Editor: Sakura Trang
Như vậy, trong lúc Từ Trinh bôi thuốc không tránh khỏi việc đụng chạm vào nơi sâu thẳm của nam nhân, hắn biết rõ, một lần bản thân đẩy vào, là mỗi lần thân thể nam nhân bắt đầu run giống như bị điện giật, tràng bích cực nóng không ngừng nhúc nhích co rút lại, giống như mời giống như cắn ngón tay của hắn. Thuốc mỡ bị hoàn tan bị đè ép đi ra ngoài theo phản ứng của nam nhân, chảy từ hậu huyệt xuống phía dưới, từng giọt từng giọt là ướt sũng sàng đan.
Chung Nghị cắn chặt môi dưới, hai tay càng nắm chặt lấy đệm chăn, y cẩn thân điều khiển hô hấp, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ làm mất mặt, nhưng mà chân đang cong giơ lên lại bán đứng cảm nhận lúc này của y, cái loại hơi đau lại mang theo vui thích truyền nhanh ra khắp các nơi trên thân thể, đến nỗi kêu gào càng nhiều. Cả người y buộc chặt, tấm lưng trần trụi tràn đầy mồ hôi, làn da lúa mạch hơi hiện màu đỏ nhàn nhạt, hai chân rắn chắc càng không ngừng được sự run rẩy.
“A!” Làm đầu ngón tay bôi lên một chỗ đau nào đó, cuối cùng Chung Nghị cũng kêu lên thành tiếng, thanh âm này trầm thấp khàn khàn lại cất giấu một chút ít mị hoặc động tình. Tay Từ Trinh run lên, động tác không khỏi nặng hơn một chút, nam nhân đột nhiên co quắp, thân thể chen một cái về phía trước, hai chân hơi cong lên một chút. Nhưng mà những…. điều này chỉ là một cái chớp mắt, Chung Nghị rất nhanh dừng lại tất cả tiếng động, lần thứ hai yên tĩnh nằm úp sấp trở lại. Ngoại trừ bớ vai hơi rung động và hô hấp rối loạn, chứng thật tình cảnh vừa rồi không phải ảo giác.
Trừ Trinh thở sâu mấy hơi, đè một phát lên thắt lưng của nam nhân. Cũng không quan tâm nặng nhẹ, hắn nhanh chóng bôi xong số thuốc còn lại, rút ngón tay ra bằng tốc độ nhanh nhất. Lúc rời đi, cửa vào bị thuốc mỡ lấp đầy phát ra một tiếng “Ba”, lập tức trượt ra vài dòng nước, Chung Nghị run mạnh lên, cơ bắp càng thêm cứng lại.
Từ Trinh cảm thấy phía sau của mình cũng ướt một mảnh, hắn từ từ bình ổn hô hấp, ung dung thản nhiên chịu đựng xao động, đợi đến khi bình ổn một chút, mới mang tấm khăn cẩn thận chà lau thuốc cao còn sót lại dính ở giữa mông và hạ thể của nam nhân.
Chung Nghị hồi phục tinh thần, không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, lọt vào trong tầm mắt của y chính là một nam tử tuấn mĩ vô song đang dùng một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, yên lặng xử lí nơi hạ thân không sạch sẽ xấu xí nhất của bản thân. Trên trán hắn dính lấm tấm mồ hôi, thậm chí có vài giọt tuột từ trên thái dương xuống, mà trong đôi mắt đen nhánh kia, mơ hồ lộ ra ôn nhu, khiến cho tâm trạng mình rung động.
Vừa nghĩ tới trong thời gian y mê man, người này cũng xử lí cho mình như vậy, Chung Nghị đã cảm thấy trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi ngực, mà vị trí bị đặt trên nệm giường mềm mại, càng trở nên cứng rắn hơn. Quá là vô sỉ… Chung Nghị xấu hổ vùi đầu vào trong gối, hận không thể ngạt chết mới tốt.
Tử Trinh ngẩng đầu một cái thì thấy tình hình như vậy, hắn hơi ngạc nhiên một chút, hiểu ra mới thấy dở khóc dở cười. Hắn kéo một phát tấm chăn mềm bên cạnh, lấy tay giơ lên, nhanh chóng cuộn nam nhân vào trong lòng, sau đó nhẹ nhàng vỗ bả vai đang cứng lại của y, liếm lên môi dưới vẫn bị cắn chặt đến chảy máu như cũ.
Đầu Chung Nghị “ông” một tiếng, tại chỗ chẳng biết làm sao, chỉ biết cứng đờ ở trong lòng cốc chủ, không động đậy một chút nào. Mà khi Từ Trinh nắm tay y, từ từ đưa đến dưới thân, đột nhiên trở nên trống rỗng. Thấy người này trong hình dạng ngơ ngác ngu ngốc một cách đáng yêu như vậy, Từ Trinh không nhịn được mổ một chút lên cổ của y, không dám dùng sức để lại dấu, chỉ là liếm từ từ, mút vào nhẹ nhàng. Mà tay bên dưới càng là ngày càng liên tục, khiến cho đối phương di chuyển nhẹ nhạng lên xuống, cho đến khi nam nhân thở gấp tiết ra ngoài, lúc này mới hôn cái trán đầy mồ hôi, thay xong y phục cho y, đặt lại lên giường.
“Ngủ đi.” Người mơ màng và bị bệnh là dễ dàng bộc lộ cảm xúc nhất, nhìn vẻ mặt Chung Nghị có chút lo sợ, có chút mong chờ lại có chút không xác định, trong lòng Từ Trinh một mảnh mềm mại. Hắn đẩy tóc đen dính trên mặt nam nhân ra, hạ xuống vài nụ hôn lên mí mắt y, sau đó cầm lấy quyển tông phái đã lâu không đọc kia, ngồi vào đầu giường đọc.
Sốt cao lại có một phen lăn qua lăn lại, tất nhiên Chung Nghị sẽ hỗn loạn mơ hồ, mặc dù y cũng khó hiểu vì sao lại như vậy, nhưng cũng không giải thích được, cuối cùng cũng không cưỡng lại được mệt mỏi và uể oải, từ từ nhắm mắt lại, rất nhanh hố hấp cũng sâu hơn.
Từ Trinh từ từ lắc đầu, cười nhẹ dịch tốt góc chăn cho y, lắc lắc tay phải đi ra cửa phòng. Cũng không lâu lắm, bên giếng trong viện truyền ra vài tiếng nước chảy “rào rào”, hai ba lần liên tiếp mơi dừng lại.
Tất nhiên, lúc này, xung quanh viện sẽ không xuất hiện một người ảnh vệ nào.