Từ Thăng gặp được Thang Chấp ở khu nuôi sứa và triển lãm Nam Cực.
Thang Chấp ngồi trên ghế ở khu nuôi sứa, nhìn ngắm hồ nước đổi màu, mắt cậu mở rất to, nhìn qua có vẻ vô cùng thu hút.
Trong thủy cung không có động vật nào dễ thương cả, Từ Thăng không biết vì sao Thang Chấp xem một mình mà cũng chăm chú như vậy.
Từ Thăng và Triệu Thiều đứng cách Thang Chấp hơi xa, ở giữa là rất nhiều trẻ con, Thang Chấp không nhìn thấy Từ Thăng.
Từ Thăng hỏi Triệu Thiều: “Không phải cô nói không nhiều trẻ con sao.”
Triệu Thiều không thừa nhận mình đã từng nói như vậy, đưa điện thoại cho Từ Thăng, bảo Từ Thăng giúp cô chụp hình chung với đàn sứa. echkidieu2029.wordpress.com
Thật ra Từ Thăng muốn tới gần chỗ Thang Chấp, bởi vì anh nhìn thấy có rất nhiều người đang để ý tới cậu.
Có một người cố ý lảng vảng trước đàn sứa hai lần, hình như là muốn bắt chuyện với Thang Chấp.
“Từ Thăng.” Triệu Thiều đến gần anh, thúc giục.
Từ Thăng cúi đầu liếc cô. Nhận lấy điện thoại, chụp cho cô vài kiểu, không để Thang Chấp xuất hiện trong hình. goctruyen đang theo dõi chúng mày đấy đồ ngu
Triệu Thiều bày ra đủ kiểu đủ dáng trước camera, khiến Từ Thăng đang chụp hình bỗng nhiên thất thần.
Anh nhớ đến trên đường đến buổi hẹn, Từ Hạc Phủ gọi một cuộc điện thoại.
Từ Hạc Phủ hy vọng anh và cô đầu năm sau có thể đính hôn, năm tới khi kết hôn, bọn họ sẽ tới Michigan định cư.
Chờ sau khi di cư, ông chuẩn bị nghỉ ngơi, giao sự nghiệp lại cho Từ Thăng quản lý.
“Sân golf mới của ông đã được xây rồi.” Từ Hạc Phủ nói với Từ Thăng.
Cảm xúc của Từ Thăng không hề bị dao động. Từ lâu anh đã có kế hoạch và suy tính của riêng mình rồi, cũng sớm không còn muốn mỗi tuần ba lần đi đánh golf với Từ Hạc Phủ nữa.
Nhưng kết hôn vẫn phải thực hiện. Từ Thăng đáp lại “Vâng” với Từ Hạc Phủ cho có lệ.
“Được rồi.” Triệu Thiều nói, cô chìa tay ra với Từ Thăng, lấy điện thoại lại, cúi đầu xem ảnh.
Từ Thăng lại liếc Thang Chấp, cậu che miệng, ngáp một cái.
Triệu Thiều chụp đủ hình ở khu nuôi sứa rồi, muốn đi sang chỗ khác.
Bọn họ đi qua phía sau lưng Thang Chấp, Thang Chấp không nhìn sang bên này.
Nửa tiếng sau, khi Từ Thăng và Triệu Thiều sắp rời khỏi khu triển lãm Nam Cực, Thang Chấp mới đi vào cửa.
Trong tay cậu cầm một tấm bản đồ thủy cung, đi đến một vị trí đẹp, cùng một bạn nhỏ mập mạp xem chim cánh cụt.
Chưa tới nửa phút sau, bạn nhỏ đi rồi, Thang Chấp vẫn đứng im vịn lan can, không hề di chuyển vị trí.
Bóng lưng Thang Chấp nhìn qua rất gầy gò.
Cậu ăn mặc vô cùng tùy ý, chiếc hoodie màu nhạt, quần bò màu đen, còn có một đôi giày thể thao không mới không cũ, thậm chí còn không đủ yêu cầu ăn mặc của nhà hàng.
Khi Từ Thăng và Triệu Thiều cùng nhau đi khỏi, anh rất muốn quay lại hỏi Thang Chấp, chim cánh cụt rốt cuộc hay ho ở chỗ nào, nhưng mà anh không làm như vậy.
