Mười hai giờ mười lăm phút trưa ngày thứ hai sau khi mẹ ra tù, Thang Chấp mất chừng một tiếng đồng hồ trong một căn phòng bốn mươi mét vuông để tìm một món đồ chơi bằng nhựa.
Khi được nhận món đồ chơi này, tâm trạng Thang Chấp không tốt lắm, cậu vì “miệt mài quá độ” mà sốt cao, mẹ thì đang ở trong bệnh viện, quên đem theo tiền, điện thoại hết pin, cả một ngày đều vô cùng thảm.
Sau khi nhận được thì cũng không đến nỗi thích, bởi vì nó chỉ là một con chim cánh cụt bằng nhựa bình thường mà thôi.
Cậu không thích dáng vẻ Từ Thăng dỗ dành cậu tùy hứng như vậy, cho nên cố ý để nó trên xe, cố ý không cầm nó đi, cố ý để nó trên bàn trà trong phòng, để mình trông có vẻ không để ý đến nó.
Bây giờ Thang Chấp chỉ muốn tìm ra nó và đem nó đi, nhưng nó lại biến mất rồi.
Hơn nữa Từ Thăng đã về rồi, cậu không tiện tiếp tục tìm.
Thang Chấp ngồi trên sàn, nhìn Từ Thăng.
Cậu biết bộ dạng của mình rất kì lạ rất khó coi. Nhưng Thang Chấp không để ý lắm, cậu muốn con chim cánh cụt của mình hơn.
“Sao em lại…” sắc mặt Từ Thăng hiền hòa hơn một chút, hỏi Thang Chấp, “… Ngồi đó.”
Giọng Từ Thăng nhẹ đến mức giống như những bong bóng xà phòng mà trẻ con hay thổi ở quảng trường vào mùa xuân, Thang Chấp cảm thấy mình chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở ra, Từ Thăng và con chim cánh cụt sẽ cùng nhau tan biến.
“Tôi tưởng là chiều em mới tới, cho nên sáng sớm đã ra ngoài.” Từ Thăng lại đẩy cửa ra một chút, đi vào phòng.
Anh đi đến bên cạnh Thang Chấp, cúi đầu nhìn Thang Chấp, sau đó nửa quỳ xuống, đối mắt với Thang Chấp.
Sau một lúc bốn mắt nhìn nhau, Từ Thăng giơ tay lên. Thang Chấp nghĩ Từ Thăng muốn chạm vào gò má mình, nhưng sau vài giây tay Từ Thăng dừng giữa không trung, anh nhanh chóng dùng ngón cái lau trán Thang Chấp, nói với cậu: “Dính bụi rồi.”
Sau đó lại nhanh chóng rút tay về.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, không thể kiềm chế được mình, cũng giơ tay lên, chạm vào nơi Từ Thăng đã chạm vào.
Từ Thăng giật mình, môi khẽ mấp máy, sau đó hỏi Thang Chấp: “Sao em lại ngồi dưới đất.”
Anh dời tầm mắt, nhìn ngăn kéo bị Thang Chấp lục tung, ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Đang làm gì vậy? Tìm đồ sao?”
Thang Chấp cúi đầu, nhìn điều khiển tivi và quyển hướng dẫn bị mình đổ ra sàn, mở miệng nói “Không có”, rồi bỏ chúng lại vào ngăn kéo.
Khi cậu định lắp ngăn kéo lại vào tủ, Từ Thăng ngăn cậu lại: “Để đó đi.”
“Em đi rửa tay trước đi.” Từ Thăng nói, “Đầu bếp nấu xong rồi, ăn xong rồi dọn.”
Thang Chấp nghe lời đi rửa tay, rồi cùng Từ Thăng xuống lầu.
Cậu không nói với Tịch Mạn Hương mình sẽ về nhà ăn cơm, vốn định chuẩn bị về nội thành tìm gì ăn đại cho xong, nhưng chưa thể nói được câu từ chối với Từ Thăng, vì thế cậu ngồi vào bàn, lầm lì cúi đầu ăn.
“Thang Chấp.”
Nghe thấy giọng Từ Thăng, Thang Chấp ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi bốn mắt tiếp xúc, Thang Chấp biết mình biểu hiện rõ là chậm chạp.
Bởi vì vẻ anh tuấn của Từ Thăng, vì ánh mắt mang theo tình cảm trân quý hoàn toàn sai lầm mà Từ Thăng đem đến, mà cậu sẽ liên tục động lòng.
