Ba bạn lần lượt lao xuống cái ống rộng dẫn vào bộ tham mưu qua một cánh cửa sập. Đó là ngả đi thường dùng nhất, nên để bò cho dễ, ba cậu có lót thảm cũ.
Mềm dẻo như ba con lươn, ba thám tử chui ra khỏi đường hầm vào xưởng sửa chữa, rồi một lát sau ra được ngoài trời, trước cửa Thiên Đường Đồ Cổ.
Mathilda Jones đang chờ ở đó. Một người đàn ông cao có ria mép nâu và ánh mắt tinh nghịch, đứng cạnh thím Mathilda, đó là ba của Bob.
- Nhanh lên con ơi. - Ông nói với con trai - Thanh tra Reynolds muốn gặp con. Cả cháu nữa, Peter à.
Peter vừa cảm thấy hơi lo vừa cảm thấy mình quan trọng. Hannibal xen vào :
- Thưa bác, cháu đi luôn được không ạ? Dù sao, cả ba đứa tụi cháu là một êkíp với nhau.
- Nếu cháu thích. - Ông Andy mỉm cười nói - Nhưng các cháu phải đi nhanh lên. Thanh tra Reynolds đang chờ trong xe để dẫn chúng ta đi đến một nơi nào đó.
Đúng vậy, một chiếc xe to đen trắng, đang đậu trước cổng thanh tra Reynolds, một người đàn ông mập hói đầu, đang ngồi ở tay lái. Trông ông có vẻ không vui lắm.
- Anh Bill ơi, nhanh lên đi chứ - Thanh tra nói với ông Andy - Anh còn nhớ tôi dặn như thế nào rồi chứ, phải thật kín đáo! Anh là hàng xóm, là một người tử tế, tôi mới tin anh.
- Anh nghĩ như vậy là đúng. - Ba của Bob nói - Này, trong khi anh chở chúng tôi đến lâu đài Green, có thể con trai tôi sẽ kể lại cho anh nghe những gì nó đã thấy tối hôm qua?
- Sáng kiến hay đấy. - Thanh tra nói - Kể đi cháu. Một số người có mặt tại đó đã kể cho chú nghe rồi, cháu cũng nói đi.
Khi nghe bản tường thuật của Bob, thanh tra Reynolds cắn môi liên tục.
- Phải! - Ông nói - Đúng là những gì họ thấy. Vậy mà, bất chấp số lời chứng khớp nhau, tôi vẫn nghĩ không thể nào sự việc đã diễn ra như thế được. Tuy nhiên...
Thanh tra ngưng nói, nhưng ông Andy, là một nhà báo tài ba, đoán ra điều mà thanh tra định nói.
- Anh Sam à, - Ông Andy nói khẽ - nếu tôi không lầm thì chính anh cũng đã nhìn thấy con ma.
- Phải, - Thanh tra Reynolds thở dài thừa nhận - ở nghĩa địa. Nó đứng gần mộ của Mathias Green. Và anh có tưởng tưởng là trong khi tôi nhìn nó, thì con ma mắc dịch ấy đã chui hẳn xuống dưới đất!
Peterr, Bob và Hannibal gần như run lên vì kích động. Ông Andy bình tĩnh nhận xét :
- Hay lắm, anh Sam à. Tôi sẽ viết một bài rất hay cho số báo tối nay.
- A! Không được! - Thanh tra phẫn nộ - Anh hãy coi như tôi không có nói gì cho anh nghe hết. Còn các cháu chú quên là các cháu có ở đây, im lặng nhé?
- Thưa chú thanh tra, tụi cháu sẽ im lặng như nấm mồ. - Hannibal hứa.
- Tóm lại, - Thanh tra nói tiếp - thằng bù nhìn xanh xanh đã được nhìn thấy bởi hai tài xế xe tải, một bà già, một bảo vệ đêm, chính tôi và hai người của tôi, hai cháu.
- Là chín người tất cả, anh Sam à. - Ông Andy nói.
- Chín, cộng thêm sáu người tham quan lâu đài. Mười lăm người hoàn toàn bình thường khẳng định là đã nhìn thấy một con ma!
