Có ai không có chút bí mật đây? Tiểu Dật thích làm gì thì cứ kệ hắn đi, mọi người không nên suy đoán lung tung.
La Vũ hợp thời cười, mở miệng nói. Trong lòng mọi người đều run lên, lập tức cũng đều khẽ cười, không nói gì nhiều thêm nữa.
Là đệ tử thế gia, bọn họ tự nhiên hiểu được có những chuyện rất mẫn cảm, tất nhiên sẽ không nhiều lời nói ra.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều như thế.
Uy, vì sao không thể hỏi? Chúng ta hỏi cũng vì muốn quan tâm tới Tiểu Dật thôi mà?
La Hành nghi hoặc nói, khiến ngoại trừ La Băng Vân và La Quỳnh, mọi người đều quay đầu nhìn sang chỗ khác, bộ như không hề nghe thấy hắn nói.
La Băng Vân thì che miệng cười, trong lòng càng hảo cảm hơn với La Hành này, hắn đúng thật là thiếu khuyết nhận thực về những chuyện mẫn cảm kiểu này, nhưng người có tính cách như vậy mới càng đáng để thâm giao.
Về phần La Quỳnh, không ngần ngại buông ngay một câu:
Ngươi là một gã ngốc!
La Hành nghi hoặc nhìn biểu tình tức giận của La Quỳnh, vẻ mặt rất ư vô tội.
Thời gian như nước trôi đi.
Bến Đông Sa, bến cảng lớn nhất Đô phủ.
Khắp trời đang có trận trận hoa tuyết lả tả rơi xuống, khiến cả bến cảng Đông Sa được phủ lên một mảnh tuyết trắng xinh đẹp. Đương nhiên, điều này cũng không mang đến nửa phần ảnh hưởng với sự phồn hoa của cảng Đông Sa.
Trên cảng tròn thật rộng lớn, chỗ nào cũng chật ních người. Một đội thuyền với những chiến thuyền thật lớn đỗ lại bên bờ, các công nhân bận rộn vận chuyển hàng hóa từ trên thuyền đi về phía Đô phủ. Hai bên đường phố rộng thênh thang, có không ít người bán hàng rong, buôn bán đủ các thứ hàng ngạc nhiên cổ quái. Tiếng rao hàng, tiếng quát tháo vang lên không dứt bên tai, có vẻ nhân khí cực đậm.
Lúc này, trên cảng lại lộ ra một chỗ đất trống trải. Bên chỗ đất trống này vừa đủ cho đội thuyền cỡ mười chiến thuyền thật lớn đỗ lại.
Một con thuyền hàng từ xa xa chậm rãi nhích lại gần về phía bờ. Nhưng khi phát hiện giải đất trống này cũng không dám đỗ tới, trái lại còn di chuyển ra xa hơn một chút mới dám đỗ lại.
Đầu nhi, bên kia có giải đất trống rộng như vậy, hơn nữa còn gần đường giao thông chính, rất tiện bốc dỡ hàng hóa, vì sao phải đi tiếp đến tận chỗ này?
Trên thuyền, một gã thuyền viên tuổi còn trẻ rất không hiểu được, cất tiếng hỏi lão thuyền trưởng tóc hoa râm.
Phi, chỗ đó có thể tùy tiện đỗ được sao?
Thuyền trưởng nhìn qua tính tình có vẻ nóng nảy, bộ râu mép hoa râm cũng vểnh lên, nói:
Chỗ đó là là chỗ đỗ thuyền dành riêng cho La gia! Ai dám qua tới?
La gia?
Thuyền viên tuổi còn trẻ thoáng sửng sốt, đột nhiên biến sắc, nói:
La gia, một trong ba đại gia tộc phủ Thiên Đô?
Đúng vậy, bằng không ngươi cho rằng chỗ đất lớn như vậy còn để trống được sao?
Những năm gần đây, rất nhiều người làm ăn xa đều vận chuyển rất nhiều hàng hóa từ địa phương khác quay trở về phủ Thiên Đô, thời điểm này cũng là lúc cảng Đông Sa tấp nập nhất trong năm. Trong hải vực cách khoảng mấy hải lý phía trước cảng hiện đã có mấy nghìn đội thuyền thật lớn đang chậm rãi tiến vào. Bên trong cảng, đại đa số chỗ đỗ đều đã bị đủ các loại đội thuyền nhồi vào, chỉ còn lại mỗi một chỗ giải đất này còn trống, nhưng cũng không có người nào dám đỗ vào.
Ba đại gia tộc phủ Thiên Đô, bất luận một nhà nào đều sở hữu thực lực khiến những bách tính đầu húi cua như bọn hắn không dám chống lại. Nếu cần, người ta muốn chỉnh ngươi, ngươi ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Đi ra bên ngoài, quan trọng nhất chính là đôi mắt phải sáng, nhìn cho rõ một chút.
