lần đầu tự mình biểu đạt nguyện vọng mong muốn Thang Chấp có thời gian thì nâng cao tay nghề.
Nhưng mà vì vẫn chưa hoàn toàn hết men say, giọng Từ Thăng còn hơi trầm khàn, lúc nói chuyện thỉnh thoảng ngắt quãng, ngắn gọn đề ra mười mấy yêu cầu cho Thang Chấp.
Ví dụ như là lúc đứng bên cạnh anh thì phải thẳng lưng, không phải cứ tìm thấy cây cột nào là dựa vào; tầm mắt không được nhìn lung tung khắp nơi; nói chuyện không được bất chợt kéo dài âm. echkidieu2029.wordpress.com
Anh nói hết tất cả những khuyết điểm mà Thang Chấp chẳng bao giờ để ý, mà vì giọng Từ Thăng khá êm tai, Thang Chấp nghe vào đầu không ít điều.
Từ Thăng hình như nói đến khô cả họng, cầm lấy chai nước khoáng trên tay vịn ghế, vặn ra uống một hớp, Thang Chấp cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen lời.
Cậu nói với Từ Thăng: “Hóa ra Từ tổng bất mãn với tôi đến vậy. Nếu đã như thế…” mấy con wattpad reup là chó
Nửa câu sau là “Lúc đó đáng lẽ nên đưa Từ tiểu thư đến bệnh viện từ sớm, thì giờ cũng không xảy ra nhiều chuyện như thế này”, nhưng mà Thang Chấp không nói tiếp. Ếch Kì Diệu ko có wattpad
Bởi vì Thang Chấp ý thức được, câu nói này rất dễ gây tổn thương người khác. wattpad reup là chóoo
Lời nói được một nửa bỗng nhiên khựng lại, Từ Thăng cũng không bảo Thang Chấp nói tiếp.
Anh im lặng một lúc, rồi nói với Thang Chấp: “Tôi đối với cậu không thể nói là có bất mãn hay không.” goctruyen là chó
“Là em gái tôi đòi thôi.” Anh nói.
Tài xế siết chặt vô lăng, xem như chưa nghe thấy gì.
Thang Chấp cảm thấy có lẽ mình đã phán đoán ra được sự khó hiểu trong giọng điệu của anh, mệt nhọc và cân nhắc, vì thế cậu lặng lẽ mềm lòng.
Cậu cảm thấy Từ Thăng giống như một đứa trẻ sau khi về đến nhà phát hiện con búp bê đặt bên giường bị mất.
Đứa trẻ ấy thật ra không cần có người bầu bạn, nhưng nó hy vọng búp bê có thể ở bên cạnh nó. đọc goctruyen sẽ bị ngu
Ngay sau đó, Thang Chấp thấy buồn cười ở một điểm khác, Từ Thăng dù ở góc độ nào cũng không giống một đứa trẻ.
Thang Chấp không nghĩ tiếp nữa, cũng không quay đầu nhìn Từ Thăng, bởi vì Từ Thăng nhất định sẽ lại lạnh lùng bảo cậu quay lên.
Thang Chấp nói: “Tôi biết rồi Từ tổng, tôi sẽ chú ý.”
Cuối cùng cậu cũng tìm được một góc độ từ trong gương chiếu hậu có thể nhìn thấy phía sau, cậu phát hiện Từ Thăng gật đầu nhẹ đến nỗi khó có thể phát hiện ra.
Giang Ngôn và Từ Khả Du ở trong một bệnh viện tư nhân tại trung tâm thành phố, tường xây rất cao, tòa nhà tráng lệ và những thân cây cao loáng thoáng hiện ra đằng sau những bức tường gạch đỏ.
Thang Chấp lúc trước từng đi ngang qua đây, nhưng chưa bao giờ đi vào.
Xuống xe, Từ Thăng không bảo tài xế đi theo, mà bảo Thang Chấp đi cùng với anh. Anh đi rất nhanh, Thang Chấp đi theo mà gần như phải chạy bước nhỏ.
Người trong bệnh viện rất ít, bảo vệ đứng cạnh thang máy nhấn nút lên tầng cho bọn họ, chào hỏi với Từ Thăng.
Vào trong thang máy, khi số tầng nhảy đến 5, Từ Thăng đột nhiên nói với Thang Chấp: “Cậu sang chỗ Giang Ngôn, tôi đi thăm Từ Khả Du.”
Đây là lần đầu tiên trong hôm nay Thang Chấp nghe được tên Từ Khả Du từ trong miệng Từ Thăng.
Biểu hiện của Từ Thăng không giống như một anh trai có em gái đang nhập viện, anh rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc bi thương nào.
