Sáng sớm đưa tang Từ Nhân, trời Tân Cảng trong xanh.
Mặt trời từ sau núi trồi lên, rọi sáng lấp lánh cả mặt hồ.
Nước hồ giống như những chiếc vảy cá màu bạc đang phát sáng. Rừng cây ảm đạm, đường núi rộng thoáng, vườn cây trong nhà lớn cũng trở nên rất đẹp.
Linh cữu của Từ Nhân được chuyển từ linh đường lên xe tang.
Phụ trách khiêng linh cữu có tổng cộng tám người, Từ Thăng đi phía trước, Thang Chấp thay cho Từ Khả Du đi đằng sau anh, còn có mấy người thân thích và con cháu.
Dù nói là tám người khiêng, nhưng linh cữu vẫn rất nặng.
Từ Thăng là người cao nhất, sức nặng anh phải chịu cũng là nhiều nhất, nhưng anh đứng rất thẳng, Thang Chấp nhìn dáng vẻ anh đi đường dường như không tốn chút sức nào. echkidieu2029.wordpress.com
Sau khi đưa linh cữu lên xe, bọn họ đi đến nhà tang lễ.
Thời gian đưa tang vào đúng giờ cao điểm ở khu nam Tân Cảng, đoạn đường từ chân núi đến nội thành hơi kẹt xe.
Thang Chấp ngồi ở vị trí gần cửa sổ, yên tĩnh ngồi bên cạnh Từ Thăng không nói một lời.
Bởi vì ngồi đằng sau là Từ Ngạn Lộ và Hứa Dung, bầu không khí trong xe cũng ngưng trệ như tốc độ xe chạy.
Trên đường đi, Từ Thăng trả lời vài tin nhắn, hơi quay đầu qua, gọi Thang Chấp một tiếng, nhỏ giọng nói với cậu: “Buổi tối luật sư tới.”
Khi nói câu này, biểu hiện của Từ Thăng rất ôn hòa nghiêm chỉnh, thái độ rất giống như khi anh nói chuyện với những người khác của nhà họ Từ và với đối tác làm ăn của anh. lũ goctruyen còn chưa đi chết à
Thang Chấp vốn không hề nghe thấy Từ Thăng nói gì với mình, ngước đầu lên liếc Từ Thăng một cái, đáp “Được”.
Trong xe không có nhạc, Từ Thăng nói cái gì, đằng sau nghe thấy toàn bộ, khi Thang Chấp xoay mặt nhìn Từ Thăng, liếc thấy ánh mắt thăm dò của hai người đằng sau.
“Từ Thăng.” Bà Từ bỗng nhiên lên tiếng gọi anh.
Từ Thăng không quay đầu lại, liếc bà một cái: “Bác.”
Thang Chấp cảm thấy giọng điệu Từ Thăng không tốt lắm, bà Từ có lẽ cũng phát hiện ra, hơi dừng một chút rồi mới nói: “Đợi qua lần này, con hết bận rồi, nhớ dẫn Tiểu Thang đến nhà chúng ta ăn cơm nhé.”
“Nhà bác gần đây có đổi đầu bếp mới, nấu ăn rất ngon.” Bà ân cần nói, “Hai đứa ăn cơm mình ên, vắng vẻ lắm.”
Từ Thăng tựa lưng lên ghế da, cằm thu lại, ánh mắt nhìn về phía trước, giống như đang suy tư, nói với bà Từ: “Không cần đâu bác. Con không rảnh.”
Bà Từ dường như không ngờ anh sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, nhất thời giật mình, sau đó mới cười gượng, hỏi Từ Thăng: “Bận vậy sao? Ăn bữa cơm cũng không có thời gian à?”
“Vâng.” Từ Thăng nghiêng mặt qua, nhìn bà, giọng điệu rất bình tĩnh, “Con đang bận cái gì, bác Cẩn chắc cũng rõ.”
