Từ Thăng dường như siết chặt tới mức Thang Chấp không thở nổi.
Ở nơi giao nhau ấm áp giữa huyền quan và phòng khách, Từ Thăng cúi đầu, hơi cúi người, dùng tư thế mà Thang Chấp cảm thấy sẽ không thoải mái, giống như khuyết thiếu cảm giác an toàn, ôm chặt lấy eo cậu, cằm tựa lên vai Thang Chấp.
“Bà ấy đang cấp cứu.” Từ Thăng bỗng nhiên nói, “Bác sĩ bảo tôi chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Giọng anh trầm thấp, rõ ràng rất chín chắn cũng rất êm tai, nhưng không hiểu sao cũng có chút đau lòng và bướng bỉnh.
Thang Chấp không biết phải an ủi Từ Thăng làm sao.
Từ Thăng ghé sát vào lỗ tai cậu, chậm rãi hít thở, có một loại đau lòng Thang Chấp không hề quen thuộc từ bụng lan lên ngực. echkidieu2029.wordpress.com
Cậu cảm thấy Từ Thăng có chút đáng thương.
Vì sự thần hồn phách lạc không biết từ đâu tới sau khi Thang Chấp đi dạo bên ngoài từ chiều đến tối, hình như cũng vì dáng vẻ Từ Thăng đang cần an ủi, nên cậu chủ động chui vào rọ.
Thang Chấp nghĩ, có thể là vì khi mẹ cậu xảy ra chuyện, Từ Thăng cũng an ủi cậu, cũng có thể chỉ đơn thuần là cậu muốn ôm Từ Thăng.
Thang Chấp khẽ xoa lưng anh, lát sau hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta về Tân Cảng phải không?”
Từ Thăng làm thinh một lúc, thấp giọng nói với Thang Chấp: “Vẫn chưa thể về được.”
Anh buông lỏng tay, tách ra một chút, cúi đầu nhìn Thang Chấp, sau đó đến gần, hôn lên trán Thang Chấp, nói: “Ngày mai ký kết xong mới đi được.”
Từ Thăng hình như đã bình tĩnh lại một chút rồi, biểu cảm trên mặt rất nhạt, khóe môi bằng phẳng, hình như không vì chuyện mẹ đang cấp cứu mà nảy sinh quá nhiều kích động. goctruyen là chó
Thang Chấp nói “Được”, Từ Thăng nhìn vào mắt Thang Chấp, lát sau, bỗng nhiên hỏi: “Buổi chiều em đi đâu vậy?”
Thang Chấp giật mình: “Tôi ra ngoài đi dạo.”
“Vậy sao?” Từ Thăng rũ mắt nhìn cậu, dừng vài giây, thấp giọng truy hỏi, “Đi lâu như vậy, không đem điện thoại sao?”
Lúc này Thang Chấp mới phát hiện điện thoại của cậu đang nằm trong tay Từ Thăng.
“Ò…” Thang Chấp không rõ nguyên nhân tại sao mình lại căng thẳng, ấp úng nói, “Quên đem.”
“Lại lười lên lấy.” Cậu bổ sung.
Từ Thăng “Ừm” một tiếng, hỏi cậu: “Đi đâu vậy, đi lâu thế.”
Nói thật thì, Thang Chấp cũng không biết mình đã đi những đâu.
Cậu chỉ đi từ con đường này đến con đường khác, mệt rồi thì tìm ghế ngồi một lúc, cuối cùng phát hiện trời đã tối từ lâu, nên quyết định quay về, không biết thân xác đang ở phương nào, gọi xe về khách sạn, xe chỉ chạy mười mấy phút đã đến nơi, mới biết thật ra cậu không hề đi quá xa. sstruyen là đồ súc vật
Thang Chấp không muốn cho Từ Thăng biết tình huống cụ thể, bèn nói đại tên một viện bảo tàng mỹ thuật ở Grand Rapids, nói là đi đến đó.
“Viện bảo tàng mỹ thuật buổi tối cũng mở cửa?” Từ Thăng tiếp tục làm nghiêm trọng, không hề bị cậu lừa.
Thang Chấp ấp úng nói: “Sau đó còn tản bộ xung quanh nữa.”
Từ Thăng nhìn cậu, không nói gì, trả điện thoại cho Thang Chấp, nói với cậu: “Lần sau nhớ đem điện thoại.”
Màn hình được chạm đến nên bật sáng, Thang Chấp cúi đầu nhận lấy, nhìn thấy có hai tin nhắn chưa đọc, là của Từ Thăng.
Từ Thăng ra dấu tay rất kỳ quái, hình như muốn lấy điện thoại của Thang Chấp, Thang Chấp tránh tay ra không đưa điện thoại cho anh, nhanh chóng mở khóa đọc tin nhắn.
“Đang làm gì vậy?”
“?”
Khoảng cách thời gian giữa dấu chấm hỏi thứ hai và câu thứ nhất rất gần, Thang Chấp cảm thấy dấu chấm hỏi đứng lẻ loi một mình rất buồn cười, thuận miệng chế nhạo: “Từ tổng ra ngoài hẹn hò còn có thời gian quan tâm cấp dưới sao.”