“Cô ấy vẫn còn nằm ở ICU sao?” Thang Chấp nhịn không được hỏi Từ Thăng.
Từ Thăng chỉ nói “Ừm”.
Phòng bệnh của Giang Ngôn nằm đối diện với phòng hộ lý, còn phòng của Từ Khả Du nằm ở cuối hành lang.
Từ Thăng bảo Thang Chấp đứng đợi ở ngoài cửa trước, anh vào trong thăm Giang Ngôn tầm năm phút rồi mới đi ra, nói Thang Chấp “Vào đi”, sau đó đi về cuối hành lang.
Phòng bệnh rất lớn, có sô pha và tivi.
Giang Ngôn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, gật đầu chào Thang Chấp: “Thang tiên sinh.”
Giọng cậu ta hơi khàn, cũng có vẻ hết sức lực, âm lượng rất nhỏ, giống như là chỉ cần nói lớn hơn một chút sẽ làm rách vết thương.
Giường bệnh nâng lên, có lẽ là vì vừa nãy Giang Ngôn mới nói chuyện với Từ Thăng xong, cho nên ván giường được nâng lên rất cao, khiến Giang Ngôn ngồi thẳng tắp.
Nhưng bây giờ Thang Chấp vào rồi, Giang Ngôn không cần phải câu nệ nữa, nên cậu ta ấn nút hạ giường xuống một chút, nửa nằm nói với Thang Chấp: “Từ tiên sinh nói, mấy ngày không có tôi, phải làm phiền cậu rồi.”
“Tôi cũng không dạy gì được cho cậu…” Cậu ta nói, “Lời Từ tiên sinh, cậu chỉ cần làm theo là được.” Rồi cố gắng với lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường: “Tôi đưa cho cậu số điện thoại của những người thường liên lạc. Có chuyện gì cứ gọi bọn họ. Còn có cả lịch trình hai tháng này của Từ tiên sinh.”
Giang Ngôn dùng một tay thao tác, điện thoại Thang Chấp rung lên, nhận được một tệp tin ghi thông tin liên lạc, và một bảng lịch trình.
“Cậu cứ lưu vào trong điện thoại ấy.” Giang Ngôn dặn dò.
Giang Ngôn có ngoại hình rất bình thường, nhưng làm việc cực kỳ đáng tin cậy, khiến người ta tín nhiệm.
Thang Chấp lưu tài liệu lại, nói “Được.”
“Từ tiên sinh nói, quản gia bị ngã, người giúp việc cũng về quê rồi, tôi hỏi mới biết, đầu bếp cũng đổi rồi.” Giang Ngôn tiếp tục nói, “Tôi sẽ gọi ứng viên đến phòng bệnh tôi phỏng vấn, nhưng mà chắc sẽ không được nhanh…”
“… Từ tiên sinh nói cậu chỉ biết nấu cháo.” Giang Ngôn bỗng cười với Thang Chấp một cái.
Thang Chấp lập tức thanh minh: “Tôi cũng biết làm món khác mà.”
Rõ ràng bởi vì Từ Thăng tối qua uống say, cậu muốn cho Từ Thăng lót dạ nên mới nấu cháo, không ngờ lại bị Từ Thăng nghĩ là chỉ biết nấu cháo.
“Anh ấy có kén ăn không?” Thang Chấp nhớ ra, tiện hỏi Giang Ngôn.
Giang Ngôn giống như đang nhớ lại, sau đó nói với cậu với vẻ không chắc chắn lắm: “Không kén lắm.”
“Những lúc đi ăn với chủ tịch Từ thì Từ tiên sinh ăn được hết…” Giang Ngôn nói, “Còn ở nhà thì có hơi thiên vị, thích ăn đồ thanh đạm, nhưng mà không kén ăn.”
Thang Chấp gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
“Thang tiên sinh…” Giang Ngôn lại gọi Thang Chấp một tiếng, nói, “Làm phiền cậu rồi.”
Thang Chấp nhìn Giang Ngôn, nói: “Không cần khách sáo.”
Cậu cũng có mục đích riêng, không phải làm việc công ích.
Trước khi nhận được “thù lao”, dù Từ Thăng có đuổi cậu đi, cậu cũng không đi.
Giang Ngôn nhìn Thang Chấp, lát sau mới gật đầu.
“Còn vấn đề gì nữa thì cứ gọi hỏi tôi.” Giang Ngôn đổi chủ đề, nói với Thang Chấp, “Phiên đấu giá bất động sản tuần trước rất quan trọng, tuy rằng… tiểu thư gặp chuyện, nhưng Từ tiên sinh dường như vẫn chưa nghỉ ngơi được lúc nào.”