“Số điện thoại của đầu bếp có thể gửi cho Giang Ngôn.” Từ Thăng nói, “Nếu như ông ấy không muốn nấu ở chỗ bác nữa, có thể đến chỗ con nấu thử.”
Anh nói không hề khách khí, Thang Chấp liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy sắc mặt bà Từ rất khó coi, Từ Ngạn Lộ càng tức tối hơn, chỉ là tay bà Từ đặt lên mu bàn tay cô, cô mới không mở miệng mắng chửi.
Mười mấy phút sau, đoàn xe đến cổng nhà tang lễ.
Theo ý nguyện khi còn sống của Từ Nhân, lễ tang làm rất đơn giản.
Người đến viếng hầu hết là thân thích, cũng có một vài người bạn có quan hệ tốt với bà.
Người đọc điếu văn là Từ Hạc Phủ, ông kể lại một vài hồi ức với con gái khi còn trẻ, nói đến tương lai, giọng ông bắt đầu nghẹn ngào, trông có vẻ già nua hơn một chút. đứa nào đọc goctruyen thì cả đời mọc mụn lẹo
Trong lời anh, dường như có thể cảm thấy ông rất có lỗi với con gái, nhưng thực tế đã xảy ra chuyện gì, Thang Chấp cũng nghe không ra.
Từ Hạc Phủ nhìn về phía Từ Thăng vô số lần, buông thõng hai tay, nhìn lên bục diễn văn, giống như đang đối mắt với Từ Hạc Phủ.
Hơn mười hai giờ, lễ tang kết thúc.
Từ Thăng và Từ Hạc Phủ đứng bên cạnh di ảnh của Từ Nhân, chào với từng người đến viếng.
Đợi khách đi hết, ở trước mặt Thang Chấp, Từ Hạc Phủ không kiêng kị chút gì mà nói: “Buổi tối ông ngoại cũng đến.”
Từ Thăng gật gật đầu.
Đợi Từ Hạc Phủ lên xe, Từ Thăng nhận lấy hũ tro cốt từ Giang Ngôn, đi chầm chậm ra ngoài.
Thang Chấp đi đằng sau Giang Ngôn, cách Giang Ngôn một bờ vai, nhìn hình ảnh Từ Thăng đi ra khỏi tòa nhà, hòa nhập vào ánh nắng ban trưa của Tân Cảng, giống như là rất bình thường, không hề đau buồn.
Tài xế lái xe đến trước mặt bọn họ, mở cửa xe cho Từ Thăng.
Từ Thăng không ngồi vào ngay, quay đầu nhìn, hình như đang tìm gì đó, sau đó bốn mắt nhìn nhau với Thang Chấp cách đó mấy mét.
“Em cũng ngồi phía sau đi.” Từ Thăng nói.
Thang Chấp “Ò” một tiếng, chạy đến chỗ anh.
Tài xế lái về nhà, Từ Thăng ôm cái hộp gỗ đỏ sẫm trong tay, ngồi ngay ngắn.
Thang Chấp nhìn chằm chằm màn hình trên lưng ghế phía trước, nhìn một hồi, Từ Thăng đột nhiên giơ tay mở lên giúp cậu, lấy tai nghe ở bên cạnh màn hình ra, đeo một bên vào tai phải của Thang Chấp.
Ngón tay Từ Thăng lưu loát chạm vào mặt Thang Chấp, Thang Chấp ngửi thấy mùi gỗ đàn nồng đậm từ chiếc hộp gỗ.
“Muốn xem gì thì tự chọn.” Từ Thăng thả tay ra.
Thang Chấp nói “Cám ơn”, đeo bên tai nghe còn lại, luôn cảm thấy Giang Ngôn phía trước hình như đột nhiên nhúc nhích.
Từ Thăng nói là cậu tự chọn, giống như là không thích nhìn cậu nhấn lung tung không mục đích.
Thang Chấp chọn ba phút rồi vẫn chưa quyết định được, Từ Thăng không kiên nhẫn nổi nữa, bắt lấy tay Thang Chấp, kéo xuống, thay Thang Chấp chọn một đoạn phim về biển cả.
