Editor: Sakura Trang
Gặp hoàng đế, rất nhiều chuyện thì dễ làm hơn nhiều. Vốn là, Cảnh Triệt liền vô cùng không muốn bàn với Từ Trinh, càng không nói người này còn được hoàng huynh nhà mình đối đãi đặc biệt. Nếu không phải là ban đầu Cảnh Hạo Trăn khăng khăng kiên trì, Cảnh Triệt Cảnh Triệt liền nghĩ đến sót một người như vậy, cũng sẽ không tiêu phí nửa điểm tinh lực, thậm chí tới nỗi dẫn người vào trong cung mất thời gian phí sức chữa trị chăm sóc.
Dĩ nhiên, người nào đó không cảm kích chút nào điểm này, vẫn là làm người ta hết sức khó chịu. Chẳng qua là so với việc đem cái đinh trong mắt bỏ đi tầm mắt, đây quả thật tính toán có lợi rất nhiều.
Như vậy, dưới sự giúp đỡ của Cảnh Triệt Từ Trinh rất nhanh liền thuyết phục được vị Vương gia nghiêm túc, cũng mang thị vệ tốt nhất, người hầu tốt nhất cùng xe ngựa sang trọng nhất, từ từ bước lên đường trở về nhà.
Chặng đường mười ngày đi vội vàng thành năm ngày, đợi lúc lần nữa thấy Dong thành, ngay cả Từ Trinh ngồi ở bên trong xe cũng mệt nhọc, hắn vốn là mang thương, hơn nữa trên đường đi chạy điên cuồng, làm cho sắc mặt vốn không tốt càng trở nên ảm đạm một mảnh.
“Cái bộ dáng này, quả thật không thể để cho y nhìn thấy.” Phủi một cái bụi đất trên người, Từ Trinh quét qua cánh tay trái không cách nào nhúc nhích, bất đắc dĩ chỉ đành phải gọi ảnh vệ âm thầm đi theo tới, bọn họ đều là sau khi rời đi hoàng cung mới hội họp cùng mình, phụ trách âm thầm bảo vệ cùng truyền tin tức, “Thay ta chuyển cáo phụ thân một tiếng, trước đem dược vật chuẩn bị một chút, trước khi ta trở về không nên lộ ra.” Đặc biệt là không nên để cho người nào đó thích suy nghĩ lung tung biết.
Ảnh vệ nghe vậy ngừng một lát, khóe miệng hắn khẽ nhúc nhích, lại thấy Từ Trinh đã tự nhiên xoay người đi xa, lúc này mới lùi lại mấy bước, nhanh chóng biến mất ở bóng râm góc tường.
Trong viện lớn, một phòng ở phía đông, thân ảnh màu trắng chợt hiện mà qua, hơi dừng lại ở bên cửa sổ. Người nọ vốn nên một y phục trắng tinh, nhưng bởi vì xe ngựa vất vả dính vào gió bụi, ngay cả dung mạo cực kỳ tuấn mỹ cũng không tránh mang theo mệt nhọc khó che giấu. Nhưng mà hắn nhưng vẫn ẩn ở bên tường, cũng không đi vào bên trong nhà nghỉ ngơi.
Quanh sân yên lặng đến lạ thường, người tới nhìn như rất là không vui, hắn nhìn khái quát chung quanh một vòng. Cuối cùng vẫn là đẩy ra một khe cửa sổ, nhìn vào trong. Chẳng qua một cái, để cho hắn sau chuyện này trong một đoạn thời gian dài, vừa hối hận vừa vui mừng...
Nam nhân bên trong phòng nhìn như mới tỉnh, chẳng qua ngây người một lát liền chậm rãi đứng dậy. Động tác của y thật chậm, thậm chí có thể nói khó khăn cẩn thận, nhìn kỹ lại liền không khó phát hiện, tay chân người nọ đều bị tấm ván cố định, chỉ có thể dùng lực lượng của eo bụng từng chút ngồi thẳng.
Lúc Từ Trinh nhìn thấy, đúng lúc nhìn thân hình nam nhân hơi ngừng, gần như là đồng thời, y chợt nghiêng người ra bên ngoài, thân trên mất thăng bằng, tại chỗ liền muốn ngã xuống đất.