Thang Chấp đã quá mệt mỏi khi phải lừa gạt chính bản thân mình.
Cậu đặt đầu đũa xuống đĩa, hỏi Từ Thăng: “Có chuyện gì.”
“Vừa nãy em đang tìm đồ sao, tìm cái gì vậy?” Từ Thăng giống như chỉ hỏi cho có lệ.
Thang Chấp nói “Không có gì”.
Trên thực tế, Thang Chấp muốn tìm chim cánh cụt, vừa nghĩ đến đã lập tức muốn chạy lên lầu. Cậu nhìn Từ Thăng, bởi vì cậu khó kiềm chế được đau lòng, cộng với sự xấu hổ mà mong muốn tìm lại con chim cánh cụt đem tới.
Thang Chấp nghĩ, hay là thôi không tìm nữa.
Đối với Từ Thăng, nó chỉ là một món đồ chơi vớ vẩn lừa gạt người ta, hoặc là một thứ mà Từ Thăng đã quên hết ráo khi đi đến thủy cung lần thứ hai, thứ ba.
Nó không hề quý báu.
Thang Chấp nghĩ, vẫn không nên nói, thôi không tìm nữa.
Thang Chấp bỏ đũa xuống, Từ Thăng không ép cậu ăn nữa, ngẩng đầu nhìn cô giúp việc đứng bên cạnh, cô giúp việc liền bưng đĩa trái cây đã cắt sẵn ra.
Hồi sáng Từ Thăng đã dặn dò, trong đĩa trái cây đều là những loại Thang Chấp thích ăn. Nhưng không biết vì sao, Thang Chấp trông có vẻ vẫn không có hứng thú.
Từ Thăng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, trí óc nảy sinh hoài nghi tiêu cực, có lẽ là mong muốn được rời khỏi nơi này khiến Thang Chấp nhanh no như vậy.
Từ Thăng vẫn đang nghĩ Thang Chấp đã tìm cái gì. Anh nghĩ chắc hẳn không phải con chim cánh cụt mà anh tặng cậu.
Chim cánh cụt là do mấy hôm trước Từ Thăng đã cầm đi, khi cầm đi hoàn toàn không chột dạ, bây giờ mới cảm thấy chột dạ, nhưng Từ Thăng lập tức an ủi chính mình: Thang Chấp nhất định đã quên rồi, chắc chắn không phải đang tìm nó, rồi anh tự cảm thấy đúng lý hợp tình, không thẹn với lòng.
Thang Chấp cuối cùng chỉ ăn một miếng lê, khi cậu ăn, hai má khẽ lay động.
Từ Thăng muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này, anh cũng làm như thế. Anh lấy điện thoại ra, giả bộ như đang xem tin nhắn, nhưng thực ra là anh đang chụp lại dáng vẻ Thang Chấp ăn lê.
Ăn lê xong, Thang Chấp đột nhiên ngẩng đầu nhìn Từ Thăng, anh điềm tĩnh tắt chế độ chụp ảnh, bỏ điện thoại xuống, còn mỉm cười với Thang Chấp.
“Từ tổng…” Thang Chấp nói, “Tôi ăn xong rồi. Đồ đạc tôi cũng đã dọn dẹp hết rồi, có thể bảo tài xế đưa tôi xuống núi không?”
Từ Thăng nhìn Thang Chấp, nói với cậu: “Để tôi đưa em về.”
Thang Chấp không từ chối, Từ Thăng bảo người mang hành lý đã dọn của Thang Chấp bỏ vào cốp sau, nhìn Thang Chấp bước vào xe của mình.
Nay là một buổi chiều bình thường ở Tân Cảng, thời tiết cũng chán nản như đa số những ngày khác.
Ánh nắng núp sâu vào sau những rặng mây dày, trên bầu trời xám xịt chỉ lộ ra một chút mảng trắng nhàn nhạt.
Thang Chấp ngồi bên cạnh Từ Thăng, im lặng nhìn anh khởi động xe, gạt cần số, cho xe chạy.
Khi đi qua những ngôi nhà của Từ Hạc Phủ và những người nhà họ Từ khác ở, Thang Chấp bỗng nhiên hỏi Từ Thăng: “Học lái xe có dễ không?”
Từ Thăng nhìn cậu, không trả lời, Thang Chấp lại nói: “Tôi định khi nào đó sẽ đi học.”