Anh cầm tay Thang Chấp, nhưng không hề buông ra, độ ấm lặng lẽ, sự ám muội không có đầu óc, đều đang dán chặt vào Thang Chấp.
Tay của hai người đặt ở vị trí mù mà hàng ghế phía trước không nhìn thấy được, đến nhà xe dừng lại, Từ Thăng mới buông tay Thang Chấp ra.
Tối bảy giờ, luật sư đến.
Từ Thăng cũng gọi Thang Chấp đến thư phòng, muốn cậu cùng ngồi nghe luật sư đọc di chúc.
Bọn họ đợi mười lăm phút trong bầu không khí nôn nao, Từ Hạc Phủ mới khoan thai đi đến.
Thư ký Phí đi đằng sau ông, Thang Chấp liếc Từ Hạc Phủ một cái, cảm thấy tinh thần ông hình như không tốt lắm, chỉ trong một đêm mà lộ rõ vẻ già nua.
Mọi người đến đủ rồi, luật sư liền công bố ý nguyện cuối cùng trước lúc lâm chung của Từ Nhân.
Di chúc cũng đơn giản y như lễ tang của bà, tất cả cổ phần của bà trong Từ thị đều chuyển cho Từ Thăng, tài sản còn lại giao cho Từ Khả Du.
Nhưng mà Từ Khả Du vẫn còn nằm trong bệnh viện, chưa tỉnh lại, vì thế phần tài sản cho Từ Khả Du nhất định phải chờ cô tỉnh lại, được bác sĩ kiểm tra, sau khi xác nhận cô có năng lực tự điều khiển hành vi thì mới có thể chuyển vào tay cô, không thể giao cho chồng của Từ Khả Du là Thang Chấp nhận thay.
Nếu như Từ Khả Du qua đời, thì đem tài sản Từ Nhân để lại cho quỹ từ thiện bà đã chỉ định.
Thang Chấp vốn đang ngơ ngẩn, nghe thấy tên mình lập tức giật mình, đúng lúc nhìn thấy Từ Hạc Phủ đang nhìn về phía cậu, Thang Chấp theo bản năng mà cụp mắt xuống.
Cậu biết phần bổ sung trong di chúc của Từ Nhân là để phòng bị cậu, Từ Hạc Phủ có thể muốn biết cậu có ý kiến gì không.
Thang Chấp chẳng có ý kiến gì, cũng không có cảm giác gì, những thứ này đều không phải thứ cậu muốn.
Luật sư đọc xong, Từ Hạc Phủ đột nhiên thở dài một hơi.
“Từ Thăng.” Ông nói, “Mẹ con vẫn còn trách tội ông.”
Từ Thăng nhìn ông, không trả lời.
“Con cần mấy cái cổ phần đó làm gì.” Từ Hạc Phủ nói với anh, “Sớm muộn gì cả cái nhà này cũng là của con.”
Ông nói rất tha thiết: “Thật ra cổ phần của mẹ con, đáng lẽ từ lâu nên quay về chỗ ông. Năm đó ông đưa cho mẹ con những thứ này, là có ẩn tình khác.”
Thang Chấp không nhìn Từ Hạc Phủ, cậu chăm chú nhìn mặt Từ Thăng.
Biểu cảm của Từ Thăng không hề thay đổi chút nào, khiêm tốn nói với ông ngoại: “Vậy sao.”
“Con không rõ.” Anh lại nói.
Sau đó, Từ Thăng nhìn đồng hồ, đứng dậy, tỏ vẻ mệt nhọc, nói với Từ Hạc Phủ: “Ông ngoại, bốn ngày rồi con chưa chợp mắt, hôm nay con muốn nghỉ ngơi sớm.”
