Editor: Sakura Trang
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào trong, Từ Trinh từ từ mở mắt ra. Đập vào mi mắt là một khuôn mặt kiên nghị thân thể cường tráng, mặc dù cũng không phải là thượng đẳng nhất, nhưng ngũ quan cũng tuyệt đối là đoan chính. Chẳng qua là hôm qua bị dày vò quá thảm, nam nhân còn không có thanh tỉnh, nhưng mà chỉ muốn nhìn như vậy, cho dù là hô hấp nhàn nhạt, khuôn mặt khi ngủ, cũng để cho Từ Trinh cảm thấy tâm vô cùng ấm áp, vô cùng thoải mái.
Chăn mềm mỏng bọc thân thể trần trụi, da thịt hai người gần nhau chặt chẽ, lông tóc tư mật cũng sẽ vì vậy thỉnh thoảng ma sát vào nhau. Từ Trinh hài lòng hôn nam nhân, tựa như luôn là chưa đủ một lần tiếp một lần, từ trán dần dần lần tới chóp mũi gò má.
Người này quả thật thuộc về mình, cũng không chỉ là trung thành thuận theo, càng là có tình ý nồng hậu. Tình này không biết từ đâu tới, lúc nào dấy lên, nhưng cũng tuyệt đối chân thành tha thiết, chính vì hắn đời làm người, chính là bởi vì nhìn hết mọi sắc thái trên thế gian, cũng chính là bởi vì một lần lại một lần dò xét lẫn nhau.
Đúng, dò xét.
Cho dù hắn đã sớm đưa ra lời yêu, kéo người vào trong ngực, định cả đời, nhưng vẫn mang theo nghi ngờ dò xét. Từng điểm từng điểm, từng bước từng bước, từ từ đi sâu vào, ở ranh giới cuối cùng giao hòa, thậm chí hắn còn vội vả đào ra đau đớn mịt mờ nhất, lấy ra ung nhọt, cởi ra tư tưởng. Bởi vì hắn biết, dù là chỉ có nửa điểm không cách nào chắc chắn, liền không cách nào tháo xuống phòng bị trong lòng, mình chính là người đa nghi như vậy, kiếp trước như vậy, ngay cả kiếp này cũng không cách nào thay đổi.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác tồn tại một ý tưởng, cho là nếu muốn tay nắm tay, liền tín nhiệm lẫn nhau, nếu là quyết định, liền cũng chỉ bên nhau cả cuộc đời.
Xảo quyệt như hắn, vô sỉ bọc vỏ ngoài ôn nhu, thật giống như mở ra, nhưng cũng cùng là luôn mãi dò xét. Cũng không phải là không đưa vào cảm tình, nhưng so với nam nhân bỏ ra quá xa quá xa.
Chính là hôm qua, hoặc càng nói là vừa nãy, người nọ đem toàn bộ của mình không giữ lại chút nào phơi bày ở trước mắt, từ trong đến bên ngoài, thậm chí tới chảy máu phá vỡ miệng vết thương, mặc hắn xé sâu hơn, sau đó thay đổi biện pháp để điều dưỡng nơi rách đó.
Rõ ràng hẳn đau đớn vô cùng, rõ ràng chính là tổn thương khuất nhục, nhưng cũng không oán không hối hận, cam tâm chịu đựng.
Thật là muốn chết.
Trong lòng Từ Trinh cực kỳ khó chịu, hắn ôm chặt nam nhân trong ngực, than thở một hơi dài. Cũng may cuộc đời này bọn họ còn có đầy đủ thời gian, cho dù nam nhân không cách nào buông ra, cho dù mình dùng tình không đủ, nhưng cũng có thể phí tâm đền bù, thả chậm bước chân nghiêm túc tiến hành.
Có lẽ bởi vì ôm đến quá chặt, nam nhân ngủ say khẽ chau mày, cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại. Trong mắt Đen nhánh mờ mịt một lúc, rất nhanh chính là một mảnh thanh tỉnh. Y không tự chủ được há miệng một cái, nhưng ở ý thức được tư thế lẫn nhau, có chút lúng túng động động một cái.
“Đừng động.” Từ Trinh ngậm một cái ở khóe miệng y, hai tay bao bọc phía sau lưng từ từ dao động, làn da bền chắc bám vào bàn tay, không được coi là trơn nhẵn nhưng tràn đầy co dãn, xúc cảm hơi ngứa làm cho nam nhân hơi run một cái, sau đó liền im lặng không lên tiếng đem mình giao phó đi ra ngoài.
