Tay của Từ Khả Du như hai cành cây khô héo, siết lấy eo Thang Chấp.
Hơi lạnh trên mặt cô, qua lớp áo thun mỏng manh Thang Chấp mặc vội, truyền đến lồng ngực Thang Chấp.
Thang Chấp nhìn vào mắt Từ Thăng, không cảm thấy quá khó chịu, chỉ giống như ngâm trong bồn nước chưa kịp lạnh, biết mình phải ra khỏi đó, nhưng không thể đi được.
Mặt Từ Thăng có hơi căng cứng, anh gọi tên Từ Khả Du: “Khả Du.”
Giọng anh rất thấp, giống như đang đè nén cảm xúc.
Nghe thấy giọng Từ Thăng, cánh tay đang siết eo Thang Chấp của Từ Khả Du nới lỏng ra một chút, nhưng vẫn còn ôm. Từ Thăng đến gần, chỉ cách Thang Chấp một bước chân.
Thang Chấp đọc ra được một chút quan tâm trong mắt anh.
Dù sao cũng đã lên giường vài lần, cũng không thể lạnh lùng như hồi mới gặp, yêu cầu Thang Chấp khi đáp lại Từ Khả Du thì phải mang theo chút tình cảm.
Không nghe thấy cô trả lời, Từ Thăng gọi cả họ lẫn tên của cô: “Từ Khả Du”.
Từ Khả Du cuối cùng cũng ngước mặt khỏi người Thang Chấp, quay đầu nhìn anh trai mình. Giống như đang phân biệt vài giây, cô mở miệng gọi: “Anh hai.”
“Em ——” Từ Thăng ít khi lại chưng hửng như vậy, hỏi thăm cô, “Bây giờ thấy thế nào rồi.”
Giọng điệu anh nói chuyện, khiến Thang Chấp cảm thấy anh quả thật là một anh trai không hề quan tâm đến em gái.
Lát sau, Từ Khả Du khẽ nói: “Đầu rất choáng.” Sau đó dụi mặt vào lồng ngực Thang Chấp, Từ Thăng nhíu mày, không biết vì sao, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Thang Chấp hơi ngứa, cũng có hơi không thoải mái, cúi đầu nhìn cô.
Nằm trên giường bệnh lâu như vậy, cô gầy trơ xương, gò má hóp vào, mắt hơi lồi ra.
Thang Chấp nhớ đến trước khi vào phòng bệnh, bác sĩ có nhắc nhở cậu.
Bác sĩ hy vọng cậu có thể phối hợp an ủi cảm xúc của Từ Khả Du, cố gắng thuyết phục Từ Khả Du làm kiểm tra và nghỉ ngơi, cậu liền cố gắng dịu dàng nói với Từ Khả Du: “Khả Du, em phải làm kiểm tra rồi.”
Từ Khả Du ngước mắt nhìn cậu, môi hơi dẩu lên, nói: “Nhưng mà từ lúc anh bước vào đến bây giờ, anh chưa hề gọi em.”
Nói xong, lại ôm chặt cậu hơn một chút: “Anh gọi em một tiếng đi đã.”
Thang Chấp đối mắt với cô một lúc, do dự hỏi: “Gọi cái gì?”
Từ Khả Du chau mày, dỗi hờn nói: “Anh nói xem?”
Cô cách Thang Chấp rất gần, khiến Thang Chấp thấy khó chịu.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, bác sĩ và y tá đều đang nhìn cậu, Từ Thăng cũng đang nhìn, không ai có thể giúp cậu.
“… Em yêu?” Thang Chấp thăm dò.
Nhìn từ khóe mắt, Thang Chấp phát hiện Từ Thăng hơi động đậy, quay lại liếc anh một cái.
Từ Thăng nhìn cậu bằng một ánh mắt tràn ngập tính công kích khiến cậu bối rối. Thang Chấp không thích ánh mắt này, vội vàng dời tầm mắt, nhìn Từ Khả Du.
Từ Khả Du bĩu môi nhìn cậu, giống như cảm thấy cậu rất ngốc, lắc đầu, Thang Chấp ngu ngơ, cũng cảm thấy mình phản ứng rất chậm, dừng một chút, thấp giọng gọi cô: “Bà xã.”