“Dẫn mẹ đi đâu cũng tiện hơn…” Thang Chấp đăm chiêu nói, “Tôi cảm thấy bà hơi sợ người lạ.”
“Không khó.” Từ Thăng nói với cậu.
Cổng sắt cách đó không xa từ từ mở ra, khóe mắt Từ Thăng cảm nhận được khóe môi Thang Chấp hơi cong lên, tim Từ Thăng cũng dễ dàng bị tác động.
“Vậy sao.” Thang Chấp nói.
“Phải.” Từ Thăng khẳng định, sau đó hỏi Thang Chấp, “Em thích màu gì.”
Thang Chấp hơi khựng lại, quay mặt nhìn Từ Thăng, hiểu được ý của Từ Thăng, cậu từ chối anh không hề nể mặt: “Không cần đâu.”
“Học bây giờ cũng còn sớm lắm.” Thang Chấp nói, “Tôi muốn đợi cuộc sống của hai mẹ con tôi ổn định hơn một chút, rồi mới học.”
Từ Thăng nhịn không được hỏi cậu: “Em ổn định như thế nào, dẫn bà ấy đến Grand Rapids?”
Bọn họ chạy vào quốc lộ để vào thành phố, dòng xe cũng đông đúc hơn.
Có lẽ vì đang là buổi chiều, tất cả các xe đều chạy rất tản mạn, Từ Thăng cũng dần giảm tốc.
“Trước tiên đưa bà ấy đi du lịch, xem thử bà ấy có thích không đã.” Thang Chấp nói với Từ Thăng.
Sau đó giọng cậu bỗng nhiên nhỏ hơn, mang theo chút ngượng ngùng không tự tin và bất an nói với Từ Thăng: “Tôi muốn đi học lại. Grand Rapids có trường đại học rất tốt.”
Từ Thăng nhìn rừng cây, đèn đường, biển báo lướt qua mắt mình, hủy diệt những tình cảm và đau lòng ngắn ngủi không ngừng sản sinh trong trí óc.
“Tốt.” Anh nói với Thang Chấp, bình tĩnh trò chuyện với cậu, “Em học nghiên cứu sinh sao?”
“Đại học. Tôi vẫn chưa học xong, sao mà làm nghiên cứu sinh được.” Thang Chấp lại nhẹ nhàng nói, “Cái học bạ mà anh làm cho tôi, vẫn là không cần đâu. Tôi đã hỏi thầy giáo lúc trước, thầy ấy nói với tôi, có thể nâng lên vài điểm, nhưng mà cũng không dễ làm giả…”
Cậu nói liên tục, cuối cùng tổng kết: “Cho nên tôi đã chuẩn bị để học lại rồi, tuy rằng tuổi tác sẽ lớn hơn bạn học một chút.”
“Không đâu.” Từ Thăng lập tức nói.
Thang Chấp lại liếc anh một cái, không nói gì, Từ Thăng dừng lại, hỏi Thang Chấp: “Đã nghĩ sẽ học gì chưa?”
Thang Chấp khẽ nói: “Chắc vẫn là luật.”
“Ừm.”
Đúng lúc dừng đèn đỏ, Từ Thăng đạp phanh, cũng quay mặt qua, mỉm cười với Thang Chấp: “Luật sư Thang.”
Thang Chấp giật mình, cũng mím môi lại, mắt cong lên.
Lúc cậu cười sẽ làm cho người ta cảm thấy họ đang yêu đương vậy, Thang Chấp đang ngại ngùng, nhưng bây giờ Từ Thăng đã biết rồi, Thang Chấp chỉ là ngại ngùng đơn thuần mà thôi.
“Còn phải đợi mẹ tôi thích nơi đó mới được.” Thang Chấp bỗng đổi chủ đề, “Định tháng sau dẫn bà đi.”
“Được đấy, luật sư Thang.” Từ Thăng lại cố ý nói.
Thang Chấp lại cười.
“Không cho anh nói nữa.” Thang Chấp cười nói.
Thang Chấp dựa vào tay vịn, nghiêng người nhìn Từ Thăng, tay phải của cậu đặt trên cánh tay trái, năm ngón tay vừa trắng vừa thon dài.