Chính là như vậy...
Nam nhân thuận theo để cho Từ Trinh âm thầm thở dài, thương tiếc sâu nặng không kìm được trào lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, ở nơi nhô lên của vĩ chuy (phần cuối xương cụt) hơi xoa ấn, sau đó liền thuận theo khe hở ấn về phía nơi nóng bỏng chặt chẽ. Bên tai truyền tới một tiếng than nhẹ, Từ Trinh hạ mắt đi xem vẻ mặt nam nhân, chỉ thấy y cúi đầu thật giống như vùi vào trong ngực mình, hai lỗ tai đã là cháy sạch hồng thấu.
“Sau quái vật máu lạnh, càng tăng thêm là cầm thú không có lương tâm?” Vẽ vòng xoa nắn vị trí bởi vì khẩn trương mà không thuận theo đóng mở, Từ Trinh dễ dàng trêu chọc, ở lúc nam nhân hoảng loạn vội vàng ngẩng đầu hôn một cái lông mày nhíu chặt của y.
“Trêu đùa ngươi đâu.” Nụ hôn nhỏ vụn ôn nhu hướng xuống dưới, ở cằm kiên nghị của nam nhân gặm cái miệng nhỏ, sau đó giống như là thưởng thức món ngon cọ xát trên xương quai xanh. Chung Nghị chẳng qua là an tĩnh nằm, lúc phát hiện mình không mảnh vải che thân thì đã mắc cỡ cả người lên cơn sốt, lúc này lại bị gặm gặm cắn cắn, lại không biết làm thế nào. Không thể làm gì khác hơn là duy trì tư thế nằm nghiêng lúc ban đầu, mặc cho cốc chủ dày vò khắp nơi.
Mà khi y cuối cùng cũng tăng thêm lá gan, dọc theo chăn mỏng nhấc lên khe hở, len lén đi nhìn làn da trơn nhẵn kia của cốc chủ, hai tay gây họa khắp nơi cũng đã chơi đùa đến trên ngực, lúc này chính dính chất dịch sềnh sệt lạnh như băng từ từ ấn xoa ở nơi đó.
” Ừ...” Vị trí sưng đỏ càng căng đau, nam nhân vô ý thức kẹp kẹp hai chân, trong cổ phát ra thanh âm ngắn ngủi. Từ Trinh dùng trán trán trên trán y thân mật cà một chút, sau đó liền di chuyển một chút, càng êm ái lau xoa ở nơi khác.
“Lui cái gì lui, ngươi ta đều là nam nhân, lại là sớm liền nhìn rõ ràng, còn có cái gì tất yếu thẹn thùng.”
Nhéo một cái cái mông nam nhân định kéo ra khoảng cách, đầu ngón tay sền sệt dứt khoát quét lên chỗ kín nơi mông, cho tới khi chỗ kia bị làm cho thủy nhuận tỏa sáng, lúc này mới cong ngón tay, dùng móng tay nhẹ nhàng quát nạo phía trên đáy chậu.
Ngón tay trêu chọc Khắp nơi một hồi vuốt ve một hồi xoa đè, có lúc sẽ còn nhẹ nhàng hợp lại, kéo phiến da thật mỏng kia. Nam nhân bị chơi đùa toàn thân phát run, vẫn như cũ cương trực, hết sức chịu đựng thở dốc thành tiếng. Mà khi Từ Trinh bỏ qua cho nơi mịn màng, trực tiếp đi vỗ hai cái tròn xoe, nam nhân nhắm mắt ẩn nhẫn kia mới cuối cùng cũng mất sức nghiêng hướng ra ngoài, buồn buồn phát ra nửa tiếng than thở.
Từ Trinh khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng thả nam nhân ngửa mặt nằm xuống, mà mình chính là ngồi dậy, mặc chăn mềm kia bị trượt đến dưới giường. Lần nữa nhìn thấy thân thể cốc chủ, tim Chung Nghị đập loạn như cũ, trong huyết dịch trong cơ thể hạ xuống, một nơi cuốn đến trên mặt nóng như lửa, một nơi trào tới dưới háng phồng lên rung động.