Từ Khả Du lập tức cười vui vẻ, cô vươn tay sờ lấy bờ vai của Thang Chấp, dán lên người Thang Chấp, cậu theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng mà cô không hôn được tới Thang Chấp, dường như trong cùng một giây đó, có người bắt lấy khuỷu tay Thang Chấp, kéo Thang Chấp về phía sau.
Thang Chấp ngã ra sau một chút, suýt nữa kéo cả Từ Khả Du xuống giường. Từ Khả Du bị hụt, buông tay, giật mình ngước mắt lên, nhìn Từ Thăng đang chắn trước mặt Thang Chấp.
“Đừng có phát rồ nữa.” Từ Thăng kéo Thang Chấp ra đằng sau mình, tay vẫn dùng sức nắm lấy Thang Chấp, đến mức cậu thấy đau nhói, giọng anh rất thấp, không nghe ra cảm xúc gì, chỉ cứng rắn nói, “Mau đi kiểm tra tổng quát đi.” echkidieu2029.wordpress.com
Ngay sau đó, anh buông Thang Chấp ra, liếc một người y tá đang đẩy xe lăn.
Y tá giật mình, lập tức đẩy xe lăn tới.
“Em không ——” Từ Khả Du vốn muốn từ chối, nhưng không biết vì sao giọng nói đột nhiên im bặt.
Thang Chấp chỉ có thể nhìn thấy lưng Từ Thăng, không nhìn thấy Từ Khả Du.
Bác sĩ và y tá trong tầm mắt đều đi tới đối diện, Từ Thăng thả khuỷu tay cậu ra, sau đó cầm lấy cổ tay cậu, để cậu hoàn toàn núp sau lưng mình.
Sau một trận ồn ào, Từ Khả Du ngồi lên xe lăn, được đẩy ra ngoài,
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Giang Ngôn, Từ Thăng và Thang Chấp.
Từ Thăng cầm tay Thang Chấp hai giây nữa rồi mới buông ra, quay đầu nói với Giang Ngôn: “Cậu về xe trước đi.”
Giang Ngôn quay người đi ra ngoài.
Phòng bệnh của Từ Khả Du có mùi hương nhàn nhạt, là mùi của đủ loại thuốc thang của bệnh viện, là mùi nước khử trùng quanh quẩn đâu đây.
Từ Thăng xoay người lại, Thang Chấp cụp mắt, nhìn vào khuy áo vest của Từ Thăng.
Sau đó cậu nhìn thấy tay phải của Từ Thăng nhấc lên, cậu nhắm mắt lại, ngón tay Từ Thăng giữ lấy cằm cậu, để cậu ngẩng mặt lên.
Từ Thăng hôn Thang Chấp, anh dùng cả hai tay đặt vào chỗ Từ Khả Du đã chạm vào, răng nanh cọ vào miệng Thang Chấp, môi anh mang theo hơi nóng, sống mũi đè vào da Thang Chấp.
Thang Chấp để mặc cho Từ Thăng ôm mình, nhưng không đáp lại nụ hôn của anh. đọc sstruyen dễ bị ngu lắm á mấy bạn
“Tôi sẽ đưa nó đi điều trị.” Sau khi hôn xong, Từ Thăng nói với Thang Chấp.
Thang Chấp ngước mắt nhìn Từ Thăng, không biết phải nói cái gì, nên không nói nữa, khẽ “Ừm” một tiếng.
Giống như vào buổi tối đầu tiên gặp nhau, gió cũng lớn như vậy, Từ Thăng không thay đổi quá nhiều.
Anh vẫn cao như thế, rất anh tuấn, lúc nói chuyện không hề pha lẫn chút cảm xúc nào.
Giống như bất luận lời xu nịnh nhờ địa vị của anh, hay là những lời chửi mắng vì bị anh chọc giận, đều không thể khơi dậy được phản ứng của anh,
Chỉ là có lẽ anh thân với Thang Chấp hơn người khác một chút, cho nên đối xử với Thang Chấp cũng dịu dàng hơn người khác.
“Sau này em không cần tới nữa.” Từ Thăng chạm vào gò má Thang Chấp, nói với cậu, “Tôi sẽ bảo bệnh viện không gọi điện cho em nữa.”
Thang Chấp nhìn anh, nói “Cám ơn”, vì không muốn ở trong phòng bệnh, Thang Chấp đề nghị với Từ Thăng: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Từ Thăng nói được.