“Nhưng mà tất cả lịch trình tuần này, ngoại trừ vài buổi đi với chủ tịch Từ, thì đều đã hủy bỏ hết. Từ tuần sau trở đi sẽ bắt đầu bận rộn. Có một vài giấy tờ, cậu cũng phải hoàn thành trước thời hạn.”
Giang Ngôn nói mấy chuyện lặt vặt lẻ tẻ cần chú ý, Thang Chấp ghi nhớ lại từng chuyện một.
Đợi đến khi đã nói hết những chuyện cần ghi nhớ, Giang Ngôn im lặng vài giây, đột nhiên bảo Thang Chấp: “Thật ra Từ tiên sinh không khó ở đâu.”
Có thể là vì nhận được ánh mắt không dám gật đầu cho có lệ mà Thang Chấp truyền tới, Giang Ngôn cười với cậu: “Không biết tại sao, anh ấy đối xử với Thang tiên sinh…”
Hết sức bất mãn, đa nghi đủ điều, đề phòng nghiêm ngặt, chuyên gây khó dễ. Thang Chấp tự thêm vào trong lòng.
Giang Ngôn hình dung ngắn gọn: “Không giống người khác.”
Rời khỏi phòng bệnh Giang Ngôn, Thang Chấp đi về cuối hành lang, cầm điện thoại xem lịch trình hôm nay của Từ Thăng. Vốn dĩ là có chuyến công tác sang thành phố lân cận nhưng đã bị hủy bỏ rồi.
Buổi chiều không có công chuyện gì, buổi tối cũng không thấy ghi nhận.
Hành lang không dài lắm, tốn ít thời gian là đi tới cuối rồi, Từ Thăng đang quay lưng về phía cậu, nhìn Từ Khả Du nằm trong phòng bệnh ICU.
Nhìn từ góc độ của Thang Chấp, cũng có thể nhìn thấy giường bệnh. Nhưng vì khoảng cách khá xa, giường của Từ Khả Du trông rất nhỏ, bị một đống dụng cụ vây quanh, nhìn có vẻ bơ vơ trơ trọi.
Từ Thăng đứng trước tấm kính thủy tinh, bóng lưng cô đơn đứng thẳng tắp.
Ánh đèn hành lang rất ôn hòa, làm nơi đây như một khách sạn ấm áp, Từ Thăng đang nhìn Từ Khả Du sau lớp cửa kính, chắc đã nhìn rất lâu rồi.
Thang Chấp không cách nào biết được Từ Thăng đang nghĩ cái gì, chỉ là không nhịn được cảm thấy có chút đau lòng.
Cậu đi đến bên cạnh Từ Thăng, cũng không biết phải nói gì để an ủi anh, chỉ hỏi anh: “Từ tổng, buổi tối muốn ăn cái gì?”
Từ Thăng quay đầu lại, cụp mắt nhìn Thang Chấp.
Anh cao hơn Thang Chấp nhiều, khó tránh khỏi đem lại cảm giác áp lực cho Thang Chấp. Từ Thăng nhìn từ trên cao xuống hỏi Thang Chấp: “Cậu làm à?”
Nỗi đồng cảm của Thang Chấp biến mất hơn một nửa.
“Ra ngoài ăn cũng được.” Thang Chấp nói, sau đó đọc tên mấy nhà hàng Từ Thăng hay ăn mà Giang Ngôn đã đưa, “Từ tổng muốn ăn ở đâu để tôi gọi đặt chỗ?”
Từ Thăng suy nghĩ một lúc lâu, Thang Chấp cho là anh sẽ báo tên một nhà hàng nào đó trong số những cái tên vừa nãy, không nghĩ rằng Từ Thăng suy nghĩ lâu như vậy, thế mà lại nói: “Thôi về nhà ăn đi.”
Sau đó hỏi Thang Chấp: “Cậu định làm món gì?”
Thang Chấp đọc tên năm món ăn, Từ Thăng phủ quyết hết bốn món.
“Tôi không ăn cà rốt.” Từ Thăng nói, “Cũng không ăn gan.”
Anh liệt kê ra một đống thứ mình kiêng, này không ăn kia không ăn, còn kén cá chọn canh, còn hỏi Thang Chấp “Cậu chỉ biết làm món Trung Hoa thôi à”, so với Từ Thăng đơn giản trong miệng Giang Ngôn nói hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Gì tôi cũng biết làm.” Thang Chấp muốn giơ tay đầu hàng, “Anh muốn ăn cái gì thì cứ nói.”
Từ Thăng nhìn Thang Chấp một hồi, nói với cậu: “Gì cũng được.”