Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 147: Chương 147: La Thiên Hưng suy đoán (2)




Trong đầu La Thiên Hứng thoáng có ý niệm, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi, động tác cũng không chậm, thân hình nhoáng lên tránh né. Chỉ nghe được một tiếng “Phanh”, thân thể La Dật cứ như vậy ngã thẳng xuống trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Hả?

La Thiên Nhưng nhất thời sửng sốt, nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào La Dật ngã nằm trên mặt đất.

Thân hình La Dật vẫn nằm im không nhúc nhích trên mặt đất, hô hấp cực kỳ yếu ớt, nhìn qua, phảng phất như đã hôn mê.

Ánh mắt La Thiên Hưng không ngừng quan sát, biểu tình kinh nghi bất định. Đủ sau một lúc lâu, hắn mới có thể xác định, nhìn đối phương từ bất kể phương hướng nào, bộ dáng tựa hồ là đạt tới cực hạn chịu đựng rồi.

Vết thương trên người còn đang tràn ra máu tươi cũng rõ ràng không phải giả bộ, kia hoàn toàn là máu thật sự.

Vì sao hắn lại chật vật như thế?

Hiện tại thời gian đã qua gần nửa năm, nếu Thiên Thần thực sự chết ở trong tay hắn, hiện tại hắn vì sao còn chật vật thế kia?

La Thiên hưng không khỏi cau mày, đôi mắt càng nheo lại.

Thực lực La Thiên Thần là tầng tám hậu kỳ, một người có thể giết chết được hắn, nói hắn ở trên Vân Khê Đảo này có thể hoành hành ngang dọc cũng không khoa trương chút nào. Nếu như La Thiên Thần thực sự chết ở trong tay La Dật, như vậy hiện tại La Dật tuyệt không có khả năng chật vật thế kia.

Chẳng lẽ, đây là khổ nhục kế của hắn? Đám người Thiên Thần đích thực đã chết ở trong tay hắn, nhưng hắn vì muốn ta tin tưởng, liền cố ý để yêu thú làm trọng thương, sau đó mới trở về?

Trong lòng La Thiên Hưng đột nhiên vừa động, nghĩ tới như vậy. Nhưng cúi đầu nhìn qua sắc mặt La Dật đã lâm vào hôn mê, sắc mặt La Thiên Hưng hiện vẻ âm trầm bất định. Đủ qua một lúc lâu…

Không có khả năng, hắn chỉ là một gã thiếu niên miệng còn hơi sữa mà thôi, làm sao có được tâm cơ thâm trầm như thế? Là do ta suy nghĩ nhiều rồi!

La Thiên Hưng thầm nghĩ, sắc mặt lập tức lại hiện ra một tia nghi hoặc.

Như vậy hắn làm sao có thể trốn khỏi sự truy sát của Thiên Thần, sau đó lại còn thất tung nửa năm trời, cuối cùng đột nhiên xuất hiện ở đây? Thiên Thần đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng vừa xác định La Dật này không thể có bao nhiên tâm cơ, La Thiên Hưng lại đột nhiên nghĩ tới mối nghi hoặc khác, tựa hồ càng tơr nên phức tạp.

Lẽ nào…

Trong mắt La Thiên Hưng đột nhiên bùng ra một tia tinh mang:

Chẳng lẽ là do người hai nhà Đường, Tống?

Thân thể La Thiên Hưng thoáng run lên, suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu lập tức bùng phát, không tài nào kiềm chế nổi.

Đủ qua một lúc lâu, La Thiên Hưng mới hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía La Dật nằm trên mặt đất. Lập tức, hắn thì hào lẩm bẩm:

La Thiên Phách ra lệnh muốn giết chết kẻ này, nhưng hiện tại việc Thiên Thần mất tích còn có nhiều điểm đáng ngờ, người duy nhất có thể tháo gỡ những điểm đáng ngờ này, cũng chỉ có kẻ đã thất tung nửa năm trời kia thôi.

Nghĩ vậy, tỏng mắt hắn lại hiện ra mấy phần do dự, lấp lóe không ngừng.

Hơn nữa hiện tại La Hào đã chết, tất nhiên sẽ khiến La Thiên Phách sinh lòng oán hận với ta, chờ khi trở về gia tộc, La Hào đã chết, La Dật lại còn sống, chỉ sợ La Thiên Phách nhất thời sẽ hoài nghi với ta. Đến lúc đó, chẳng phải là…

La Thiên Hưng cau mày suy nghĩ, nhưng một lúc lâu sau chỉ thấy than nhị, nhìn La Dật nằm trên mặt đất, thì thào lẩm bẩm:

Mà thôi mà thôi, ngươi có thể tránh được một kiếm cũng xem như mạng ngươi lớn. Trở lại La gia là phúc hay là họa, cũng phải nhìn vào chính tạo hóa của ngươi thôi.