Rời khỏi triển lãm Nam Cực, Triệu Thiều lại đi xem phim ngắn của thủy cung, chụp ảnh màn hình chiếu, sau đó mới kéo Từ Thăng đi ra ngoài.
Bọn họ đi vào cửa hàng lưu niệm, Triệu Thiều nhìn trái nhìn phải, Từ Thăng vừa quay đầu, liền nhìn thấy Thang Chấp ở cửa hàng đối diện.
Từ Thăng nghĩ mình chưa bao giờ gặp người nào lơ mơ như Thang Chấp.
Màn hình điện thoại vẫn nứt, trang thanh toán thì không mở ra được.
Từ Thăng nhìn Thang Chấp đứng trước tủ xem đồ chơi chim cánh cụt rất lâu, vậy mà Thang Chấp cũng không phát hiện ra.
Thang Chấp hơi hoang mang, Từ Thăng kiên nhẫn dỗ cậu một lúc.
Tiễn Thang Chấp ra cửa, đóng cửa xe cho cậu, nói với tài xế địa chỉ, Từ Thăng lại quay về cửa hàng lưu niệm, đúng lúc đụng phải Triệu Thiều đi ra.
“Bạn anh đi rồi à?” Triệu Thiều hỏi.
Cô rất lịch sự, không hề hỏi Từ Thăng tìm bạn nào.
Từ Thăng “Ừm” một tiếng, thấy hai tay Triệu Thiều trống trơn, hỏi cô: “Không mua gì sao?”
Triệu Thiều lắc đầu, rồi đi về phía cửa hàng Thang Chấp vừa mới mua đồ, cô nói: “Nhìn thì rất đáng yêu.” Đi tới tủ trưng đồ chơi chim cánh cụt, cô chọt chọt vào con chim cánh cụt đang cử động, quay đầu nói nhỏ với Từ Thăng: “Nhưng thật ra vẫn rất thấp kém.”
Lý do của Triệu Thiều rất đầy đủ, giọng điệu điềm nhiên, ngoại trừ Từ Thăng thì không còn ai nghe thấy.
“Chắc chỉ có trẻ con mới thích.” Cô nói, rồi bỗng nhiên cười với Từ Thăng, “Nếu như sau này có con, anh cũng chỉ có thể tính tiền cho những món đồ chơi thấp kém này thôi.”
“Có phải tôi nói như vậy nghe rất tùy tiện không.” Cô chớp mắt một cái với Từ Thăng, không để cho Từ Thăng cảm thấy chán ghét, nói, “Nhưng mà ba tôi muốn chúng ta nhanh chóng kết hôn, tôi cảm thấy cũng được.” đọc wattpad reup làm chó
Nói xong, cô khoác tay Từ Thăng, quay người đi ra ngoài.
Cô nắm không dùng sức, Từ Thăng không có cảm giác gì, cũng không muốn so sánh Triệu Thiều với Thang Chấp, Triệu Thiều không nhận được câu trả lời, hỏi Từ Thăng: “Sao vậy? Có được không.”
Từ Thăng cúi đầu nhìn Triệu Thiều, ôn hòa nói với cô: “Được.”
Nhà của Triệu Thiều cách thủy cung chỉ có hai mươi phút đi xe, Triệu Thiều ở trên xe bàn bạc với Từ Thăng về lịch trình mấy tháng tiếp theo.
Tháng sau Từ Thăng sẽ đến nhà cô thăm hỏi, sau đó đặt nhẫn cưới.
Cô hỏi Từ Thăng có yêu cầu đặc biệt gì không, Từ Thăng nói đều tùy cô, cô rất vui vẻ phóng khoáng chấp nhận, quyết định đại sự cuộc đời chỉ như ăn miếng cơm uống miếng nước.
Ba mẹ và ông của Triệu Thiều đều không ở nhà, cô nói tạm biệt với Từ Thăng, rồi tự đi vào nhà.
Sau khi Từ Thăng lên xe, anh nhìn cột nhà và phù điêu La Mã, nhìn cánh cổng lớn bằng đồng mà xe chạy lướt qua, nghĩ một hồi, rồi gọi cho Thang Chấp.
Anh gọi hai cuộc, Thang Chấp không nghe, sau đó lại gọi thêm lần nữa.
Từ Thăng nghĩ Thang Chấp giận rồi, vì rất nhiều chuyện.
