Vụ Cốc

Chương 17: Chương 17: Món ăn mặn thứ năm – Cục [tam]




Editor: Sakura Trang

Kết quả, mỗi ngày Từ Trinh lại không thực sự chạy đi Đông viện bôi thuốc, không phải do hắn muốn lười biếng, chỉ vì một rắc rối lớn không giải thích được đột nhiên xuất hiện. Nói là đột nhiên cũng không đúng, nói đúng hơn là do hắn tự làm tự chịu. Từ lúc cái người muội muội kia ra ngoài, Từ Trinh sẽ không có vài ngày sống yên ổn nữa, Chung Nghị chẳng qua mới trở về phòng hai ngày, hắn cần phải ra xuất cốc đi giải quyết hậu quả, lúc trở về, đã qua hơn nửa tháng.

Lúc Từ Trinh trở lại, Chung Nghị đang luyện kiếm ở sau núi, ngày ấy trong cốc vô cùng náo nhiệt, quản sự và tôi tớ hầu như tập trung ở sảnh trước để xem náo nhiệt, nếu nói chỉ vì chào đón cốc chủ là giả, ngoài ra hoặc nhiều hoặc ít còn mang theo ý muốn xem náo nhiệt — dù sao tiểu thư trói lại lang quân như ý mang về, sao không phải chuyện lớn? Người nào lại không muốn xem nam tử bị trói lại khiêng về rốt cuộc là ai, hình dáng ra sao?

Nhưng mà, Chung Nghị cũng không có hứng thú, càng là khó chịu không sinh nổi hứng thú. Mặc dù y không có bị cách chức, nhưng thực sự quá xấu hổ, thân phận này không trên khong dưới, tuyệt đối không thể tùy ý xuất đầu lộ diện, phá hủy danh tiếng của cốc chủ. Quan trọng nhất là, lúc cốc chủ rời đi còn đặc biệt dặn dò, không cần y phí sức vào công việc trong cốc, nói là để tĩnh dưỡng thật tốt, những người thông minh đều rõ ràng, đây là để giảm quyền lực và trách nhiệm của y, tiện cho hộ pháp tiếp theo thay thế.

Sau khi cách chức nếu đổi thành ảnh vệ thì tốt, đi làm tử sĩ, ít nhất có thể bán mạng thay cho người nọ…

Nhưng nếu bị đuổi ra khỏi cốc…

Đầu ngón tay Chung Nghị run lên, đang múa kiếm nhất thời rối loạn một chút.

Nếu như bị đuổi ra khỏi cốc… Đó là không bao giờ… có thể bảo vệ hắn nữa… Nhìn thấy hắn…

Nội lực đang chạy trong cơ thể đột nhiên rối loạn, Chung Nghị bị cắn trả khiến thân mình nhoáng lên, chợt đè lại ngực bên trái. Chỗ kia giống như bị đánh một quyền thật mạnh, làm cho đau đến nỗi không người nào có thể hô hấp. Y cúi người đứng dậy từng chút từng chút, mờ mịt nhìn chân trên mặt đất, một lúc lâu mới nhắm mắt lại, từ từ bình phục lại nội lực đang rối loạn… Lại thế nào cũng không yên lặng được.

Mấy ngày gần đây, thực sự Chung Nghị cảm thấy mình có chút kỳ lạ, vừa đến ban đêm thì khí huyết quay cuồng, toàn thân nóng lên, mặc dù đi dội nước lạnh cũng không thể tốt hơn một chút. Mà vừa rồi rối loạn, hình như dẫn tật xấu này đến, nội lực rối loạn cuộn thành một đợt sóng nhiệt, cuồn cuộn trong người như muốn tìm kiếm chỗ chui ra, cảm giác kia quá mức kỳ lạ, khó chịu đến gần như sắp hít thở không thông lại hết lần này đến lần khác không có chút nào đau đớn, chỉ làm nóng đến nỗi như muốn nhũn ra, cho dù một cơn gió nhẹ thổi qua, cũng sẽ kinh động mà run rẩy.

Thật vất vả cố gắng nhịn từng đợt xao động, Chung Nghị cố gắng hít sâu, từng chút một đi đến ven đường. Hô hấp của y vô cùng rối loạn, lại hết lần này đến lần khác cắn chặt môi dưới không chịu phát ra một chút tiếng rên. Trường kiếm bên người rơi trên mặt đất, lại không sinh ra chút sức lực dư thừa đi nhặt, chỉ là vô cũng khó khăn kéo bước chân, vừa bước đến lùm cây bị che khuất liền ngã lên trên mặt đất, ôm lấy hai đầu gối co lại thành một đoàn.

Lúc Từ Trinh nhìn thấy y thì đập vào mắt chính là cái bộ dạng này. Nam nhân khỏe mạnh ngã nhào vào dưới bóng cây xanh biếc, co lại thành một đoàn giống như ốc sên, hô hấp của y vô cùng rối loạn, ngẫu nhiên trong đó còn có tiếng thở hổn hển khó chịu, mà cơ bắp trên người càng căng cứng lại, từng đợt rung động co giật.

Thực ra, nơi Chung Nghị chọn coi như bí mật, nếu như không phải để chuôi lợi kiếm ngang đường, người bìn thường sẽ không phát hiện được có một người đang trốn trong đó.

Tất nhiên, Từ Trinh không phải người thường, và nam tử đi cùng một chỗ với Từ Trinh cũng không phải người bình thường, từ xa bọn họ đã nghe thấy tiếng động, không cần tìm kiếm cũng phát hiện ra một thân hộ pháp màu mặc lam. Hai người sững lại, đều nhanh chóng nhận ra nam nhân, chỉ là không đợi Từ Trinh mở miệng, người bên cạnh liền hô to một tiếng, bước nhanh vài bước đi đến.

“A Nghị?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.