Từ Thăng hơi giật mình, nói với Thang Chấp: “Tôi không có đi hẹn hò.”
“Giang Ngôn nói tôi đi hẹn hò?” Anh nhíu mày, không vui lắm.
Thang Chấp ý thức được Từ Thăng không biết nội dung nói chuyện giữa cậu và Giang Ngôn, lập tức nói: “Không có, anh ta nói hai người buổi chiều không về.”
Từ Thăng nhìn Thang Chấp, lát sau đột nhiên hỏi “Em giận sao.”
Thang Chấp há hốc, phủ nhận: “Không có.”
Từ Thăng không có cảm xúc gì, nhìn Thang Chấp, mấy giây sau, đột nhiên không biết sao lại cười.
Thang Chấp cảm thấy mặt mình hơi nóng, không muốn giằng co với Từ Thăng nữa, muốn về phòng, đi chưa được hai bước đã bị Từ Thăng kéo lại.
Dáng vẻ của Từ Thăng hình như thả lỏng hơn lúc nãy một chút, tay đặt trên vai Thang Chấp, dán bên tai Thang Chấp mà nói: “Thang Chấp, sức chịu đựng của em rất kém đấy.”
Tim Thang Chấp đập rất nhanh, cậu nhìn Từ Thăng, cảm thấy Từ Thăng đáng yêu một cách khó hiểu, tự dưng thấy hơi đau lòng.
Vì thế Thang Chấp nhanh chóng đuổi hết tất cả những cảm xúc dù tốt dù xấu trong lòng mình ra ngoài, nói mình bị gió thổi rất lạnh, muốn đi tắm, liền trốn về phòng.
Mấy ngày nay tay cậu đỡ hơn rồi, nên từ chối Từ Thăng vào phòng tắm của cậu, cậu vất vả bọc tay lại, chầm chậm tắm rửa, rồi vụng về sấy khô tóc, quay về phòng, phát hiện Từ Thăng vẫn chưa tới.
Hai ngày trước cậu ra khỏi phòng tắm, Từ Thăng đã yên vị trong phòng cậu rồi.
Thang Chấp đợi thêm mấy phút, trong lòng có dự cảm không tốt, nhanh chân chạy sang phòng Từ Thăng, nhìn thấy Từ Thăng đang nghe điện thoại.
Hình như Từ Thăng vừa tắm xong, trên eo quấn khăn tắm, tóc cũng chưa lau, cả người ướt sũng, nước trên đuôi tóc nhỏ xuống, trượt trên cơ bụng anh.
Ánh mắt anh vốn đang nhìn trên sàn, Thang Chấp đẩy cửa ra, anh ngước mắt nhìn cậu, không nói gì.
Thang Chấp nhìn thấy anh dời điện thoại ra khỏi tai, màn hình tối đen, bên kia hình như đã cúp rồi, nhưng không biết đã cúp bao lâu.
Biểu cảm của Từ Thăng vẫn rất bình tĩnh, giống như khi vừa gặp mặt, giây tiếp theo anh sẽ nói với Thang Chấp những lời vô tình và cay nghiệt.
Nhưng khi anh nhìn chăm chú vào Thang Chấp, dường như cậu nhìn thấy một mùi bi thương nồng đậm, bị nhốt trong ánh mắt Từ Thăng, cửa bị khóa rất chặt, tất cả những dây thần kinh biểu đạt bi thương đều bị đứt, khiến Từ Thăng trở thành một người không cách nào để buồn, cũng không cách nào để vui.
Từ Thăng nhìn Thang Chấp không hề dời mắt, giống như đang đợi Thang Chấp đến an ủi mình, vì thế Thang Chấp đi tới, vươn tay ra ôm lấy anh.
Nước cũng nhỏ trên người Thang Chấp, làm ướt cậu.
Hơi nước nóng ấm tỏa ra từ trên người Từ Thăng giống như một thành lũy chắc chắn, nhét Thang Chấp vào trong, cơ thể Từ Thăng cách Thang Chấp một lớp áo choàng tắm mỏng manh, tay anh đặt nhẹ lên eo Thang Chấp.
“Người ta nói bà ấy đi không quá đau đớn.” Từ Thăng khẽ nói với Thang Chấp.
“Không để lại di ngôn.” Anh nói.
Thang Chấp nhìn bức tường trong phòng ngủ Từ Thăng, ngón tay cậu chạm vào làn da hơi lạnh trên lưng Từ Thăng, cằm cậu đặt lên bờ vai vẫn còn ướt của Từ Thăng, nghĩ đến tờ giấy khám nghiệm mình đã thiêu hủy, cậu lại ôm chặt Từ Thăng hơn, lén xuất một chiêu mà mỗi khi cậu rất buồn cần được an ủi, kề mặt mình lên má Từ Thăng, nhẹ nhàng hôn anh, rồi yên lặng ôm anh thật lâu.