Căn bản không thời gian suy nghĩ nhiều, lúc ý thức được Từ Trinh đã nhảy vào trong nhà, vững vàng đỡ lấy người, mang vào khuỷu tay. Xuất hiện ngoài ý liệu làm cho nam nhân phản xạ từ chối, nhưng lại bởi vì xung động mãnh liệt hơn mà nôn mửa không ngừng, y nằm ở trên người Từ Trinh thống khổ kéo căng thân thể, lượng lớn vật bẩn tuôn ra từ cổ họng, rơi xuống đất tung tóe, dính đến vạt áo và giày của Từ Trinh, thậm chí sau khi nôn hết vẫn nôn ọe như cũ, tựa như phải đem nước chua trong dạ dày đều rót hết ra vậy.
Từ Trinh thấy đau lòng cực kỳ, nghĩ muốn giơ tay lên thuận khí cho y, nhưng ở vô ích giật giật cánh tay liền thất bại thở dài một tiếng. Nghe được thanh âm, nam nhân cường tráng thanh tỉnh chút, cả người y chấn động một cái, chợt nín thở khép miệng lại.
Từ Trinh có chuyện trong lòng ngược lại không có lưu ý, thấy không nôn liền cẩn thận đỡ người vào trong ngực, “Làm sao cũng không để lại người hầu hạ?” Hắn dùng ống tay áo lau khóe miệng cho nam nhân, có chút không vui mở miệng nói, “Ngươi như vậy, để cho ta làm sao như thế nào có thể yên tâm?”
Toàn thân nam nhân kéo căng, tuy thuận theo tựa vào trên người Từ Trinh nhưng căn bản không dám giương mắt đi nhìn, chẳng qua là sau khi nghe được câu hỏi khẽ run lên, hoang mang rối loạn mở miệng biện giải, “Thuộc hạ không thích người ngoài ở bên, cố tình đuổi toàn bộ hạ nhân, cũng không phải là bọn họ không làm việc…”
“Người ngoài, ừ?” Nghe được chữ mấu chốt, Từ Trinh nhếch lông mày cắt đứt, “Vậy ta có phải cũng phải để ý bầu không khí, không nên ở lại trong này hay không?”
“Thuộc hạ không dám!” Trêu chọc đơn thuần cũng làm nam nhân bất an, y vội vàng thẳng lưng, nhưng đột nhiên trước mắt lại tối sầm. Từ Trinh thấy y nhắm mắt lại, cau mày kìm nén lấy hơi, lúc này mới không đành lòng hôn một cái lên trán y, giọng lại là hòa hoãn rất nhiều, “Không dám?”
Nam nhân ngẩn ra, một hồi lâu mới nhỏ giọng sửa đúng, “Không phải... Thuộc hạ không phải...”
Dĩ nhiên Từ Trinh thừa thắng truy kích, hắn muốn đi hôn môi nam nhân, lại bị đối phương nghiêng đầu tránh. Biết đó là cảm thấy sau khi mình nôn trong miệng bẩn, Từ Trinh biết lắng nghe chuyển sang rái tai nam nhân, liếm một hồi mới tiếp tục tra hỏi: “Không phải cái gì?”
Mềm mại trong miệng chợt ấm lên, tựa như một khắc sau liền muốn cháy đến nóng bỏng câu người, Từ Trinh híp mắt, có nhiều hứng thú cảm thụ phản ứng đã lâu này, trong tai bồi hồi đều là thanh âm đầy truyền cảm lại khàn khàn của nam nhân, thanh âm kia mơ hồ cất giấu băn khoăn và lo âu, nhưng lại không dám thể hiện quá nhiều, luôn là cố khả năng vững vàng, cố khả năng như thường, “Cốc chủ đối với Chung Nghị mà nói không là người ngoài... Cho tới bây giờ không phải!”
Một câu “không là người ngoài” thiếu chút nữa để cho Từ Trinh mừng nở hoa, nhưng miệng hắn mới vừa nhếch đến một nửa liền nghe tiếp nửa câu phía sau kia, vui sướng không trên không dưới cắm ở trước ngực, không ra được lại không đè xuống được, hỗn tạp vào quấn quít cùng nghi ngờ kia, thật sự thành trăm xúc cảm đồng thời xuất hiện.
Muốn tiếp tục, nhưng lại nhớ nam nhân chẳng qua là đang chịu khổ chống đỡ, chỉ đành phải đè xuống tâm tư để cho người súc miệng, sau đó đỡ dựa vào đầu giường. Cười, cũng rốt cuộc cười không ra.