Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 97: Chương 97: Bố cục chiến đấu




Nhãn thần La Quỳnh sáng lên, lập tức gật đầu thừa nhận nói:

Nếu như tiếp tục phối hợp Khô Mộc Quyết và Hậu Thổ Quyết, đích xác sẽ khiến cho thời gian nháy mắt này được kéo dài.

Nói xong, La Quỳnh lại thoáng nhíu mày nói:

Nhưng thời gian nháy mắt lại quá ngắn ngủi, có thể tạo thành tác dụng gì đây?

Không, thời gian trong nháy mắt này phi thường then chốt, bởi vì chỉ có thời gian trong nháy mắt, công kích của chúng ta mới sản sinh ảnh hưởng đối với ám dạ miêu thú. Mà nói cũng tránh né có thể dựa theo phương thức mà chúng ta muốn.

Khóe miệng La Vũ nở nụ cười tự tin.

Trong đầu mọi người không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh lúc đầu La Vũ làm mẫu cho La Dật làm cách nào lấy yếu thắng mạnh đánh chết hỏa diễm lang thú. Hỏa diễm lang thú ngay từ đầu đã bị La Vũ tính toán cẩn thận, nhảy ra, tránh né, trên không trung không thể mượn lực, một đạo hỏa trụ lúc hấp hối, cùng với sau khi bị tuyệt sát rơi xuống đất, một thanh trường kiếm xuyên thủng con mắt chảy đầy máu tươi.

La Dật bên cạnh lắng nghe, cũng âm thầm hít sâu một hơi.

Hắn có thể suy đoán được kế hoạch của La Vũ, chính là nhằm vào tốc độ của ám dạ miêu thú, cũng có thể suy đoán ra được Triều Tịch Quyết là công pháp chủ yếu hạn chế tốc độ của nó… Nhưng kế hoạch chi tiết phía sau hiển nhiên không thể nào thấu triệt như La Vũ.

Quả nhiên, còn có rất nhiều thứ cần ta phải học tập a!

Kế hoạch của La Vũ đã phân công công việc cụ thể cho mỗi một thành viên trong tiểu đội. Người tu luyện Triều Tịch Quyết khống chế tốc độ của đối phương, người tu luyện Mộc Thổ Quyết và Hậu Thổ Quyết hiệp đồng tác chiến, lại tiếp tục để La Vũ, La Khải, La Hành có lực công kích cận thân mạnh nhất phát động công kích, lưu lại kẽ hở, khiến cho ám dạ miêu thú chạy trốn, cuối cùng La Vũ ẩn dấu chỗ tối, thời khắc mấu chốt, phát động tuyệt sát.

Một bố cục hoàn mỹ!

Lần này, ám dạ miêu thú kia rốt cuộc chạy đi đâu? Ha ha…

Bố cục chiến đấu của lão đại vẫn là điển phạm đệ tử La gia chúng ta cần phải học tập a!

Thành viên tiểu tổ nhất thời đều ha ha phá lên cười. Có một bố cục hoàn mỹ như vậy, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, kết cục cuối cùng của ám dạ miêu thú chỉ có bản năng dã thú chắc chắn cực kỳ thảm đạm.

Được rồi, ngày hôm nay tới đây rồi, ngày mai đợi khi tới sào huyệt ám dạ miêu thú, lại căn cứ vào hoàn cảnh tự nhiên cụ thể phân phối vị trí. Hiện tại mọi người cần làm chính là nghỉ ngơi dưỡng sức, nghỉ ngơi một phen cho tốt! Ngày mai, chúng ta một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, mang theo một đầu ám dạ miêu thú cấp bảy hậu kỳ viên mãn trở về doanh địa, cho La gia chúng ta tăng thêm một chút chiến tích!

La Vũ cười, cứt đứt lời nói mọi người.

Tốt!

Mọi người nhất thời phá lên cười.

Tất cả chỉ còn đợi ngày mai bắt đầu…



Mọi người nói chuyện thêm một lúc, sau đó đều tự động trở về căn lều nhỏ của chính mình. La Dật cũng trở về lều của mình.

Khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên chăn một lúc, La Dật đột nhiên ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn về phía trước. Hai mắt của hắn, phảng phất như xuyên thấu qua vải lều, nhìn về phía ngoài huyệt động đối diện.

Hàn mang nhàn nhạt từ chỗ sâu trong đôi mắt lưu chuyển phát ra, một tia trầm tư ngưng tụ chính giữa mi tâm.

Người này đã theo đuổi chúng ta đủ tám ngày, xem ra, chính là nhằm vào ta mà tới rồi.

