Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 86: Chương 86: Lần đầu tiên chiến đấu, tông mao trư thú (1)




Mọi người tham khảo ý kiến lẫn nhau một chút, sau đó đều gật đầu tán thành.

Vũ kỹ cũng giống như tâm pháp nội kình cần có độ thành thạo, khi lĩnh ngộ được tinh túy của một món vũ kỹ cũng có thể phát huy công hiệu của nó. Nhưng mà, liệp sát yêu thú lại không có đơn giản như vậy.

Vũ kỹ là vật chết còn yêu thú là vật sống. Bởi vậy khi người ta lĩnh ngộ được tinh túy của vũ kỹ muốn làm sao phải học được cách áp dụng nó trong thực chiến. Các loại yêu thú đều có chỗ mạnh chỗ yếu khác nhau. Công kích đúng điểm yếu của nó, có lẽ ngươi chỉ cần dùng đến ba tầng lực lượng là có thể đánh chết được. Nhưng mà nếu như đánh vào chỗ cực mạnh của đối phương, có thể cả mười tầng lực lượng cũng không nhất định phá vỡ được tầng phòng ngự của đối phương. Điều này muốn nhận biết được cần phải trải qua kinh nghiệm mới được.

Đây cũng không phải một sớm một chiều là có thể được, cũng không phải giống như tu luyện võ kỹ đơn thuần liền có thể tưởng tượng ra điều gì đó… Ở đây cần chính là thực chiến.

Mà đây cũng là điều La Vũ đang nói, ý muốn lấy yêu thú ngũ giai, lục giai làm đá tôi luyện. Yêu thú có đa dạng chủng loại, nhưng xét về mặt hình thể thì cũng chỉ nằm ở một số chủng tộc. Tỷ như nói yêu thú loại rắn, đại đa số loài này đều có điểm yếu tại bộ vị thất thốn. Yêu thú loại khuyển thì chỗ yếu hại đa phần thường nằm ở thắt lưng.

Đưa ra động tác thế nào dưới các tình huống không cố định để có thể bộc lộ được hoàn toàn sự tinh túy của vũ kỹ bản thân công kích đúng chỗ yếu hại của đối phương, làm sao sử dụng mức tiêu hao nhỏ nhất để đạt được chiến quả lớn nhất? Đây chính là điều võ giả cần không ngưng tôi luyện.

La Dật cũng là chấp nhận gật đầu.

Đối chiến với yêu thú, có thể không nhất định là lấy một đấu một. Rất có khả năng là một đối mười, đối một trăm, thậm chí là một ngàn… Làm sao có thể khống chế mức tiêu hao lực lượng bản thân mà vẫn đạt được mức sát thương lớn nhất? Điều này là điều mà bất luận một vị võ giả chân chính nào cũng phải lo lắng. Dù sao sức lực con người cũng không phải là vô cùng vô tận. Những chiêu thức yêu cầu toàn lực xuất thủ, hiểu quả có thể không kém, nhưng về sau sức cùng lực kiệt lại để yêu thú chiếm được tiện nghi… Chỉ sợ chết đi lúc nào không hay.

Bởi vậy có thể thấy được, tôi luyện vũ kỹ có tầm quan trọng đến nhường nào.

Đã thế, vậy chúng ta đi thôi.

La Vũ cười nói rồi dẫn mọi người đi theo, nhắm phía một con đường nhỏ trước mắt đi tới…



Vân Khê Đảo không hổ có danh xưng là Vân Vụ Đảo, chỉ thấy trên đảo, tùy ý đều thấy được vân vụ mờ ảo, tuy rằng không tới mức mắt không nhìn thấy được nhưng cảnh vật ở ngoài trăm thước đã hoàn toàn rơi vào trong màn sương mù, không còn nhìn rõ được nữa.

Càng đi sâu vào trong đảo, những loài thực vật lạ không biết tên càng lúc càng thêm nhiều, tầng tâng lớp lớp xanh tốt, đạp ở dưới chân liền phát sinh những tiếng “ca ca” liên hồi…

“Rống rống!…”

Từng trận những tiếng rít gào trầm thấp thỉnh thoáng lại trền tới từ khắp bốn phía…

Mọi người cẩn thận một chút, ở phía trước là nơi yêu thú cấp năm thường hay lui tới… Những yêu thú này tuy rằng phẩm giai không cao nhưng số lượng lại không ít. Nếu kinh động toàn bộ cũng sẽ rất vướng tay.

La Vũ thấp giọng quay đầu lại thông báo, ánh mắt cũng nhìn về phía La Dật.

Lời này của La Vũ tự nhiên là nhắc nhở La Dật. Nơi này cũng chỉ có La Dật hắn là người mới, những người khác đều đã từng một lần tiến nhập sâu trong Vân Vụ Đảo này, tự nhiên đều đã có kinh nghiệm, chỉ có La Dật hắn là lần đầu tiên.