Trên mặt Từ Hạc Phủ có nét không vui, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, nhưng hình như vì nguyên nhân nào đó mà nhanh chóng thỏa hiệp với Từ Thăng, đứng dậy nói: “Vậy ông ngoại không ở chỗ con lâu nữa, con nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai đến sân golf đúng giờ.”
Từ Thăng nói “Vâng”, ông liền đi.
Trong thư phòng chỉ còn lại Thang Chấp và Từ Thăng, Từ Thăng ngồi trên ghế, dường như còn đang suy tư.
Thang Chấp muốn về phòng, đứng dậy, ánh mắt của Từ Thăng liền hướng về phía cậu.
“Tôi muốn đi ngủ.” Thang Chấp nói với Từ Thăng.
Từ Thăng không trả lời cậu, chỉ nhìn cậu chằm chằm, Thang Chấp bị anh nhìn một lúc, chủ động thăm dò mà bước đến.
Vừa đến gần, Từ Thăng đã kéo cổ tay Thang Chấp, đặt Thang Chấp ngồi lên chân mình.
Thang Chấp không giãy dụa, để Từ Thăng ôm cậu vào lòng như ôm một món đồ chơi.
Hai người ôm ấp một lúc, Thang Chấp thấy hơi mất tự do, hỏi Từ Thăng: “Không nặng à.”
Ngón cái của Từ Thăng ma sát mu bàn tay Thang Chấp, hôn lên lông mi Thang Chấp như đang trấn an, nói “Không nặng”.
“Chẳng ăn cái gì sao mà nặng được.” Từ Thăng đan năm ngón tay mình vào giữa khe hở bàn tay Thang Chấp, bình tĩnh trách móc Thang Chấp.
Thang Chấp không có gì để phản bác, Từ Thăng lại dán vào người cậu, hôn lên chóp mũi và đầu môi cậu.
Từ Thăng hôn rất dịu dàng, giống như đang trầm mê khuôn mặt và cơ thể Thang Chấp, ôm Thang Chấp càng chặt hơn, hôn từ môi xuống cằm, nới lỏng cà vạt Thang Chấp, chậm rãi cởi nút áo của cậu ra, mút lấy xương quai xanh của cậu.
Mái tóc thô cứng cọ vào cổ Thang Chấp, hơi thở vừa nóng vừa ám muội phả lên lồng ngực cậu, cậu bị mút đến mức đau nhiều hơn ngứa, nhẹ nhàng đẩy anh ra, Từ Thăng ngẩng đầu lên, cầm lấy tay phải Thang Chấp đang đẩy anh.
“Tại sao lại đẩy tôi.” Từ Thăng nói.
Thang Chấp nhìn anh, đối mắt nhìn anh một lúc, Từ Thăng lại hôn cậu. Từ Thăng dán lên môi Thang Chấp, nói với cậu: “Thang Chấp, em rất đẹp.”
Thang Chấp giật mình, lập tức cảm thấy da dẻ mình đang nóng lên, có lẽ phản ứng của cơ thể luôn rất thành thật, muốn chính là muốn, tồn tại độc lập với suy nghĩ.
Từ Thăng quan sát ánh mắt Thang Chấp, giống như rất khó dời mắt đi, chậm rãi cởi nút áo sơ mi Thang Chấp, cửa đột nhiên có người gõ.
Thang Chấp xoay lưng về phía cửa, lập tức quay đầu lại nhìn, nhìn thấy cửa được mở ra, Giang Ngôn cầm cái gì đó cần Từ Thăng kí tên, đẩy cửa bước vào.
Giang Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy tư thế của Từ Thăng và Thang Chấp, lập tức đứng sững.
Từ Thăng ôm lấy Thang Chấp, trước tiên cúi đầu xem thử, hình như là đang xác nhận Giang Ngôn không nhìn thấy phần cơ thể lộ ra ngoài của Thang Chấp, rồi mới ngẩng đầu điềm tĩnh nói với Giang Ngôn: “Ra ngoài. Khóa cửa lại.”
Giang Ngôn cấp tốc cúi đầu, lùi ra ngoài.