- Thưa chú thanh tra - Hannibal hỏi - trong lâu đài có sáu hay bảy người ạ? Peter và Bob không thống nhất được với nhau.
- Chú không biết - Ông Reynolds lầm bầm - Bốn trong số họ đã trình diện để kể lại các sự kiện. Ba người nói rằng nhóm gồm sáu người; người cuối cùng đếm được bảy. Chú không tìm ra được mấy người khác. Chắc là họ muốn tránh tai tiếng. Dù sao chúng ta đã có mười lăm hoặc mười sáu nhân chứng: chẳng lẽ tất cả đều bị hoa mắt! Chú rất muốn sao cho đây là một trò đùa; nhưng làm sao tin vào một trò đùa được, khi mà chính mắt chú đã nhìn thấy con ma chui xuống nấm mồ?
Xe đang chạy vào một lối đi phủ đầy cỏ dại và có bóng cây che mát. Ở phía cuối nhìn thấy lâu đài vẫn còn giữ được vẻ uy nghi, mặc dù một phần bên hông đã bị đập phá. Hai công an đang đứng canh trước cửa; một người đàn ông mặc complet nâu đang chờ bên cạnh.
- Chắc là nhà báo nữa - Thanh tra Reynolds vừa càu nhàu vừa bước xuống xe.
Kẻ lạ bước về phía ông. Anh ăn nói lưu loát và có giọng dễ nghe.
- Thưa thanh tra - Anh nói - tôi đang chờ anh tới đây. Tại sao người chủ của anh không cho phép tôi vào nhà của thân chủ tôi?
- Thân chủ anh à? - Ông Reynolds ngạc nhiên hỏi - Trước hết anh là ai đã?
- Tên tôi là Harold Carlson, tôi vừa là người bà con xa vừa là luật sư của bà Lydia Green, chủ nhân hợp pháp của tòa lâu đài, bà Lydia Green đã cử tôi làm đại dịên cho quyền lợi của bà. Ngay khi đọc báo xong tôi đã từ San Francisco đến đây bằng máy bay. Tôi đã thuê một chiếc xe tại sân bay để đến đây xem chuyện gì đã xảy ra. Câu chuyện này nghe hoàn toàn điên rồ.
- Rất đúng! - Ông Reynolds lầm bầm - Anh Carlson à, tôi rất vui được gặp anh. Nếu anh không tự đến, có lẽ tôi đã cho mời anh đến. Người của tôi đứng đây đuổi những kẻ hiếu kỳ. Nhưng bây giờ, chúng ta sẽ vào nhà xem. Cùng đi với tôi, có hai cậu con trai đã chứng kiến các sự kiện và hai cháu sẽ chỉ cho ta biết những nơi mà... hiện tượng xảy ra.
Sau khi giới thiệu những người đi cùng, thanh tra bước trước vào nhà, bỏ lại hai công an canh gác. Bên trong, tại những căn nhà rộng lớn tối tăm, cảm giác kỳ lạ của tối hôm qua vẫn còn. Bob và Peter chỉ cho thanh tra Reynolds chỗ cả nhóm đứng và chỗ cái bóng xanh xuất hiện.
Chính Peter leo lên thang lầu trước
- Bob có sáng kiến tìm dấu chân trước, - Peter nói rõ - nhưng không có.
- Ba khen con có sáng kiến hay, con trai à. - Ông Andy vỗ vai Bob nói.
- Con ma đi học theo hành lang này - Peter nói tiếp - rồi đi xuyên qua bức tường này. Sau đó, nó biến mất.
- Xuyên qua tường, xuyên qua tường - Thanh tra Reynokds càu nhàu.
Harold Carlson lắc đầu :
- Tôi không hiểu gì hết - Ông thú nhận - Tất nhiên, người ta luôn nói ngôi nhà này có ma... Phần tôi, tôi chưa bao giờ tin. Nhưng bây giờ... thì tôi cũng không biết nữa.
- Anh Carlson - Thanh tra hỏi - anh có biết sau bức tường này có gì không?
