Vụ Cốc

Chương 21: Chương 21: Món ăn mặn thứ năm – Cục [thất]




Editor: Sakura Trang

“Gậy trúc?”

Vừa khẽ vừa giống như thì thào tự nói lại giống như một tiếng sấm vang trong đầu y, rõ ràng là ngữ điệu cực kỳ quen thuộc lại hơi mang theo nghi hoặc, lại làm cho đầu gối Chung Nghị mềm nhũn, ngay cả gậy trúc trong tay cũng không cầm nổi, cả người như muốn khuỵu xuống.

Tiếng thở dài ngắn nhỏ theo gió biến mất, chỉ trong giây lát, liền thấy một bàn tay nâng nam nhân lên, cai tay kia nhìn qua rất xinh đẹp, cũng không kém ấm áp mạnh mẽ, chẳng qua chỉ đúng dịp giơ tay ra, liền có thể vững kéo chắc người gần tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo kia lên.

Mở miệng nói ra cũng không phải ý của Từ Trinh, nhưng hắn thực sự không khỏi trong lúc vô tình để lộ ra tiếng lòng. Nhưng coi như hắn không hối hận, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt nam nhân tuyệt vọng giống như tro nguội, bên trái giống như bị nhéo một cái.

Kìm nén hỏi lại câu kia, “Ngươi cầm gậy trúc muốn làm gì?” Ánh mắt Từ Trinh trượt một đường từ khuôn mặt Chung Nghị đến điểm nhỏ nâu đỏ trước ngực, không khỏi nuốt một chút nước miếng. Hắn nhìn lên trời, thật vất vả nhịn xuống xúc động muốn đi bóp, bức bách ánh mắt tiếng tục dời xuống dưới, thẳng đến nhìn thấy vật vẫn nóng cũng vẫn nhỏ nước ở giữa hai chân nam nhân, lúc này mới chính thức ngừng hô hấp.

Hắn nghĩ, hắn đã hiểu rõ cây gậy trúc chết tiệt này để làm gì rồi.

“Ngươi là tên vương bát đản chết tiệt, sao lại muốn làm tổn thương mình chứ!?” Từ Trinh hung hăng liên miên cằn nhằn, ở trong lòng lại thầm mắng. Thực ra hắn vẫn luôn không có rời đi, lúc đầu thả màn giường xuống, là để người trước mắt này không nhìn thấy bên ngoài. Biết rõ thần trí Chung Nghị đã không rõ ràng, cho dù cường chống thần trí cũng không thể tỉnh táo như trước. Như vậy, hắn chỉ là rời đi, tiện tay khép cửa gỗ lại tạo ra tiếng động, rồi sau đó không một tiếng động đi đến chỗ tối.

Đến nỗi không có tiếng bước chân đi xa, nhưng Chung Nghị không còn tinh thần rõ ràng để chú ý đến.

Hành động này của Từ Trinh ngược lại không phải làm chuyện mấy chuyện ác xấu xa, hắn là lo lắng, rồi lại ngai quan hệ kỳ lạ trong lúc này với Chung Nghị. Hắn không người nam nhân cuqngx cỏi ẩn nhẫn này mất tôn nghiêm bởi vì mình, mặc dù biết chỉ cần lên tiếng, người này cho dù có sỉ nhục lúng túng như thế nào, cung tuyệt không có một câu oán hận một chút không cam lòng. Quan trọng nhất là, bản thân còn đang do dự, lại làm sao có thể nỡ ép buộc người này? Dù sao hắn cũng không phải cái tên Dung Tình kia, cho dù có lòng muốn lưu lại người này, cũng có thói quen cẩn thận, chú ý chuyện ngươi tình ta nguyện. Mà để có lý do “ngươi tình ta nguyện” tất nhiên phải là “tình”, mà không phải “trung” như bây giờ.

Nhưng mà hiện tại…

Nhìn thấy Chung Nghị từ mà giường đi ra, hắn vốn tưởng rằng người này đã lăn qua lăn lại xong, dự định đổi thân y phục đi tìm mình. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ người vưa ra sân lập tức liền dùng khinh công chạy về thư phòng, không ngờ lại thấy chân nam nhân run rẩy, khó khăn đi về một góc không giải thích được.

Cũng chính là bởi vì những gì nhìn thấy khác xa những gì suy nghĩ, Từ Trinh mới tại lúc Chung Nghị đụng đến cây gậy trúc, ngu ngơ hỏi ra vấn đề thắc mắc trong lòng — đây cũng là rất ít thất bại lớn trong cuộc đời hoàn mỹ của hắn.