Từ lúc rời khỏi doanh địa không lâu, La Dạt đã phát hiện ra có một chi đội ngũ âm thầm đi theo phía sau bọn họ. Nhưng lúc đó vừa mới rời khỏi doanh địa, không ít đệ tử La gia nhận nhiệm vụ tiến vào sâu trong núi lịch lãm, vì vậy La Dật tuy nói có lưu tâm nhưng không hề hoài nghi gì.

Nhưng mà, những người này đã theo đuôi đủ tám ngày, hiện tại càng theo bọn họ tới tận phụ cận ào huyệt ám dạ miêu thú. Mục đích đã dần dần rõ ràng.

Bọn họ tự cho là giữ một khoảng cách khá xa sẽ không bị phát hiện, nhưng lại không biết rằng tại lúc bọn họ săn giết yêu thú, trong thời gian ngắn yêu thú phát ra tiếng rê rống đã bán đứng hành tung bọn họ. Điều này rõ ràng chính là do nhân loại tiến hành tuyệt sát yêu thú, chỉ như vậy mới phát ra tiếng tê rống thảm thiết…

Thần sắc La Dật chớp động.

Chỉ là không biết người tới lần này là La Thiên Hưng hay là La Thiên Thần? Nếu như La Thiên Thần mà nói, lấy thực lực hiện tại của ta cũng có thể chiến đấu một phen. Nhưng nếu là La Thiên Hưng mà nói, tình huống có chút nghiêm trọng rồi!

La Dật cau mày suy tư, bất quá trong lòng hắn cũng biết, khả năng La Thiên Hưng tự mình tới không lớn. Dù sao lấy La Thiên Thần với thực lực tầm thứ tá, hậu kỳ viên mãn, đối phó với một tên tiểu tử tầng thứ năm trung kỳ cũng dễ như trở bàn tay, hà tất phải do La Thiên Hưng cực khổ tự mình đi một chuyến?

Ai, nếu như ta lĩnh ngộ được tia luật động ứng dụng vào thân pháp mà nói, vậy cho dù La Thiên Hưng đích thân tới, cho dù đánh không lại, chí ít cũng có lực đối kháng… Đáng tiếc…

La Dật bất đắc dĩ lắc đầu, thần sắc có chút buồn khổ. Ngẩng đầu, nghe bên ngoài truyền tới tiếng nước mưa tách tách. La Dật đột nhiên đứng dậy, thoáng ngưng mi, lập tức buông bước chân, đi ra bên ngoài.

Thừa dịp còn có thời gian, ngày hôm nay ta cố gắng cảm ngộ một buổi tối… Nếu như có thể thành công, sinh mệnh nhiều hơn một phần đảm bảo.

La Dật ra khỏi huyệt động…

Bên ngoài huyệt động, gió lạnh gào thét, giống như lang quỷ, mưa to tầm tã càng hung hăng quất mạnh lên mặt đất vào cành lá thực vật, tan thành vô số mảnh. Bầu trời xa xa, mây đen rậm rạp, đó là mây mù bao phủ Vân Khê Đảo hàng nghìn năm nay, tại nơi này dù là một khắc cũng không tiêu tán. Bất quá, dù luôn có mây đen bao phủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể thấy được một mảnh bầu trời xanh lam trong trẻo.

La Dật chầm chậm đi ra khỏi huyệt động, thoáng dừng lại trước cửa huyệt động, ngẩng đầu nhìn khoảng không bầu trời, thoáng trầm ngâm, lập tức, không do dự thêm, cất bước đi, rời khỏi huyệt động.

Xa xa, từng đợt thú minh rít gào không dứt bên tai. Dưới cơn mưa to tầm tã, giết chóc vẫn như cũ, chừng dừng lại dù chỉ một chút.

La Dật cứ như vậy lẳng lặng bước đi trong cơn mưa tầm tã, hắn khi thì ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt vô tận, khi thì cúi đầu nhìn giọt mưa bị nghiền nát dưới chân, khi thì nhắm mắt cảm nhận, khi thì tĩnh lặng suy tư…

La Dật tuy biết rằng nếu như đêm nay hắn có thể lĩnh ngộ được luật động ứng dụng vào thân pháp sẽ có thêm một lá bài bảo mệnh. Nhưng mà tâm trí của hắn cũng biết được, nếu như trong lòng càng muốn cảm ngộ, liền chính là rơi xuống tiểu thừa. Nếu như muốn trong loại trạng thái này cảm ngộ một tia nguyên cớ, càng nghìn vạn lần khó khăn. Vì vậy, hắn cần điều chỉnh tâm tình của mình, tiến vào cảnh giới không linh, không dậy một chút rung động, lúc đó mới có thể lĩnh ngộ được…

Bước tiến của hắn vẫn chưa từng có biến hóa, một bước đạp xuống, một bước khác tiếp tục nhấc lên, không chậm không nhanh, không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh..,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.