- Tôi không hề biết - Carlson trả lời - Anh nghĩ có gì?
- Chúng ta sẽ thấy - Thanh tra Reynolds nói - Tôi rất mừng là có thể tiến hành tìm kiếm khi anh đang có mặt tại đây. Sáng nay một công nhân đập phá đang lột mấy tấm thạch cao phủ bên ngoài, thì nhìn thấy một cái gì đó. Anh đã ngưng công việc ngay và gọi điện thoại cho tôi.
- Thấy một cái gì đó? Ý anh nói sao? - Carlson nhíu mày hỏi.
- Chính anh cũng không biết. Nhưng theo anh ta, có một căn phòng bí mật giữa tường ngoài và tường này. Bây giờ, chúng ta sẽ kiểm tra.
- Phòng bí mật hả? - Carlson vừa ngạc nhiên hỏi vừa liếc nhìn ông Andy đang ghi chép lia lịa. Nhưng đâu có ai trong gia đình nói về phòng bí mật bao giờ...
Đúng lúc đó, hai công an đến, một cầm rìu, một cầm cuốc. Ba thám tử không nén nổi cơn kích động.
- Làm đi, hai anh hãy phá giúp cái này - Thanh tra Reynolds ra lệnh - Đúng như anh muốn, phải không anh Carlson?
- Tất nhiên - Người từ San Francisco đến nói - Trước sau gì ngôi nhà này cũng sẽ bị đập.
Hai công an mạnh mẽ tấn công bức tường. Hai anh nhanh chóng mở được cái lỗ. Rõ ràng, phía sau vách tường, có một khoảng trống khá lớn nhưng hoàn toàn tối tăm. Khi lỗ đủ lớn để cho một người chui qua, thanh tra Reynolds đến gần, dùng đèn pin chiếu vào.
- Trời đất - Ông la lên
Ông vội vàng chui vào đó, bước theo sau là ông Calson, rồi ông Andy và ba thám tử trẻ.
Tất cả vào một căn phòng nhỏ. Có một luồng sáng yếu ớt rơi xuống từ một khe nứt do công nhân đập phá làm.
Ngay giữa căn phòng, trên cái mễ bằng gỗ bóng, có một chiếc hòm bằng gỗ chạm khắc tuyệt đẹp.
Hòm mở.
Ba cậu, lẻn giữa đám người lớn, nhìn vào trong hòm và nín thở.
Có một bộ xương nằm trong hòm, bộ xương mặc một chiếc áo dài đã mục nát, nhưng rõ ràng trước kia nó rất lộng lẫy.
Im lặng ngự trị một hồi. Rồi Harold Carlson nói :
- Nhìn kìa. Có tấm bảng gắn vàng vít trên hòm.
Rồi anh đọc :
VỢ YÊU QUÝ
CỦA MATHIAS GREEN
HÃY AN NGHỈ!
- Cô gái người Hoa... - Ông Reynolds nói khẽ.
- Người ta tưởng cô gái đã bỏ trốn sau cái chết của Mathies Green! - Ông Andy nói.
- Chắc chắn là cô ấy - Ông Carlson nói - Nhưng nhìn này: đây là một vật mà tôi phải lấy, nhân danh gia đình.
- Ông thọc tay vào hòm. Ba thám tử trẻ không nhìn thấy ông làm gì, vì bị người lớn chắn mất tầm nhìn, nhưng một lúc sau, một xâu chuỗi ngọc trai xám, màu đục, xuất hiện.
- Đây có lẽ là những hạt ngọc trai thần, mà theo truyền thuyết, ông Mathias đã lấy cắp của một ông quan người Hoa - Harold Carlson giải thích - Chính vì xâu chuỗi này, mà ông ta đã phải rời Trung Hoa để đến đây trốn. Chuỗi ngọc này vô giá. Gia đình cứ tưởng là vợ ông Mathias đã mang xâu chuỗi đi theo, và coi như mất luôn.
- Thật ra, mấy hạt ngọc trai này chưa hề rời khỏi nơi đây! - Ông Reynold nói.
- Cô vợ người Hoa cũng vậy! - Ba của Bob nói.