Thang Chấp đứng đó một hồi, nhấn tầng hai mươi chín, thang máy từ từ đi lên.
Sau khi Từ Thăng đi, Thang Chấp cảm thấy thang máy trở nên quạnh quẽ hơn. Luồng không khí lạnh ẩm không biết từ cơn gió nào tới thổi vào, từ mắt cá chân lên đến cổ tay, từ lưng thổi đến cổ.
Cậu rất nhớ cái lúc Từ Thăng còn nằm ở bên cạnh cậu, chứ không muốn nghe Từ Thăng lật mặt nói những lời khiến cậu thấy khó chịu.
Hai tháng không gặp Từ Thăng, Thang Chấp cảm thấy bản thân mình đã không sao nữa rồi, đã chấp nhận sự thật rồi.
Sau khi gặp lại mới phát hiện cậu không hề ổn.
Cậu không biết phải tiếp xúc với Từ Thăng như thế nào, không đoán được suy nghĩ của anh, không biết từ chối, cũng không có can đảm.
Nếu như Từ Thăng bình thường một chút thì tốt rồi.
Bình thường một chút, dễ tiếp cận một chút, Thang Chấp mới có thể thử xem sao.
Nhưng mà thực tế thì Từ Thăng không bình thường, anh đã có đối tượng kết hôn, hoặc có lẽ là đã đính hôn rồi không chừng.
Thang Chấp muốn bản thân mình có thể mãi mãi không bao giờ quên căn biệt thự cậu đã từng đi xem cùng Từ Thăng.
Từ Thăng và vợ của anh sẽ vào đó ở.
Cửa sổ sát đất cực lớn, thảm cỏ xanh mướt, bãi biển xanh nhạt và lối đi dẫn ra biển bằng gỗ.
Thang Chấp giống như có thể nhìn thấy trẻ con chạy chơi trong căn nhà ấy, và một gia đình hạnh phúc.
Thang Chấp ra khỏi thang máy, đẩy cửa nhà khép hờ, mẹ cậu đã rửa bát xong, đang lau bàn.
“Nhanh vậy sao.” Tịch Mạn Hương ngẩng đầu, hỏi Thang Chấp.
“Từ tổng rất bận.” Thang Chấp nói với bà, đi qua định giúp đỡ, nhưng bà không cho.
Bà vừa lau bàn sạch sẽ, vừa khen ngợi Từ Thăng, nói Từ Thăng đẹp trai còn khiêm tốn, còn giúp bà bưng đồ ăn, tốt hơn rất nhiều ông chủ ở chỗ bà làm việc hồi trước.
Thang Chấp định nói tính tình của Từ Thăng thật ra không tốt lắm đâu, nhưng mà vì cảm xúc của cậu đang tụt dốc, nên không nói gì.
Buổi chiều Tịch Mạn Hương có hẹn với bà nội của một đứa trẻ trong chung cư đi miếu cầu phúc.
Sau khi nhìn Tịch Mạn Hương ra cửa, Thang Chấp về phòng mình, nhìn bộ đồ ngủ vứt trên giường, học theo Từ Thăng vắt tay sau lưng, rồi đóng cửa phòng lại.
Cậu nhắm mắt, tựa lưng lên cửa, sờ tay nắm cửa Từ Thăng đã chạm qua.
Cậu vừa nghĩ, cậu sẽ không bao giờ đạt đến tiêu chuẩn để trao đổi lợi ích với Từ Thăng, vừa nghĩ, nếu như hôm nay Tịch Mạn Hương không ở nhà, Từ Thăng có phải sẽ lên giường với cậu trong căn phòng này không.
Thang Chấp cảm thấy có thể Từ Thăng để ý đến mình, những lúc nhàm chán có lẽ sẽ nhớ đến cậu, nhưng đối với Từ Thăng mà nói, “để ý” là một thứ chẳng có tác dụng gì.
Sau đó Thang Chấp lại một lần nữa từ bỏ việc cân nhắc, cậu vừa nhớ đến Từ Thăng, vừa tự an ủi cho mình lần đầu tiên trong đời.