Trong phòng bệnh, Từ Thăng vẫn luôn nắm tay Thang Chấp, đi đến cửa, anh dừng lại vài giây, sau đó mới buông tay Thang Chấp ra.
Hành lang bệnh viện rất dài, mặt trời của một ngày âm u từ cửa sổ rọi vào, những tán cây xanh trong vườn hoa được phủ một lớp ánh sáng u ám.
Bọn họ đi rất chậm, Từ Thăng đi đến gần cửa sổ, điện thoại của anh chợt vang lên, lấy ra xem thử, bảo Thang Chấp đợi chút, đi ra cầu thang nghe máy.
Từ Thăng nghe điện thoại chừng năm phút, Thang Chấp đứng bên cửa sổ, nhàm chán nhìn ra ngoài.
Cậu đang nghĩ, Tân Cảng đến khi nào mới được ba ngày liên tục có thời tiết tốt, cũng nghĩ chưa đến một giây, Từ Thăng có phải nghe máy của Triệu Thiều không.
Từ Thăng nghe máy của ai cũng không liên quan gì đến cậu.
Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng có lúc đối xử với cậu quá tốt, không giống như chuyện Từ Thăng sẽ làm, hy vọng sau này Từ Thăng đừng làm như vậy nữa.
Thà rằng Từ Thăng cứ tệ bạc với cậu, biểu hiện rõ ràng sự coi thường của anh, liên tục nói với Thang Chấp “Cậu rất rẻ tiền”, “Nó thử áo cưới ra, cậu nhớ phải khen nó”.
Cậu hy vọng Từ Thăng hãy ghét cậu như lúc trước, vạch ra vết nhơ và khuyết thiếu đạo đức của cậu, đừng tiếp tục bảo vệ cậu, đừng quý trọng, đừng thương yêu.
Miệt thị và khinh thường sẽ không làm tổn thương Thang Chấp, nhưng khát khao thì có.
Từ Thăng cách đó không xa quay lại, anh nghe điện thoại xong rồi.
“Thang Chấp.” Trên hành lang trống trải, Từ Thăng hứng lấy ánh sáng đi về phía Thang Chấp, anh nở một nụ cười nhàn nhạt với cậu, “Tuần sau mở phiên tòa phúc thẩm.”
Thang Chấp ngây ra một lúc mới phản ứng lại được, có cảm xúc chờ mong vô cùng phấn khởi từ sâu trong nội tâm chầm chậm dâng lên.
“Rất có hy vọng.” Từ Thăng nói, “Đi thôi.”
Anh nhanh chóng nhéo một cái vào lòng bàn tay Thang Chấp, sau đó rũ tay xuống, đi về phía trước.
“Trước tiên cùng tôi đi một chuyến đến sơn trang nghỉ dưỡng lần trước.” Từ Thăng nói.
Thang Chấp chưa kịp nhớ lại, hỏi Từ Thăng: “Cái nào cơ?”
Từ Thăng có thể lại cảm thấy đầu óc Thang Chấp không tốt, lườm Thang Chấp một cái, nói: “Là chỗ một mình em ăn dâu tây của người khác.”
Lúc này, bọn họ đã đi đến đại sảnh bệnh viện, xe Từ Thăng đậu ngay bên ngoài cửa, tài xế và Giang Ngôn đều đứng bên cạnh cửa.
Thang Chấp cuối cùng cũng nhớ ra, nhưng cảm thấy cách dùng từ “ăn một mình” cực kỳ không thỏa đáng.
Cậu rõ ràng nhớ là Từ Thăng cũng có ăn, lập tức phản bác: “Anh cũng ăn mà.”
Từ Thăng vừa bước nhanh ra ngoài, vừa không hề lưu tình mà vu tội cho Thang Chấp: “Em đút tôi ăn.”
Thang Chấp chạy bước nhỏ theo sau, Từ Thăng đột nhiên dừng ở cửa. Thang Chấp không kịp phanh lại, đâm sầm vào lưng Từ Thăng, hơi ôm lấy Từ Thăng, tay níu vào tay áo Từ Thăng mới đứng vững.
Từ Thăng quay người lại, không hề mắng cậu, chỉ nhìn cậu một lúc, nói: “Lên xe.”