Nắm chặt nam nhân trong lòng, Từ Trinh lại thở dài, dưới tay của hắn trơn trượt, rõ ràng tất cả đều là mồ hôi của Chung Nghị, thấy nam nhân vẫn nhắm mắt như cũ, thê thảm mà cắn môi đến thấm máu, trong lòng càng thêm mềm nhũn.

“Ta đến, được không?”

Ký lai chi tắc an chi, Từ Trinh đem cánh tay trái còn lại từ từ vòng qua dưới eo nam nhân, không nhẹ không nặng cầm cậy thịt trụ trướng đến nổ tung kia, mà giọng nó lại ôn nhu đến gần khuôn mặt kia, giống như đầu độc dùng đầu lưỡi liếm quanh vành tai, Cả người Chung Nghị run lên, so với trụ thể hơi mát mẻ khiến y thoải mái mà phát ra tiếng rên rỉ, y muốn có được càng sâu càng nhiều, nhưng chung quy lại cắn lại một chút, nhớ kỹ phía sau bản thân là chủ nhân cua mình!

*Ký lai chi tắc an chi = Tương tự “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, việc đến một lúc nào đó tự an định, giống như đi qua cầu không thể đi chéo.

Y áp lực mà thở gấp thật to, cố gắng nghĩ để cho mình đứng vững, nhưng cuối cùng không tích nổi chút sức lực nào, chỉ có thể mềm yếu ở trong lòng Từ Trinh, mà run không chỉ có bản năng của tình dục, càng nhiều hơn là sự chán ghét sâu đậm với bản thân.

Từ Trinh không đành lòng Chung Nghị như vậy, rồi bây giờ lại không có cách nào khác, chỉ phải bế người lên, mà tay nâng cái mông kia giống như quấy rối mà trơn vào trong mông, trực tiếp đâm vào trong bí cảnh.

Bàn tay đầy nước.

Từ Trinh thật không ngờ, miệng huyệt vốn khô khốc lại ướt rối tinh rối mù, chỉ hơi xoa nắn một chút, liền có thể phun ra dịch nước. Vô cùng thuận lợi mà trơn vào một ngón tay, tràng đạo mềm mại lập tức hút lấy, không kịp chờ đợi mà nhúc nhích co rút lại. Đầu nào cực nóng vô cùng, tùy ý khẽ động sẽ gặp vang lên tiếng nước ướt át, mà hộ pháp nào đó vốn còn liều mạng chống đỡ, liền tại chỗ ném mũ giáp mà rên rỉ, xoay eo muốn tìm kiếm tiến hơn một bước nữa.

Đoán rằng trước khi nam nhân xuống giường đã làm trơn trước, Từ Trinh cong lại cảm nhận trình độ mềm mại bên trong, suy nghĩ một chút lại thêm một ngón vào, thứ tách ra hai bên một chút, phát hiện bên trong không ngừng chảy ra dịch thể, lúc này mới ngồi ở trên giường, hôn một cái đôi môi chưa kịp khép của nam nhân.

Lại cũng không ngăn được Chung Nghị đang trong cơn tình dục, lúc này bị ngón tay trong cơ thể khiến cho ý loạn tình mê. Y vẫn duy trì tư thế bị chen vào, hai chân mở rộng dang ở trên đùi Từ Trinh, phía dưới thoải mái hấp lấy bàn tay của chủ nhân nhà mình, tự bản thân tại chỗ vặn vẹo rút ra đút vào. Ngày thường Chung Nghị ẩn nhẫn, dáng dấp bây giờ động tình lại phóng túng giống như làm lóa mắt Từ Trinh, trong mũi hắn nóng lên vội vàng cúi đầu, đập vào mắt lại là nhất trụ kình thiên trong bụi cỏ không ngừng chảy nước.

Hít sâu mấy hơi, cuối cùng ngụy cốc chủ vẫn không nhịn được, cắn một cái lên yết hầu nam nhân đang để lộ trước mặt mình. Chung Nghị ngửa đầu ra sau, há hốc miệng hô hấp, nước bọt không kịp nuốt xuống không ngừng tràn ra từ khóe miệng, theo cằm, tạch một tiếng rơi trên tử căn của Từ Trinh.

Từ Trinh đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, từ lúc Chung Nghị trốn trong giường tự làm, hắn bị sức tưởng tượng phong phú và thanh âm đầy lỗ tai làm cho gần như tan vỡ, bây giờ lại đụng phải tình cảnh này, làm áo có thể chịu đựng được? Hắn kéo quần mình một phát, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng được rút ngón tay của mình ra, nhấc nam nhân trong ngực lên thật cao.

Nơi thật vất vả mới được thoải mái đột nhiên mất đi an ủi, nam nhân lạp tức không vừa lòng giãy giụa, mà vừa mới đụng vào vật nóng bỏng đang ngẩng cao lên, liền liều mình trầm xuống.