Búng một cái vật nhỏ đứng ở trước mắt, tâm tình Từ Trinh cực tốt cong khóe miệng, nam nhân thẹn thùng quẫn bách sắc mặt đỏ bừng, dáng vẻ lúng túng tìm kiếm kẽ hở dưới đất, thực là mê người đáng yêu.
A a, tráng sĩ đáng yêu? Khẩu vị của mình thật là càng ngày càng nặng phải nhường người an ủi.
Vẫn là mềm mại lạnh như băng kia, đều đều bôi lên nơi đó, Chung Nghị áo não hai tay che mặt, cũng không dám đi nhìn mặt mũi Từ Trinh nữa. Vị trí bị người ôn nhu bôi thuốc, liền là chỗ làn da từng bị mang dụng cụ, phía trên kia vẫn đỏ lên như cũ, mặc dù nóng hừng hực hơi đau đớn, nhưng ngay cả trầy da cũng đều không coi là, sao đáng giá cốc chủ cẩn thận?
Nhưng cũng vẫn là đàng hoàng nằm ở đó, giương ra hai chân, thản nhiên lộ chỗ kín.
Y biết, cho tới nay mặc dù cốc chủ ôn nhu nhưng cũng khắp nơi mang theo dò xét, cho dù lý trí không ngừng nhắc nhở mình, nhưng cũng không tự chủ được đắm chìm đi vào. Chẳng qua là những thứ dò xét này coi là chút cái gì? Rõ ràng còn có phương pháp tốt hơn, ví dụ như ném về Ảnh lâu, ví dụ như giao cho một nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nhưng một lần lại một lần, không chán phiền phức kiên nhẫn khuyên bảo, ôn nhu nhưng cũng đủ kiên định.
Thật ra thì được cứu là mình đi, chịu sự đối xử ôn nhu của nam nhân mạnh mẽ này. “Lúc nào biết?” Ôm lấy người ngồi ở trong ngực, Từ Trinh xức dược vật ở đuôi chuy sau eo y, nhẹ nhàng ôn nhu gặm cắn vành tai đỏ bừng, đợi nhiệt độ kia cao hơn một tầng, vừa cưng chìu dùng gò má cọ xát.
Bắp thịt Chung Nghị chợt lồi lên, sau đó cực kỳ chậm rãi buông lỏng mở ra, y mím môi trầm mặc một lát, dường như có chút ngượng ngùng thấp giọng trả lời, “Hôm qua... xác định.”
Từ Trinh ấn xoa làn da đau nhức của nam nhân, trong mắt lại là khen ngợi hài lòng. Hắn đỡ bên hông Chung Nghị kéo người ra chút, tràn đầy nụ cười nhìn vào hai con ngươi đối phương, “Trước nhưng là có cảm giác?”
Chung Nghị có chút bất an rủ xuống mắt, gật đầu một cái cực kỳ nhỏ.
Từ Trinh nhướng mày, cũng không muốn lúc này bỏ qua cho, hắn chợt nắm được sau gáy nam nhân, bức bách nam nhân nhìn trở lại, “Cho dù như vậy, ngươi cũng nguyện ý?”
Nam nhân nghe vậy trên đầu chỉ kém bốc khói, tầm mắt của y hướng bên trái hướng bên phải, liền là không dám chống với tròng mắt gần trong gang tấc, nhưng lo âu đối phương không muốn chờ lâu, khó khăn nói một chữ “Vâng”, ngay cả đầu gối cũng đều không tự chủ buộc chặt.
Từ Trinh bị y chọc cho buồn cười, nhưng lại sợ nam nhân thẹn thùng thành tôm này thật sẽ tự cháy, hắn không khống chế được cong khóe miệng lên, dứt khoát yên lặng cúi đầu, đi trêu đùa đầu nhỏ phía dưới đang nhỏ nước. Nam nhân ưu tư căng thẳng bị quấy nhiễu như vậy, rất tự nhiên kẹp chặt kéo căng nghiêng về phía trước, rất tự nhiên bị người tiếp lấy, nghe theo tựa vào vai thở hào hển.
Một bên kết thúc, Từ Trinh kéo người tới cầm nơi đó của mình. Nam nhân khẩn trương kỷ xảo hoàn toàn không có, lòng bàn tay ướt mồ hôi mang lấy lòng vụng về, cho dù làm cho có chút đau, nhưng cũng để cho lòng hắn rung rung. Chỉ như vậy, hai người ở trên giường dày vò đến buổi trưa, lúc này mới phân phó người hầu chuẩn bị cơm nước.