Rầm!
Hầu Vương té xuống đất, đùi phải bị xuyên thủng hoàn toàn nhưng không có giọt máu nào chảy ra. Miệng vết thương làm trung tâm, nguyên cái đùi và xương chậu đổi màu tinh lam, rõ ràng là bị đóng băng.
La Dật hiện hình cách sau lưng Hầu Vương hơn mười thước, hai ngón khép, mắt lạnh băng nhìn con khỉ nằm dưới đất.
Hầu Vương bị thương kích thích máu hung dữ hơn, nó nhe răng gầm rú hướng La Dật:
Chít!
Mắt Hầu Vương lóe tia sáng đỏ rực, nó hơi vùng vẫy gượng đứng dậy.
Răng rắc!
Mấy tiếng giòn vang, băng tinh trên chân và xương chậu vỡ vụn.
Hầu Vương vẫn chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp đã phá tan công kích thuộc tính của La Dật.
La Dật mắt lóe tia sáng lần nữa liếc hướng đài cao.
Hầu Vương hét lên lao vào La Dật, nhưng đùi phải bị thương làm nó chậm nhiều.
La Dật nhướng mày, hừ lạnh:
Không biết tốt xấu.
La Dật quyết định giết Hầu Vương.
La Dật ba lần bốn lượt nương tay nhưng con khỉ này không biết điều, còn nổi điên thêm, nó tự tìm đường chết, không thể trách ai.
La Dật nghĩ vậy quyết định không nhẹ tay nữa. Hầu Vương lao tới, La Dật giơ ngón tay, ánh sáng tinh lam rực rỡ. Giây sau một luồng kiếm khí bắn ra từ ngón tay của La Dật.
Là Thanh Vũ chi kiếm bản bình thường.
Hôm đó trên biển mây cuồn cuộn La Dật từng dùng hai ngón tay làm kiếm trong khoảnh khắc bắn ra Luật Động.
Thanh Vũ chi kiếm nay được La Dật đổi thành phiên bản bình thường thì lĩnh ngộ càng sâu.
La Dật chưa đến trình độ nhân đao hợp nhất như La Thiên Phách tay không làm đao, khí làm thể, tâm ngự. Nhưng hai ngón tay làm thực thể đánh ra chút kiếm khí không làm khó La Dật.
Ánh sáng tinh lam như tia chớp bắn trúng cơ thể Hầu Vương, nó từ lao lên chợt khựng lại. Ánh sáng tinh lam xuyên qua người Hầu Vương làm nó lại gào rú thê lương, té ngã dưới đất, băng tinh màu lam phủ lên người nó.
La Dật đã quyết giết chết nên không ngừng tay, một chiêu đánh gục Hầu Vương xong hắn không ngừng lại, đầu ngón tay lại bắn ra kiếm quang màu tinh lam bắn hướng Hầu Vương nằm dưới đất.
Hầu Vương ngã trên mặt đất, nó vùng vẫy muốn dò dậy, ánh mắt hung ác chẳng những không giảm ngược lại càng nóng cháy. Không đợi Hầu Vương lại bò dậy thì kiếm quang thứ hai đã xuyên qua người nó.
Chít!
Hầu Vương hét thảm té xuống đất.
Chưa xong, khi La Dật thấy ánh mắt Hầu Vương hung tợn hắn liền biết nó không định bắt tay giang hòa với hắn. Tay liên tục bắn ra ba luồng kiếm quang, từng kiếm quang đánh vào người Hầu Vương lần thứ hai té xuống đất.
Các luồng kiếm quang xuyên thủng Hầu Vương để lại mấy cái lỗ sâu màu tinh lam.
La Dật bắn ra mấy luồng kiếm quang, cơ thể Hầu Vương vùng vẫy ngừng co giật, nằm dưới đất.
Cơ thể Hầu Vương mạnh đến mấy cũng không chịu nổi lực đánh xuyên mạnh mẽ bọn họ. Chốc lát sau nó đã chết hẳn, người không có máu chảy ra, thân thể màu hoàng kim hoàn toàn bị băng tinh màu lam bao phủ.
La Dật bắn kiếm quang tinh lam thứ bảy xong ngừng lại, mắt nhìn tượng băng Hầu Vương, trong mắt không chứa sự hương hại.
Ban đầu ta biết mình vô lý nên không nỡ xuống tay giết ngươi, nhưng ngươi muốn lấy mạng của La Dật ta. Kết cuộc này là ngươi tự tìm chết, đừng trách ta.
La Dật lại nhìn xác của Hầu Vương rồi không chú ý nữa, hắn quay đầu nhìn bên ngoài động phủ.
Ngoài động phủ không còn tiếng khỉ kêu chít chít, chỉ có tiếng chim hót véo von từ xa vọng lại.
Con yêu thú bay đuổi theo đã khá xa.
Yêu thú bay kia rời xa thì đàn khi trốn hướng bên kia sẽ mau chóng trở lại, ta phải nhanh rời khỏi đây.