Nhưng hình như Từ Thăng lại không cách nào bất mãn với việc Thang Chấp cáu kỉnh với mình, thậm chí còn có chút vui thích không biết từ đâu ra.
Bởi vì anh phát hiện có thể Thang Chấp thật sự rất thích anh.
Sau đó, Từ Thăng nhớ lại cảnh tượng mình nhìn Thang Chấp đứng bên cạnh cái tủ trưng đồ chơi thấp kém mà Triệu Thiều nói.
Thang Chấp đúng là rất thích chim cánh cụt, có thể là cậu không hiểu được sự khác biệt giữa rẻ tiền thấp kém và xa xỉ cao quý.
Thang Chấp chỉ là rất thích, nếu như nhận được nó chắc chắc sẽ mừng rỡ.
Từ Thăng bảo tài xế quay lại thủy cung, quay lại cửa hàng đó, trong lúc này Thang Chấp vẫn không gọi lại cho anh.
Đèn trong cửa hàng rất sáng, khắp nơi đều là trẻ em và những món đồ bằng nhung.
Từ Thăng nhanh chóng tìm được tủ đồ chơi chim cánh cụt, cầm một hộp mới chưa mở ra, đi ra tính tiền.
Chim cánh cụt biết đi là đồ chơi cho trẻ em, giá tiền thấp, đến hộp cũng rất nhỏ, không cùng đẳng cấp với món đồ Từ Thăng tặng Triệu Thiều.
Nhưng Từ Thăng nghĩ Thang Chấp nhất định sẽ vô cùng thích nó, vô cùng vui sướng.
Thang Chấp dễ dỗ và đơn giản hơn bất kì ai.
Trên đường đến bệnh viện, Thang Chấp vẫn không gọi lại cho anh, đến trước cổng bệnh viện, Từ Thăng nhắn một tin cho Thang Chấp “Tôi đến rồi”, đợi ba phút, quyết định xuống xe lên lầu.
Từ Thăng không biết mẹ Thang Chấp nằm ở phòng nào, hỏi Giang Ngôn mới đến được lầu khu khoa ngoại.
Anh đi về phía phòng bệnh của mẹ Thang Chấp, vẫn chưa đến nơi, ở hành lang đã nhìn thấy Thang Chấp đang ngồi trên ghế nhắm tịt mắt, hơi ngước đầu lên.
Trong tay Thang Chấp cầm điện thoại, không biết mượn ở đâu được cục sạc, điện thoại đang được sạc pin.
Từ Thăng đi tới, cúi đầu nhìn cậu, gọi tên cậu: “Thang Chấp.”
Thang Chấp không nhúc nhích, Từ Thăng đợi mấy giây rồi sờ vào mặt Thang Chấp, Thang Chấp đang ngủ, nhắm mắt ngoan ngoãn, gò má hứng gió ngoài cửa sổ lạnh căm, nhưng môi rất đỏ, tay Từ Thăng trượt xuống, cảm thấy nhiệt độ trên tay hơi cao.
Từ Thăng vô cùng muốn hôn Thang Chấp.
Lúc này, điện thoại Thang Chấp đột nhiên sáng lên, trên màn hình hiển thị số lạ.
Từ Thăng dừng một chút, cầm điện thoại lên, nghe máy thay Thang Chấp, giọng nữ bên kia ôn hòa hỏi: “Là Thang Chấp, Thang tiên sinh phải không ạ?”
Từ Thăng liếc Thang Chấp một cái, nói “Phải”, giọng nữ liền nói: “Vừa nãy gọi cho anh mấy cuộc anh đều không nghe. Chúng tôi là công ty tư nhân nhắc nhở theo giờ, anh có một tin nhắn từ cô Từ Khả Du, xin hỏi bây giờ anh có tiện nghe không ạ?”
Từ Thăng hơi giật mình, nghe thấy chính mình nói “Tiện.”
Giọng nữ nói: “Xin đợi chút.”
Sau một hồi yên tĩnh, giọng Từ Khả Du vang lên.
Cô nói “Thang Chấp, anh có nhớ em không. Em có để lại đồ cho anh, ở ngăn kéo trong cùng trong tủ đầu giường phòng em. Anh nhớ đi lấy, nhưng đừng nói cho anh của em biết nhé.”
Lời nói lặp lại hai lần, rồi giọng nữ lúc nãy quay lại.
