Vụ Cốc

Chương 56: Chương 56: Món ăn mặn thứ mười sáu – Xa cách [tam]




Editor: Sakura Trang

Dứt lời, Từ Trinh nhìn về phía Hứa Yến, chỉ thấy đầu tiên là hắn sửng sốt một chút, sắc mặt đột nhiên biến thành xanh mét. Mộ thoáng kình phong đánh tới, Từ Trinh chẳng qua mũi chân hơi nhún, chiêu thức vừa nhanh vừa ngoan kia liền bị hắn vân đạm phong khinh tránh đi.

Thiên tâm nhãn Hứa Yến nổi danh nhất là “điều khiển lòng người”, nhưng mà trừ điểm này, không ít người cũng sẽ không cẩn thận quên, một tay phán quan bút tàn nhẫn xảo quyệt của hắn, có thể nói từng chiêu có thể chết người, giết người vô hình. Càng không cần phải nói ban đầu chỉ là chỉ bằng vào điểm này, liền có thể để cho hắn xếp hàng vào trước mười trong hai mươi cao thủ võ lâm.

Từ Trinh đối mặt chính là người như vậy, lúc này trong rừng không thấy năm ngón tay, trừ hai bóng người đung đưa cực nhanh, chỉ có thanh âm của lá cây và cỏ động. Mưa lạnh sượt qua, thổ địa dưới chân ướt trượt, một chút xíu nước xen lẫn trong gió, cho dù hơi sượt qua một chút, cũng sắc bén như đao kiếm.

Luận võ công, Từ Trinh còn cao hơn một ít so với Hứa Yến, nhưng lúc này hắn độc tính không giải, chân khí khó tránh khỏi không vận chuyển thông thuận, hơn nữa tay trái bị hạn chế, tự nhiên không cách nào hoàn toàn phát huy. Nhưng mà hắn khí định thần nhàn như cũ, tựa như sớm cũng nắm được tất cả, chỉ chờ cá lội sa lưới, thời cơ đến.

Hứa Yến không nhìn nổi chính là bộ dáng này, cho dù biết hắn là cố ý chọc giận, nghĩ muốn tới cái mình muốn, nhưng vẫn là không nhịn được thúc giục thân pháp, từng bước ép sát. Giăng đầy thế công chốc lát không ngừng, vũ khí ngân quang lũ lũ xen lẫn, giống như tạo thành một cái lưới lớn, phải đem con mồi bao phủ trong đó. Chỉ tiếc con mồi kia quả thực vô cùng linh hoạt, mỗi lần chạm liền lắc mình sượt qua, động tác kia không chỉ có hành vân trôi chảy, lại là tinh chuẩn đến không hơn không kém một giây.

Lão nhân cuối cùng cũng nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng võ công của Từ Trinh khá hơn nữa có hạn, nhưng không ngờ tới lại có thể chống lại mình lâu như vậy.

Bị thương nặng còn như vậy, kia lúc hoàn hảo lại là là như thế nào?

Suy nghĩ đến đây, bút thế của Hứa Yến chợt ngừng một lát, lát sau lại thẳng tắp đâm về phía bên trái của Từ Trinh. Chiêu này lại so với vừa rồi nhanh hơn gấp mấy lần, điện quang hỏa thạch liền đã đến trước ngực Từ Trinh, mắt thấy liền đâm qua da, đam thủng trái tim!

Cho đến lúc này, Từ Trinh như cũ chứa nụ cười thản nhiên, một mạt ngân quang giống như du xà, vèo từ eo hắn thoát ra, tốc độ kia nhanh như lợi phong lôi điện, không có dấu hiệu nào ép vào cổ họng của Hứa Yến. Mà khi phán quan bút kia lộ ra thoáng chốc chạm vào y phục, tiếng nước văng tung tóe đồng thời vang lên, thịt sống chói mắt mang theo nhiệt độ nhất thời nhuộm sáng bầu trời.

Toàn bộ chung quanh đột nhiên như dừng lại vậy, không có tiếng gió càng không có tiếng kiếm, côn trùng trong bụi cỏ cũng không nhúc nhích, chỉ có đầu lâu thảm bại một khắc kia “Cô lỗ lỗ” lăn xuống sườn núi.

Đối với lần này, Từ Trinh nhưng là cũng không thèm nhìn tới một cái, chẳng qua là nhẹ nhàng vẩy giọt máu dính trên kiếm. Chuôi kiếm điêu vẽ long văn tinh xảo cầm ở trong tay của hắn, mềm mại bền bỉ mang theo ánh sáng lạnh lẽo, đây cũng là từ chỗ tướng quân mượn tới nhuyễn kiếm thiếp thân, tuy không thể nói tốt nhất trên đời, nhưng lại cũng thổi lông đứt tóc, chém sắt như chém bùn.

Từ Trinh cũng không nhúc nhích đứng tại chỗ, yên tĩnh bình phục nội tức loạn. Mặt trời màu vàng lộ một góc nhỏ ánh sáng rạng đông, mơ hồ dính vào tàng cây bên bờ, núi rừng như cũ mờ mờ một mảnh, càng đi xa, càng đen nhánh. Tiếng cỏ nhẹ động vang lên, Từ Trinh hơi liếc mắt bầu trời dần trắng, thật lâu mới thở một hơi thật dài: “Hy vọng vị bệ hạ yêu huynh kia có thể đuổi kịp chạy tới…”

Cũng hy vọng y sẽ không quên mất mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.