Mấy ngày gần đây chính là thời điểm đội ngũ La gia đi lịch lãm Vân Khê Đảo trở về. Chỗ cảng trống này chính là chuẩn bị sẵn cho bọn họ.
Lão thuyền trưởng nhìn về chỗ giải đất trống kia, trong mắt hiện lên vài phần oán niệm. Nhưng sau một lát lại thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía trước thân thuyền bên mình, bên này đã chật ních người, không có biện pháp sớm lên bờ, chỉ có thể chờ những chiếc thuyền kia chuyển hết hàng hóa xong mới đến lượt mình. Ai, đêm nay lại không được nghỉ ngơi rồi.
Đối diện với chỗ cảng trống đồng dạng cũng có một khu vực đất trống, chỉ là hiện tại trên bãi đất trống này lại đang có một đám hộ vệ mặc vây giáp chuyên chúc của La gia đang đứng, khuôn mặt ai nấy đều lạnh lùng. Những người đi đường phía xa xa đều liên tục đưa ánh mắt quan tâm nhìn về bên này, biểu tình hiện lên vẻ cực kỳ hâm mộ.
Đại gia tộc chính là đại gia tộc, mặc kệ làm chuyện gì, đều có tràng diện hoành tráng bực này, nếu chính mình cũng sinh ra trong đại gia tộc, thực là một loại phong quang cỡ nào?
Tam tổng quản, dựa theo thời gian, đoàn người Tam gia hẳn là trong ngày hôm nay liền về đến?
Bên trong đám hộ vệ đứng vây xung quanh còn có một đám người. Nhân số những người này không nhiều lắm, ước chừng chỉ hơn mười. Đứng đầu là một gã nam tử trung niên nét mặt có phần uy mãnh. Người này vóc dáng lực lưỡng, khuôn mặt kiên cường, khí độ có chút bất phàm, nhìn qua thực lực cũng không kém.
Chỉ bất quá, bộ trang phục màu đen toàn thân kia đã biểu hiện ra hắn có thân phận một người hầu, không phải là một nhân vật chính nào đó của gia tộc.
Đương nhiên, tuy chỉ là người hầu, nhưng là người của đại gia tộc, so ra thân phận của hắn cũng không hề kém cạnh với tộc trưởng các tiểu gia tộc.
Hắn chính là La Tam, tổng quản thứ ba của La gia.
Một năm trôi qua, thực lực La Tam phảng phất như đã đề cao vài phần, khí độ ngưng thực, đối xứng với thân hình lực lưỡng của hắn, trong mờ ảo có pha thêm vài phần khí tức bá đạo.
Từ điểm này có thể thấy được La Tam trong gia tộc cũng có chút phong quang, đơn giản vì muốn dưỡng thành khí tức bá đạo như vậy, không phải chuyện đơn giản, còn cần phải có quyền thế cực lớn.
Đứng phía sau La Tam, một lão nhân hoa giáp (Hơn 60 tuổi) mặc áo đen, biểu tình sụp mi thuận mắt, cúi đầu khom lưng lộ ra vẻ tươi cười có vài phần nịnh nọt.
Hắn coi như là lão nhân trong gia tộc, luận thời gian sống trong gia tộc thậm chí còn nhiều hơn La Tam không chỉ hai mươi năm. Thế nhưng hắn cũng không dám biểu hiện nửa phần bất kính với La Tam, đơn giản là do hắn biết rõ địa vị và tính nết của La Tam trong gia tộc thế nào.
Một khi hầu hạ không tốt, sợ rằng ngay cả mạng già của mình cũng phải lăn qua lăn lại, mệt chết cũng không phải không có khả năng.
La Tam nghe được lão nhân hoa giáp nói, thoáng gật đầu, cũng không nói gì. Ánh mắt dõi nhìn về phía xa xa ngoài khơi, trong đó lại mơ hồ lấp lóe mấy tia kỳ dị.
Lão nhân hoa giáp thấ biểu tình của La Tam, lập tức cũng không dám nói gì thêm. Hơi khom người, cẩn thận đứng lui về phía sau hai bước. Hắn có thể đi tới vị trí như bây giờ, cũng là dựa vào phần cẩn thận này.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.
Khi mặt trời đã lặn xuống sát đường chân trời phía Tây, rốt cuộc từ trong một rặng mây đỏ liền nhô ra một đội tàu. Khi đội tàu tới gần, những người đứng bên bờ nhất thời nhìn thấy được trên boong chiếc tàu dẫn đầu có dựng một cột cờ, bên trên lá cờ là một chữ “La” thật lớn.