Cậu tưởng tượng Từ Thăng hôn cậu, ở trong căn phòng này, vào một buổi chiều âm u.
Tình dục là sợi dây liên kết duy nhất giữa cậu và Từ Thăng, là khoảnh khắc hiếm khi chân thật với đối phương.
Chỉ có khi làm tình mới không cần cân nhắc đến tương lai, không cần băn khoăn về khả năng ở bên nhau, đắm chìm trong dục vọng tức thì, để những giây phút khoái lạc lúc mây mưa lấy lòng.
Sau khi cao trào không lâu, Thang Chấp nhận được điện thoại của Từ Thăng.
Cậu nhắm mắt lại nằm trên giường thở dốc, trong tay đầy tinh dịch, không xem người gọi tới đã nghe máy, nghe thấy Từ Thăng hỏi cậu: “Ngày mai em có rảnh đến ký tên không.”
Nghe giọng Từ Thăng có vẻ như không còn thận trọng và vô tình như lúc ở trong thang máy nữa, chỉ dừng một giây, rồi bắt đầu giải thích dư thừa: “Ngày mốt tôi phải đi rồi, đột nhiên có việc.”
Thang Chấp nói “Rảnh”, Từ Thăng đột nhiên im bặt.
Qua một khoảng lặng quái dị, Từ Thăng hỏi Thang Chấp: “Em đang làm gì vậy.”
Thang Chấp đương nhiên sẽ không nói sự thật với Từ Thăng, cậu đáp: “Không làm gì cả.”
Từ Thăng lại im lặng một lúc thật lâu, mới dùng âm lượng nhỏ đến nỗi Thang Chấp dường như nghe không ra, hỏi: “Còn có người khác không.”
Thang Chấp xoa chất lỏng lên tay vào bụng, nhẫn nhịn nói với Từ Thăng: “Một mình.”
“Ngày mai mấy giờ?” Cậu hỏi Từ Thăng.
Tiếng hít thở của cậu không còn dồn dập nữa, nhưng giọng vẫn chưa ổn định, cũng lười che giấu.
Từ Thăng không trả lời ngay, mấy giây sau, bỗng nhiên đổi chủ ý, anh nói: “Bây giờ đến đón em có được không?”
Thang Chấp nói “Ừm”.
Cúp điện thoại, Thang Chấp ngồi dậy, xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo.
Cậu vừa nhắn tin cho Tịch Mạn Hương nói ra ngoài có việc, Từ Thăng đã đến rồi.
Thang Chấp xuống lầu, nhìn thấy xe của Từ Thăng đậu cách đó không xa.
Từ Thăng lái xe của anh, ngồi ở ghế lái, hạ cửa xe xuống, nói với Thang Chấp: “Lên xe.”
Thang Chấp ngồi vào xe, cài dây an toàn xong, quay đầu nhìn Từ Thăng.
“Nhanh vậy.” Thang Chấp nói.
Giọng Thang Chấp rất nhẹ, không còn tiếng thở hổn hển như trong điện thoại lúc nãy, nói chuyện rất bình thường, nhưng cách dùng từ khiến Từ Thăng cảm thấy mình bị chê cười.
Từ Thăng hoài nghi dường như là Thang Chấp cố ý, cố ý làm Từ Thăng căng thẳng, ép Từ Thăng vừa nói sẽ không tới nữa đã lập tức tới ngay dưới lầu nhà cậu.
Anh lái ra khỏi khu chung cư nhà Thang Chấp, Thang Chấp hỏi anh: “Đi đâu vậy?”
Từ Thăng nói: “Nhà tôi.”
Thỏa thuận ly hôn của Thang Chấp và Từ Khả Du, luật sư đã chuẩn bị xong từ một tháng trước.
Lúc Từ Thăng nhận được anh đang bận tối mắt tối mũi, nên đặt trong ngăn kéo thư phòng.
Nói đến cũng trùng hợp, ngày thứ hai sau khi nhận được thỏa thuận ly hôn, Giang Ngôn nhận được tin nhắn của Thang Chấp.