Chung Nghị theo bản năng muốn bị xỏ xuyên vào bên trong, nhưng Từ Trinh cũng không dám liều lĩnh chạy thật nhanh, hắn giữ chặt eo đang lộn xộn của nam nhân, khống chế liền đâm thẳng kích thích kích thích khiến cho tiểu huyệt từ từ nuốt vào, từ tư thích ứng. Có lẽ bởi vì cẩn thận, hoặc bởi vì được bôi trơn đầy đủ, quá trình này vô cùng thuận lợi, mà khi nam nhân ngồi vào trong, cái mông và thân thể bên dưới vững vàng hợp lại, hài người đều thoải mái thở dài.

Biết nam nhân bị dục hỏa quấy mãnh liệt, Tư Trinh ngừng lại một lúc, liền bắt đầu động, chẳng qua cũng không phải nhanh rút ra cắm vào, mà là nâng người lên một chút, sau đó mượn lực nơi eo, để vật nóng của mình ở bên trong từ từ di chuyển.

Ban đầu, Chung Nghị rất vừa lòng với tư thế này, y vô thức chạm vào cổ Từ Trinh, nhắm mắt lại động tình cảm nhận. Nhưng không bao lâu liền cảm giác còn chưa đủ, trầm eo xuống, ý muốn trụ thịt chen lấn càng sâu, đụng vào càng sâu hơn.

Đây là một dấu hiệu, nhắc nhở Chung Nghị đã đủ để chịu đựng toàn bộ, Từ Trinh nhanh chóng thở hổn hển, không kịp chờ đợi nâng cao thêm một chút, gần như là rút ra hơn phân nửa mới một cái chớp mắt nặng nề đè xuống, mà cái đụng này trực tiếp đụng chạm vào vị trí mẫn cảm nhất, không khác chút nào với trí nhớ.

“A!!!” Kích thích mãnh liệt khiến nam nhân ngẩng cao gào thét, vật cứng dưới quần gần như đung đưa tại chỗ liền phun ra đậm đặc nhiệt dịch. Nhưng gần như chung quy là gần như, Từ Trinh sắc bén nhận ra được động tĩnh của người trong ngực, nhẫn tâm che lấy đỉnh nón.

Mặc dù, sau khi làm việc này chính hắn cũng không nghĩ ra, vì sao mình lại khốn khiếp như vậy.

Lại là một tiếng gào thét kinh người, Chung Nghị không ngừng lắc đầu, liên tục từ chối cùng khẩn cầu, đổi lấy chỉ là một lần lại một lần đụng sâu. Cao triều bị khống chế, khoái cảm do thống khổ và cao trào mang đến khiến Chung Nghị gần như trở nên điên cuồng, y kêu to, cho dù khàn giọng cũng như cũ không được ngó ngàng đến. Đổi một tư thế áp đảo người lên giường, Từ Trinh cũng giống như quên hết tất cả, hắn va chạm mãnh liệt người nam nhân dưới thân, mỗi lần đều đâm đến điểm sâu nhất mẫn cảm nhất nào đó, tiếng kêu mất khống chế bên tai giống như thuốc thôi tình cao cấp, để cho hắn như quên hết tất cả.

Mở miệng cắn lấy điểm nhỏ không tính là địa phương nhạy cảm của nam nhân đang đung đưa trên dưới ở trước mặt, Từ Trinh ngậm trong miệng mút vào nghiền giày vò, Chung Nghị há to miệng co giật, mà địa phương kết hợp kia đột nhiên co rút kéo căng, buộc Từ Trinh nộp khí giới đầu hàng. Nhiệt dịch cọ rửa nội bích, đồng thời thấy vị trí bị giam cầm cũng lỏng ra, cả người Chung Nghị kéo căng, gần như thành một độ cong mạnh mẽ, thét to đạt được cao triều cao nhất. Nhiệt dịch sền sệt bắn rất cao, không chỉ bắn lên gò má và ngực của Từ Trinh, lại phun đủ ba lần, mà dũng đạo bao bọc lấy Từ Trinh cũng ngọ nguậy vô cùng, cũng chảy ra nồng đậm dịch mềm.

Nhưng mà vị trí kia hai người không có cách nào nhìn, coi như Từ Trinh có cảm giác, cũng tuyệt không phân rõ bên trong rốt cuộc lăn lộn bao nhiêu loại thể dịch. Nhất là cảm giác lúc rút ra bên trong của nam nhân siết chặc lại tràn đầy độ co dãn, cùng với một lượng lớn nước thuốc trước đây không lâu bị hắn rót vào không biết bao nhiêu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.