Nghe được xa xa mơ hồ truyền lại những tiếng rít gào, trong lòng La Dật cũng có chút chờ mong. Tuy nói ở trên thuyền cũng từng chứng kiến qua một ít yêu thú, nhưng hắn vẫn chưa chân chính được chiến đấu qua với yêu thú. Lấy tâm trí của hắn, làm sao không rõ lời nhắc nhở của La Vũ là nhằm vào hắn? Lập tức nhẹ nhàng gật đầu, đáp:

Được!

La Vũ lúc này mới yên tâm gật đầu, tiếp tục tiến về phía trước.

Càng đi sâu vào trong, cảnh vật xung quanh mỗi lúc lại càng thêm hoang vu.

Đột nhiên, La Vũ dừng thân hình ngay tại một đám cỏ dại um tùm, tựa hồ cảm ứng được điều gì đó. Hai tay lập tức giương lên, tất cả mọi người đều không một tiếng động, đồng thời ngưng lại.

Chú ý… Có động tĩnh!

La Vũ thấp giọng nói, lập tức ngồi xổm xuống. Những thành viên khác thấy vậy cũng không do dự, lập tức ngồi xổm xuống. La Dật thoáng nhíu mày, lập tức nhìn lại.

Xuyên qua đám cỏ dại xung quanh, cách mấy chục thước tại trong rừng phía trước, đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh. Ánh mắt La Dật nhất thời cũng thoáng ngưng lại. Không vao lâu, yêu thú là một đầu dã trư xuất hiện từ trong rừng đi ra…

Yêu thú này có bề ngoài rất giống dã trư nhưng kích thước so với dã trư hơn hẳn hai lần. Chỉ nhìn qua liền biết trọng lượng của nó ít nhất cũng hơn ngàn cân.

Hai chiếc răng nanh như hai lưỡi nhận đâm ra từ trong miệng, trắng noãn, lành lạnh khiến ai nhìn cũng biết đây là một gia hỏa rất hiếu chiến. Lông mao trên người thật dài, gần như phủ xuống mặt đất. Hai chi trước của nó dài và khỏe, hai chi sau lại ngắn và nhỏ, nhìn như lệch lạc nhưng phối hợp lại có một nét hài hòa cực kỳ quỷ dị. Lông mao trên người hình thành từng vệt màu nâu đất, chỉ nhìn qua liền có thể cảm nhận một cỗ khí tức bưu hãn tràn ngập ra ngoài.

Hai chiếc răng nanh của nó đang ngoặm sâu vào thi thể một loài động vật chỉ còn một nửa đoạn, không thể nhận biết đến tột cùng là loại yêu thú nào, chỉ có thể mơ hồ đáon ra đó là thi thể một đầu yêu thú loại tẩu thú mà thôi.

Yêu thú hình trư có một đôi mắt màu đỏ tươi vừa đi vừa cảnh giác nhìn bốn phía. Nhưng mà khi nó đi tới chính diện phía trước mọi người lại phảng phất như đột nhiên có cảm ứng, mạnh mẽ ngưng lại. Thi thể yêu thú ngậm trong miệng cũng được thả ra, đưa mũi đánh hơi, đôi mắt màu đỏ tực mơ hồ nhìn về phía nơi mọi người đang ẩn mình.

Là tông mao trư thú, yêu thú đã ngoài cấp năm sơ kỳ.

La Hành nhận ra con yêu thú này.

La Vũ gật đầu, đột nhiên quay sang nói với La Dật:

Tiểu Dật, có nắm chắc bắt được nó?

La Dật nghe vậy, tinh mang trong mắt chợt lóe rồi khẽ gật đầu.

Con thú này là yêu thú loại trư, chính nó tự có năng lực đặc thù. Tốc độ tuy không phải là nhanh nhưng lực phòng ngự lại không kém. Ngoài ra nhược điểm của nó chính là chỗ hai mắt…

La Hành ở một bên đưa ra một ít tư liệu cung cấp cho La Dật.

La Dật hít sâu một hơi, gật đầu. Lập tức nhắm hướng khóm cỏ dại bên sườn con yêu thú bò dần đến.

Lần đầu tiên chân chính đối đầu với yêu thú, nói không khẩn trương vậy tuyệt đối là gạt người. Bất quá trong loại khẩn trương này còn lộ ra một tia hưng phấn…

Tay phải La Dật lặng lẽ nắm lấy băng lam sắc trường kiếm. Hắn muốn ẩn dấu thực lực, muốn tôi luyện vũ kỹ, bởi vậy hắn chỉ có thể biểu hiện ra thực lực đã ngoài tầng thứ năm trung kỳ để ứng phó đầu tông mao trư thú này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.