Đèn đỏ bắt đầu đếm giây, rồi chuyển sang đèn xanh, Từ Thăng không thể kiềm chế bản thân mình chạm vào Thang Chấp, giả vờ tự nhiên chạm chạm tay phải của cậu, cúi đầu kiểm tra tình trạng lành lại của vết thương, dùng ngón tay chạm vào vết sẹo hơi lồi lên, trước khi Thang Chấp rút tay về anh liền buông tay ra.
“Sắp lành rồi.” Thang Chấp chậm rãi nói.
Từ Thăng nhìn cậu lần cuối trước khi cho xe chạy, Thang Chấp dùng tay trái chạm vào nơi Từ Thăng đã chạm vào, mắt mở ra, nhìn Từ Thăng không chớp mắt.
Ánh mắt khi Thang Chấp không cười trông rất lớn, rất lớn.
Cậu có một khuôn mặt mà có lẽ rất nhiều người mơ ước, vô tội, mê người, khiến người ta có cảm giác mê man bất định, muốn chiếm hữu cậu không từ thủ đoạn; gương mặt ấy đã phải chịu tổn thương một thời gian rất dài.
Giống như một người cá mất đi giọng nói, nhưng vẫn không muốn đâm chết chàng hoàng tử đang ngủ mơ. (*)
(*) các chị của nàng tiên cá mang cho nàng một con dao mà Phù thủy Biển cho họ, đổi bằng bộ tóc dài của các chị nàng. Nếu nàng tiên cá nhỏ đâm hoàng tử với con dao ấy mà để máu chàng chảy xuống chân nàng, nàng sẽ trở lại là tiên cá, tất cả những nỗi đau nàng chịu đựng sẽ chấm dứt và nàng sẽ sống cho hết tuổi thọ của mình.
Từ Thăng hy vọng tất cả mọi người đừng ai tiếp cận Thang Chấp, hy vọng Thang Chấp mãi mãi không bao giờ nở nụ cười với người khác như khi cười với anh.
Đừng bao giờ làm nũng với người khác, đừng bao giờ khóc trước mặt người khác, khi người ta đau buồn, cũng đừng bao giờ dùng nụ hôn ẩm ướt và cơ thể mềm mại ấy làm liều thuốc an ủi đối phương.
Anh muốn Thang Chấp vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Khi đến nhà Thang Chấp, Từ Thăng cuối cùng cũng ngưng do dự, mở miệng nói: “Thang Chấp, sau này tôi sẽ thường đến Michigan. Có thể hẹn gặp em không?”
“Chỉ ăn bữa cơm thôi.” Vì để đánh tan những nghi ngờ của Thang Chấp, tránh bị từ chối, Từ Thăng giải thích, “Không có ý gì khác.”
“Cũng không thường xuyên lắm đâu.” Từ Thăng bổ sung.
Anh dừng trước cổng chung cư Thang Chấp thuê, đợi Thang Chấp trả lời, mất một lúc, Từ Thăng cảm thấy Thang Chấp chuẩn bị đồng ý rồi, nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý. Vì thế mong muốn đơn giản của Từ Thăng cũng thất bại.
Thang Chấp nói “Nói sau đi”, và “Tạm biệt”, sau đó bọn họ xuống xe, Từ Thăng giúp Thang Chấp lấy hành lý ra, Thang Chấp liền đi ngay.
Đến hành lang, Thang Chấp không dám lên lầu.
Cậu ngăn cản tất cả những chuyện có liên quan đến Từ Thăng, đứng ở một góc tối dưới thang máy, có mùi ẩm ướt, lưng dán vào vách tường gạch men.
Thang Chấp thậm chí không muốn hút thuốc, định sau khi lên lầu sẽ uống một viên giảm đau.
Đầu và cổ họng của cậu đau đến mức muốn nổ tung, cơn đau cầu mà không được kịch liệt từ trong tim dồn lên não, phóng thích nọc độc có tính ăn mòn, tổn thương Thang Chấp, phá tan lớp áo giáp Thang Chấp dùng để đối mặt với thế giới bên ngoài.
Cậu mất đi lớp vỏ dùng để bảo vệ chính mình, vĩnh viễn sẽ không còn tái tạo được nữa.
Thang Chấp dùng lòng bàn tay che đi đôi mắt.
“Từ Thăng…” Cậu nghĩ, “Từ Thăng.”
Từ Thăng. Từ Thăng.Tác giả:
Sắp ngọt rồi, tui nghĩ vậy.
>>61+62
Một chiếc fanart Từ tổng và Thang bảo bảo ăn sủi cảo ngày tết