Hannibal rửa mặt đánh răng trong nháy mắt, rồi điện thoại hẹn Peter và Bob có mặt ở kho bãi Thiên Đường Đồ Cổ mười lăm phút nữa.
- Vụ bí ẩn đã giải xong rồi, thám tử trưởng thông báo. Đáng lẽ mình phải hiểu ra sớm hơn. Mình thật là mù quáng! Tới nhanh nhé!
Rồi Hannibal gọi Harvey.
- Anh biết kho báu nằm ở đâu rồi, Harvey à, thám tử trưởng tuyên bố. Em hãy chuẩn bị cuốc, xẻng, lấy áo mưa và chờ bọn anh. Hans sẽ chở ta đi!
Trong khi Hannibal nuốt nhanh bữa ăn sáng, chuông điện thoại reng. Giáo sư Shay gọi:
- Suốt đêm, tôi cứ nghĩ đến cái hang mật ấy, Hannibal à, và tôi nghĩ tôi đã đoán ra được cách ông Angus đánh dấu vị trí hang! Con ma...
- Thưa bác, không có hang động mật nào hết ạ - Thám Tử Trưởng đáp. Cháu tin chắc mình đã tìm ra được chìa khóa của vụ bí ẩn.
- Cái gì! Giáo sư thốt lên. Cậu nói là không có hang mật à? Vậy thì sao?... Nói nhanh đi Hannibal!
- Cháu sẽ kể chi tiết cho bác sau. Hẹn gặp bác ở Hồ Con Ma!
- Tôi đến ngay.
Mười phút sau, Ba Thám Tử Trẻ gặp nhau ngoài sân kho bãi, dưới trời mưa tầm tã. Hans đến nhanh cùng chiếc xe tải nhẹ. Ba cậu vội vàng lên xe. Bob và Peter hết sức nóng ruột hỏi dồn dập sếp:
- Babal, nói nhanh cho bọn mình nghe đi!
- Thế này, Hannibal giải thích. Đêm nay, khi xoay vòng trong đầu các dữ liệu đề bài toán một lần nữa, mình nhớ lại một điều mà Bob đã nói hôm qua. Khi đó, sự thật hiện ra trong đầu mình!
Peter rên rỉ.
- Làm ơn đừng để bọn mình chờ nữa! Bob nói gì?
- Bob gợi ý rằng ông Angus có thể trồng một cây để làm dấu. Mà ông đã làm đúng như vậy.
- Cây à! Peter thốt lên.
- Không phải là cây giống như bên Tô Cách Lan, như Bob nghĩ, mà là một cây có vẻ bề ngoài làm cho bà Laura nhớ đến ngôi nhà quê hương. Thế là ông ra đảo Cabrillo để mua một cây bách cong queo giống con ma. Ông Angus đã trồng một con ma bên Hồ Con Ma, các cậu à!
- Trời đất! Bob kêu. Vậy, nếu mình hiểu đúng, thì chỉ còn việc tìm cây bách già cỗi ấy.
- Không dễ đâu, Peter nhận xét. Xung quanh nhà gia đình Slunn toàn là cây cối, khắp mọi phía. Làm sao tìm ra được đúng cây đó?
- Cậu thử suy nghĩ một chút, Hannibal nói. Cậu hãy nhớ đến công nhân và gỗ mỏ mà ông Angus đi tìm ở Powder Gulch. Bao nhiêu vật liệu và nhân công là không cần thiết để chỉ xây dựng một hang động đơn giản. Vậy nếu gỗ và những thứ còn lại đã không được dùng để đào mỏ, mà cũng không phải để xây hang động ngầm, thì để làm cái gì? Suy nghĩ riết, mình kết luận rằng mục đích mấy tấm ván không phải là để chống đỡ đất mà... để chứa nước.
- Cậu nói sao? Bob la lên.
- Đơn giản thế này thôi: đúng là thợ mỏ mà ông Angus thuê đã đào một cái lỗ, nhưng trong khi họ đào, phải ngăn không cho nước tràn vào cái lỗ ấy. Gỗ mỏ và cột chống đỡ đã được dùng để làm việc đó. Cái mà ông Angus quan tâm, là phần đất mà người ta lấy ra từ cái lỗ. Khi xong việc, ông Angus mua mười tấm đan lớn để làm thành một con đường... một lối đi... lối đi của con ma! Ông ra đảo Cabrillo mua một cây bách. Và vật mà ông mua ở cửa hàng Right là một cái đèn thuyền!