La Dật nghĩ vậy lập tức đi hướng đài cao chứa chất lỏng màu đỏ yêu dị.
La Dật đến gần góc bệ đá nhìn xuống miếng đá lót:
Xem con Hầu Vương uống chất lỏng liền mạnh thêm vài phần, có lẽ chất lỏng là nguyên nhân chủ yếu khiến thân thể nó mạnh mẽ như vậy.
Chính giữa bệ đá rỗng, sâu khoảng một thước, nhưng chất lỏng bên trong không nhiều. Nhìn qua khe hở nhỏ Hầu Vương đẩy dười khó thấy rõ bên trong.
Nhưng mùi hương hấp dẫn người liên tục tràn ra từ bệ đá, chỉ ngửi mùi đã làm người ta say.
La Dật đoán sa liền biết nguyên nhân:
Con khỉ kia quanh năm suốt tháng uống chất lỏng này nên rèn luyện thân thể của nó biến thái như vậy, chỉ vì nó không hiểu cách vận khí nên phần lớn hiệu quả bị nó lãng phí, nếu không chỉ e càng khủng bố hơn.
Sau khi Hầu Vương uống chất lỏng liền cuồng bạo, tốc độ hay lực lượng đều tăng lên nhiều, nói cái này không liên quan đến chất lỏng thì khó tin.
Lại liên tưởng vẻ ngoài của Hầu Vương, chất lỏng trong dụng cụ lạ mà nó ôm liền đoán ra thật lâu trước kia Hầu Vương và con khỉ bên ngoài không khác gì nhau, chẳng qua nó uống chất lỏng, bị dược hiệu ảnh hưởng dần thay đổi da lông, xương cốt, thậm chí nội tạng.
Hầu Vương dần được rèn luyện đến mức độ này.
Ta biết ngay mà.
Con khỉ bên ngoài khoảng tam giai đến tứ giai, Hầu Vương thì sức mạnh bằng yêu thú bát giai đỉnh viên mãn trở lên, thật khiến người khó thể tưởng tượng.
Bình thường thủ lĩnh yêu thú quần cư dĩ nhiên mạnh hơn thành viên bình thường, nhưng cũng có cực hạn của nó. Ví dụ trong đám yêu thú sơ kỳ ngũ giai thì vương giả cùng lắm là ngũ giai trung kỳ hoặc hậu kỳ. Nhưng đàn khỉ và Hầu Vương chênh lệch quá lớn.
Cũng vì khó hiểu nên La Dật mới nghi ngờ độ mạnh thân thể Hầu Vương chẳng phải thiên phú dị bẩm mà vì lý do khác.
Không ngờ không tìm được đường vào lòng núi nhưng được đến thứ tốt như vậy, xem như không uổng chuyến này.
Nghĩ đến thân thể biến thái của Hầu Vương làm La Dật ý chí kiên cường cũng không kiềm được lộ biểu tình mừng rỡ.
Vết thương ở phổi của La Dật chưa lành khiến thực lực bị ảnh hưởng nhiều, nếu không phải vì quá tò mò ánh sáng trong lòng núi chắc hắn đã xuống núi từ lâu, tìm cách chữa vết thương.
Từ con Hầu Vương là biết chất lỏng hoặc là rèn luyện da dẻ xương cốt, hoặc giúp ích lớn cho phổi. La Dật dùng nó không chừng sẽ chữa lành vết thương ở phổi ngay.
Hầu Vương không biết cách vận khí, đa phần dược hiệu trong chất lỏng bị lãng phí nhưng La Dật thì khác.
La Dật có thể kết hợp chân khí của mình khi dược hiệu trong chất lỏng bùng nổ, thân thể hấp thu nhiều dược hiệu, tuyệt đối không lãng phí.
La Dật háo hức:
Thật mong chờ, sau khi hoàn toàn hấp thu dược hiệu trong chất lỏng này thì cơ thể của ta sẽ mạnh mẽ tới trình độ nào?
La Dật nhìn quanh, nhặt lên dụng cụ bằng đá bị Hầu Vương tùy tay ném đi, hắn đẩy miếng đá trên bệ ra rọng hơn.
Mùi thơm nức mũi, La Dật khom người múc một vá.
Chất lỏng trong dụng cụ có màu đỏ máu yêu dị, dính dịch, lắc nhẹ thì lóe sáng bóng.
La Dật đặt dưới mũi ngửi, hơng hao say lòng người chui vào chóp mũi. La Dật không kiềm được hít sâu, nở nụ cười.
Nhưng hiệu lực của chất lỏng có vẻ rất bá đạo, La Dật không dám uống và hấp thu dược hiệu ngay chỗ này, hắn phải tìm nơi yên tĩnh, an toàn. Không biết đàn khỉ lúc nào trở về đây, nếu bị chúng nó phát hiện khách không mời La Dật thì không hay.
Đám khỉ e sợ yêu thú bay vì chúng bó tay với nó, La Dật không ôm hy vọng chúng thấy hắn cũng sẽ ôm đầu vừa chạy trốn vừa la.