“Thang tiên sinh, khoảng chừng tối nay, bên công ty chúng tôi sẽ gửi nội dung tin nhắn vào điện thoại của anh để nhắc nhở anh lần nữa.” Cô nói với Từ Thăng, “Hãy chú ý kiểm tra.”
Sau đó cúp điện thoại.
Từ Thăng không kịp nghĩ nhiều, vừa mới bỏ điện thoại xuống không bao lâu, Thang Chấp bỗng nhiên mở mắt.
Cậu nhìn chằm chằm Từ Thăng, lát sau mới nói: “Có phải tôi ngủ quên không.”
Từ Thăng nói phải, cậu lại nói “Xin lỗi, đã để anh đợi”, sau đó đứng dậy.
Bời vì Từ Thăng và cậu đứng rất gần, cậu vừa đứng dậy, liền giống như đang ôm ấp, ngã vào lồng ngực Từ Thăng.
Từ Thăng không đẩy ra, ôm Thang Chấp một lúc.
Thang Chấp ngước mắt, nhìn Từ Thăng một hồi, Từ Thăng cho rằng Thang Chấp muốn hôn mình hoặc là muốn làm nũng, nhưng Thang Chấp lại nhỏ giọng nói: “Từ tổng, gần quá rồi.”
Từ Thăng lùi về sau một chút, Thang Chấp rút dây sạc, đi đến trước quầy hộ lý, trả lại cho một hộ lý trẻ tuổi, nói cám ơn với cô.
Về lại xe, Từ Thăng bảo Thang Chấp cùng ngồi phía sau, đợi xe lái ra khỏi bệnh viện, Từ Thăng đưa món đồ chơi đã mua ở thủy cung cho Thang Chấp, Thang Chấp bối rối nhận lấy, hỏi Từ Thăng: “Từ tổng, đây là cái gì?”
Sắc trời u ám, Tân Cảng dần dần đổ mưa. Nhưng dưới ánh đèn nhỏ trong xe, Thang Chấp rất thuần khiết, giống như đóa hoa duy nhất không bị mưa Tân Cảng xối ướt.
Từ Thăng không nói với cậu, bảo cậu mở ra. Cậu cúi đầu, bóc hộp, lấy ra một món đồ chơi chim cánh cụt biết đi nhỏ bằng lòng bàn tay.
Cậu ngẩng đầu nhìn Từ Thăng, sau đó cười với anh, nói: “Tặng tôi sao?”
Từ Thăng nói “Ừm”.
“Biết cử động đấy.” Từ Thăng nói.
“Vậy sao, để tôi thử xem.” Thang Chấp quơ quơ con chim cánh cụt, mở hộp pin ra, lắp pin cúc áo vào, sau đó đóng nắp lại.
Chân của nó bắt đầu cử động, Thang Chấp đặt nó trên tay vịn ghế giữa mình và Từ Thăng, chim cánh cụt lúc la lúc lắc đi về phía trước.
Đi đến chỗ bọc da, chim cánh cụt ngã sõng soài, Từ Thăng nhìn Thang Chấp cười vui vẻ, nói “Ngốc nghếch”.
“Vui mà.” Thang Chấp cúi đầu nói, rồi chọt chọt đầu nó, sau đó tắt đi, để chim cánh cụt ở đó.
“Từ tổng.” Cậu ngẩng đầu nói, “Tôi vẫn còn buồn ngủ, có thể ngủ một lát không.”
“Thật sự rất buồn ngủ.” Thang Chấp thêm một câu.
Từ Thăng nhìn cậu, nói được, Thang Chấp lập tức nhắm mắt lại.
Quãng đường về nhà rất yên tĩnh, Từ Thăng nghĩ tới tin nhắn Từ Khả Du để lại, quyết định sẽ thay Thang Chấp đi xem thử thứ mà cô để lại.
Sau đó anh cũng chơi với con chim cánh cụt đó, sợ bị Thang Chấp phát hiện, liền đặt về chỗ cũ.
Xe vừa ngừng lại, Thang Chấp lập tức mở mắt ra, cậu mơ màng nhìn về phía trước, sau đó nhìn Từ Thăng.
Tài xế mở cửa cho Từ Thăng, Thang Chấp liền tự mình đi xuống.
Từ Thăng nhìn thấy Thang Chấp ngơ ngác đến nỗi quên cầm món quà mình yêu thích, liền cầm thay Thang Chấp, nắm trong lòng bàn tay, rồi mới xuống xe