Cuối cùng, Bob và Peter cũng hiểu ra cái mà thám tử trưởng để cho hai bạn thử đoán:
- Đảo! Bob và Peter đồng thanh kêu. Hòn đảo ngay giữa hồ nhỏ!
- Đúng! Hannibal rạng rỡ tuyên bố. Ông Angus đã xây hòn đảo nhỏ này, ở Hồ Con Ma. Đó chính là món quà bất ngờ dành cho bà Laura. Mọi người cứ nghĩ rằng ông Angus tìm thấy hồ và đảo có sẵn, và nhớ đến quê hương. Nhưng không phải vậy! Ông đã xây hòn đảo! Lúc đầu, có lẽ có mũi đất nhỏ nhô ra hồ. Có lẽ ông Angus dùng đất để làm đảo. Ván gỗ và cột chống đỡ giữ nước hai bên. Xây xong đảo, chỉ cần tháo ván gỗ để nước tràn vào choán chỗ mũi đất đã biến mất. Rồi đặt mấy tấm đan. Khi đó, ông Angus trồng cây ma để nhớ đến truyền thuyết Tô Cách Lan. Cái đèn, treo ở đầu cây sào, bổ sung cho phong cảnh. Nói cách khác, ông Angus đã tái tạo lại cái mà ông "yêu thích ở nhà"... cảnh nhìn hồ! Ông nghĩ bà Laura sẽ thích phong cảnh gợi nhớ ấy. Chỉ khi ông biết thuyền trưởng Argyll Queen đang lùng ông, ông mới nghĩ đến việc dùng hòn đảo làm chỗ giấu. Ông để lại bức thư và quyển nhật ký thứ nhì để chỉ chỗ giấu!
Bob và Peter há miệng khâm phục sự thông minh của sếp! Cuối cùng Bob nói khẽ:
- Không ai biết hết, ngoại trừ Angus và đám thợ mỏ. Nhưng thời ấy, thợ mỏ đi lại nhiều, làm việc nay đây mai đó! Việc xây đảo không có gì bí mật cả. Khi cuộc săn lùng kho báu bắt đầu, người ta đã quên mất nguồn gốc hòn đảo. Sau này, gia đình ông Angus cũng nghĩ hòn đảo là kết quả của tạo hóa y như cái hồ! Do quyển nhật ký thứ nhì bị thất lạc, con cháu ông Angus không hề biết ông đã thuê thợ mỏ.
- Thật may là bọn mình đã tìm ra quyển nhật ký ấy! Peter thốt lên. Chỉ còn tìm ra kho báu là xong!
- Coi như xong, Hannibal tin tưởng khẳng định.
- Mình còn thắc mắc một chi tiết nữa, Bob nói khẽ. Ý ông Angus muốn nói gì khi viết: "nhìn bí mật trong gương"?
- Hồ giống như gương, Peter gợi ý.
- Mình nghĩ mình sẽ trả lời được câu hỏi của cậu, Bob à, Hannibal nói. Nhưng mình muốn đến nơi đã.
Xe tải nhẹ sắp đến nơi, thì Hans thắng đột ngột, khiến ba hành khách trẻ bị ngã vào nhau. Cả ba nhảy xuống đất, chạy ra phía trước.
Cách đó vài mét, xe hòm của giáo sư Shay đang dừng cạnh một bụi thông, cửa trước rộng mở. Giáo sư đang ngồi sau tay lái, Harvey cúi xuống ông.
- Có chuyện gì vậy bác? Hans lo lắng hỏi. Bác không khỏe à?
- Một chút nữa... sẽ đỡ hơn, giáo sư vừa nói vừa xoa cằm.
Khi thấy Ba Thám Tử Trẻ, ông ngồi thẳng dậy.
- Java Jim, ông giải thích. Tôi vừa mới đến được vài phút. Đột nhiên tôi nhìn thấy hắn trên đường. Tôi dừng xe ngang tầm với hắn để tóm hắn, nhưng hắn nhanh hơn. Chính hắn tấn công tôi. Tôi thấy hắn chạy trốn vào đám cây.
- Java Jim! Hannibal thốt lên. Nếu vậy, không được để mất giây phút nào. Harvey! Dụng cụ đâu! Nhanh lên!