Nói xong câu đó, La Thiên Hưng không hề do dự, khom người nâng thân thể La Dật lên, tiếp đó tiến vào trong doanh địa La gia.

Hắn cũng không có phát hiện, tại lúc hắn đỡ thân thể La Dật đi vào trong doanh địa La gia, trong nắm tay trái hơi nắm chặt của La Dật, một tia lam mang ngưng thực như thật mới chậm rãi tiêu tán.

Tại bãi đất trống trong doanh địa La gia, toàn bộ chúng đệ tử La gia còn đang chờ đợi.

Sau đi lâu thế rồi còn mãi không trở lại?

La Hành liếc mắt nhìn về cổng lớn doanh trại phía xa xa, nhưng xung quanh nơi này đều là phòng xá, chỗ cổng lớn bị tầng tầng lớp lớp phòng xá ngăn cách hoàn toàn, căn bản không nhìn thấy được.

Những đại nhân vật này thật biết đủ dài dòng. Đưa tiễn người đi cư nhiên cũng phải lâu như vậy…

La Hành nhìn ra một trận, không nhịn được bất mãn nói thầm.

Người nọ là quản sự ngoại tông Đà Vân Tông, Tam thúc muốn giao hảo cũng là bình thường.

La Vũ không hề nóng vội, chỉnh lý quần áo một chút rồi cười nói:

Ngươi gấp cái gì? Dù sao đi nữa, chung quy đều phải trở về, không phải sao?

Ách!

La Hành sửng sốt, gãi gãi cái đầu bóng lưỡng của mình, nhếch miệng cười nói:

Không phải vì ta muốn chờ tới phần thưởng của mình sao? Ai, nếu như ta có thể được một quả Tụ khí đan thì tốt rồi, hiện tại ta đã tới tầng sáu hậu kỳ đỉnh phong đại viên mãn, nếu cho ta một quả Tụ khí đan, ta có nắm chắc trước sang năm đề thăng cảnh giới tới tầng thứ bảy.

La Hành nói, ánh mắt cũng như kẻ trộm nhìn thoáng qua mọi người xung quanh.

La Vũ ách nhiên cười nói:

Đầu bóng lưỡng nhà ngươi, với vài phần tâm cơ của ngươi còn dám khoe khoang trước mặt chúng ta? Không phải chỉ là một quả Tụ khí đan sao? Nếu tiểu tổ chúng ta thực sự được phân phối xuống một quả, cho ngươi cũng được.

Sắc mặt La Hành nhất thời rạng rỡ, cười nói:

Ha ha, vậy đa tại đội trưởng cùng chúng huynh đệ tỷ muội rồi!

Nói xong rồi liên tục khoa chân múa tay, muốn làm dáng dấp quái đản, nhất thời khiến chúng thành viên tiểu tổ số ba được một trận cười ha ha.

Tên đầu trọc chết dở nhà ngươi!

La Quỳnh không nhịn được trắng mắt liếc La Hành.

La Hành cười hắc hắc, mắt nhìn ra phía cổng lớn, miệng cười to hết cỡ, nói:

Ta cũng vì có chút khẩn cấp chần chờ!

Lời còn chưa dứt, con mắt nhất thời sáng lên, nói:

Cáp, rốt cuộc đã trở về!

Mọi người nghe vậy, nhất thời đều nhìn về phía chỗ cổng lớn.

Di? Vì sao còn có thêm một người?

La Hành nghi hoặc nói.

Quả nhiên, thân hình La Thiên Hưng đang từ phía xa đi tới, thế nhưng hắn còn đang nâng theo một người khác. Chúng đệ tử La gia thấy được, tất cả đều sửng sốt.

Chúng thành viên tiểu tổ số ba tự nhiên cũng đầy nghi hoặc.

Nhìn qua dường như bị thương không nhẹ.

La Hành hiếu kỳ nhìn, nói:

Không biết là ai.

Đang khi nói chuyện, La Thiên Hưng đã đi tới càng gần. La Hành hiếu kỳ quan sát người đang được La Thiên Hưng nâng đỡ.

Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần hơn.

A?

Rốt cuộc, La Thiên Hưng nâng người nọ đi tới càng gần. Nhưng mà, trong nháy mắt khi thấy rõ được khuôn mặt kia, thân thể La Hành cũng chợt run lên, trừng lớn hai con mắt, sắc mặt cũng hiện ra thần tình kinh ngạc tới cực điểm.

Làm sao vậy?

Là Quỳnh ở bên cạnh, trong lúc vô tình thấy được vẻ mặt của hắn, không khỏi sửng sốt. Cũng không nhịn được hiếu kỳ, quay đầu nhìn về phía người được La Thiên Hưng nâng đỡ đi tới. Khi nàng thấy rõ được người nọ, trên khuôn mặt cũng dâng lên thần tình kinh ngạc tới cực độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.