Tất cả những tra tấn, mỏi mệt, hoảng sợ cùng xỉ nhục được nhận trong một đêm này cùng theo nước mắt tràn ra cùng tuôn lên, Từ Trinh chỉ có thể không ngừng hôn hắn, theo khóe mắt đến hai gò má, từ chóp mũi đến đầu môi. “Ục ục ục” từ bụng nam nhân liên tục truyền ra thanh âm. do tác dụng của thuốc khiến tiểu huyệt không ngừng đóng mở muốn bài tiết ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không thể loại bỏ vật lạ bị tắc nghẽn ra ngoài.
Từ Trinh thương tiếc ôm lấy thân thể tràn đầy mồ hôi lạnh, một bàn tay chầm chậm vuốt ve sống lưng của y, tay còn lại bắt đầu thăm dò xuống hai chân của y, nhón tay túm chặt lấy dây thừng bằng vàng đang lơ lửng, “Ngoan, nhịn một chút nữa… nhịn một chút nữa thì sẽ không sao nữa rồi…” Hắn không rõ Chung Nghị có nghe hiểu hay không, chỉ biết rằng cùng với tiếng hét thảm thiết kia, trong lòng mình có cái gì đó bắt đầu trở nên không giống như trước.
Không biết là do an ủi có tác dụng hay là vì điều gi khác, thanh âm nghẹn ngào dần dần nhỏ lại, trở thành sự đau đớn khó nhịn. Biết Chung Nghị sẽ không thể chịu nổi nữa, Từ Trinh nắm chặt cơ hội, túm lấy sợi dây nhỏ kéo xuống.
Đau dài không bằng đau ngắn, cùng với dây thừng được rút ra, ngọc thế màu trắng cũng nhanh chóng được kéo ra bên ngoài cơ thể. Chung Nghị kêu thảm một tiếng, giống như muốn kẹp đứt người khác, tứ chi rắn chắc dùng lực kẹp chắt lấy thân thể Từ Trinh, hậu huyệt không thể khép kín chen chúc chảy xuống một đống đồ vật, y cũng không rõ ràng lắm những thứ là những cái gì, chỉ là không ngừng co giật, cuối cùng không còn suy nghĩ được gì nữa, hôn mê trong lòng của chủ nhân.
Khi những đồ vật đó rơi từ bên trong ra, Từ Trinh chỉ cảm thấy đầu ngón tay của mình cũng đang run run, một cây ngọc thể thô ráp vô cùng vừa đi ra không lâu, cạnh ngoài dính máu khiến cho người ta cảm thấy kinh hoàng. Nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu khiến cho Từ Trinh tức giận, khi Từ Trinh túm những vật bị tắc nghẽn ra bên ngoài, một lượng lớn chất lỏng màu vàng nâu tanh tưởi theo sau phun ra, những thứ linh tinh lẫn lộn trong đó khiến cho hắn phải đen mặt lại. Tinh dịch màu trắng cùng những viên ngọc trắng cỡ quả anh đào thì cũng thôi, thậm chí còn có rau quả nấu chí…. Đã sớm bị tiêu hóa nát nhừ từ lâu, không phân rõ ràng rốt cuộc là rau quả gì.
“Tên khốn khiếp này…” nghiến răng nguyền rủa, Từ Trinh vẫn như cũ nâng thân thể Chung Nghị, đè từ từ lên vùng bụng vẫn còn hơi đầy, Cho đến khi xác nhận toàn bộ mọi thứ đã được đẩy ra ngoài, lúc này mới lấy cái khăn trải giường bên cạnh, lau kĩ càng những thứ nhơ bẩn vẫn còn dính trên thân thể nam nhân.
Cố gắng không động đến vết thương Chung Nghị, Từ Trinh cẩn thận bế người lên, nhưng mà đó toàn thân người này đều bị thương, hậu huyệt lại càng vô cùng thê thảm, cho dù hơi đi chuyển chỉ là rất nhỏ cũng khiến cho y run rẩy co giật, rên rỉ thành tiếng.
Nhưng vẫn không có tỉnh dậy.
Y phục Từ trinh biến thành một mảnh bừa bộn, nhưng hắn giống như không thèm để ý, cũng không thèm nhìn phòng bị biến thành bẩn thỉu dơ dáy, chỉ đi tìm một thứ gì sạch sẽ quấn cẩn thận người trong lòng, sau đó lạnh nhạt ra lệnh một câu rồi ôm Chung nghị đi về phía ôn tuyền ở hậu viện.
Sương trắng mờ ảo, tầng tầng lớp lớp, chủ nhân của thân thể này hiển nhiên rất biết cách hưởng thụ, ngọc trắng được điêu khác, cây xanh rậm rạp đan vào nhau, bể lộ thiên không lớn không nhỏ, nhưng được xây dựng tinh xảo thanh lịch, nhìn vo cùng thích ắt mà lòng cũng dễ chịu. Năm, sáu người nữ tử xinh đẹp thướt tha chỉ mặc một chiếc áo tơ tằm mỏng manh, nhút nhát quỳ gối bên cạnh, hơi nước bốc lên khiến vải dệt hơi mềm lại dán chặt lên da thịt mềm mịn, tăng thêm vài phần quyến rũ phong tình.
Từ Trinh hơi hơi nhíu mày, quét mắt nhìn mấy thứ gì đó trên tay các nàng, lạnh nhạt nói: “Đồ vật để lại, các người đi xuống đi. Chủ ốc không cần dọn nhanh, dọn dẹp phòng bên một chút, trải nhiều lớp đệm một, nhớ phải ấm áp một chút.”
Lúc bị đuổi ra ngoài, mấy người nữ tử đều là run lên, sau đó lại nghe có lệnh khác, lúc này mới thở nhẹ một hơi, cúi đầu lùi xa khỏi gian phòng tắm.