Giang Ngôn vừa nhận được lập tức nói với Từ Thăng, Từ Thăng đã làm một chuyện hết sức buồn cười, anh mất gần nửa tiếng đồng hồ, để nghĩ nội dung tin nhắn gửi lại cho Thang Chấp.
Anh nghĩ, phải trả lời như thế nào để Thang Chấp thay đổi thái độ, không từ chối gặp lại anh lần nữa, giữ lại cho anh một chút khe hở, cho anh một chút hy vọng.
Sau khi gửi tin đi, Từ Thăng đợi mấy phút, Thang Chấp mới miễn cưỡng gửi lại cho Từ Thăng một biểu cảm.
Giống như trải nghiệm mà hôm nay Từ Thăng đến tìm Thang Chấp vậy, cậu miễn cưỡng để Từ Thăng ôm lấy mình, miễn cưỡng tiễn Từ Thăng xuống lầu, miễn cưỡng thất lễ nhìn Từ Thăng, bày ra bộ dạng vô tội bị Từ Thăng tổn thương, cuối cùng ở trong điện thoại, phát ra tiếng kêu Từ Thăng quen thuộc đến mức thỉnh thoảng mơ thấy.
Từ Thăng im lặng lái một đoạn đường rất dài, Thang Chấp cũng không mở miệng. Từ Thăng cũng không ngửi thấy mùi vị không thuần khiết gì trên người Thang Chấp. Lái đến gần dưới chân núi, Từ Thăng cảm thấy mình đã mất đi năng lực tiếp tục giận dỗi Thang Chấp.
Không cần biết là hai tháng không gặp, hay là một tiếng không gặp, khi đối mặt với Thang Chấp lần nữa, Từ Thăng đều chỉ muốn giữ cậu ở lại bên mình.
Sau khi cho xe chạy vào cổng lớn, Từ Thăng chú ý thấy tầm mắt của Thang Chấp dời sang nơi ở của ông ngoại anh.
Trước cổng có mấy chiếc xe chuyển nhà đang đậu.
“Bọn họ đang chuyển nhà sao?” Thang Chấp mở miệng hỏi Từ Thăng.
“Ừm.” Từ Thăng nói với cậu, “Tôi cũng sẽ chuyển.”
“Từ Cẩn đem đất đi thế chấp rồi.” Từ Thăng nói.
Thang Chấp lập tức quay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh chuyển đến đâu?”
Từ Thăng liếc cậu một cái, biết giọng điệu này không tốt, nhưng vẫn hỏi ngược lại: “Em quan tâm sao?”
Thang Chấp không nói nữa.
Nhưng lát sau, Thang Chấp hỏi lại anh lần nữa: “Rốt cuộc là anh chuyển đi đâu.”
Giọng Thang Chấp êm dịu đến nỗi khiến Từ Thăng không thể nào tức giận được.
Từ Thăng rẽ khúc cua, nói với Thang Chấp: “Tạm thời chuyển vào nội thành.”
Thang Chấp “Ò” một tiếng, lúc gần đến nhà Từ Thăng, cậu hỏi anh: “Cuối cùng sẽ chuyển đến nhà tân hôn phải không?”
Từ Thăng dừng xe, quay đầu nhìn cậu, Thang Chấp có chút bối rối dời tầm mắt, giống như vô cùng hối hận vì đã hỏi câu này.
Có thể vì trong xe rất nóng, gò má Thang Chấp thoáng hồng lên, cậu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giả vờ như chưa nói gì.
Từ Thăng đoán Thang Chấp nhắc đến vấn đề này chắc cũng không phải vì thật lòng quan tâm, nếu không thì cũng sẽ không thấy bối rối ngay khi vừa hỏi xong.
Nhưng mà khác với lần trước Thang Chấp nhắc đến việc Từ Thăng đính hôn, đó là Từ Thăng đã chấp nhận được sự thật Thang Chấp chưa từng thích anh, cũng không còn cảm thấy việc mình sẽ không đính hôn với Triệu Thiều khó nói như vậy nữa.
Vì thế trước khi xuống xe, Từ Thăng vẫn uyển chuyển thanh minh cho mình: “Tôi không có nhà tân hôn.”