Một ngụm rồi một ngụm, điên cuồng cắn xé thi thể các thành viên tiểu tổ số một.
Tỏng lúc nhất thời, máu tươi, nội tạng bị những yêu thú này điên cuồng xắn xé, văng loạn khắp nơi.
Nhưng, khi hai đầu yêu thú đồng thời nhìn trúng một cỗ thi thể, chiến đấu sẽ phát sinh.
Một đầu yêu thú bị một đầu yêu thú khác đuổi phá, sẽ động phải một đầu yêu thú khác đang xử lý thi thể một thành viên khác của tiểu tổ số một ngay bên cạnh, rồi lập tức, đầu yêu thú kia sẽ nổi giận… Khi đó, hỗn chiến sẽ phát sinh.
Đây không thể nghi ngờ là một màn máu tanh, máu tươi tán loạn, mùi máu tươi càng phát ra nồng đậm. Mặt đất nơi này sẽ thành bãi chiến trường cho đám yêu thú lăn qua lăn lại, dần biến thành một hố sâu.
Theo thời gian trôi qua, yêu thú bị mùi máu tươi hấp dẫn đến càng lúc càng nhiều. Không bao lâu, nơi này đã biến thành chiến trường hỗn loạn của hơn mười đầu yêu thú.
Thi thể các thành viên tiểu tổ số một hiện tại đã sớm không còn nguyên vẹn, chân tay đầu cổ đoạn rời, vô cùng thê thảm…
Giết chóc thăng cấp, mùi máu tươi càng lúc càng đậm, hấp dẫn ngày càng nhiều yêu thú… Mùi máu tươi đối với yêu thú mà nói, vĩnh viễn là thứ kích thích trí mạng nhất.
Máu tươi trên mặt đất càng lúc càng nhiều, đã tụ tập lại thành một dòng chảy nhỏ. Trên bầu trời, mưa phùn lất phất, vẫn liên tục duy trì…
Cũng không biết qua bao lâu, con ngươi trong mắt đám yêu thú đang điên cuồng hỗn chiến tại nơi này đã hoàn toàn biến thành màu đỏ rực, một đạo thân ảnh thật lớn cũng từ sâu trong Vân Khê Đảo, cấp tốc bay vút ra…
Khi đạo thân ảnh kia tại trước lúc thấy một màn này, từ phía xa xa, nhưng không khỏi dừng lại một chút, lập tức, hiển lộ ra thân hình.
Cư nhiên là La Dật.
Chỉ thấy hiện tại trên vai La Dật vác theo một số thi thể yêu thú.
Những yêu thú này tựa chuột lại không phải chuột, chiều cao ước chừng một thước, phía sau là một chiếc đuôi nhỏ dài quá hai thước. Toàn thân ngăm đen, bộ lông cực kỳ thô ráp… Nếu là người có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên sẽ nhận ra, yêu thú này chính là Thị Huyết Dứu, loại yêu thú có tính quần cư.
La Dật trói đuôi những yêu thú này lại với nhau, thấy rõ được có sáu bảy cỗ thi thể Thị Huyết Dứu, mỗi một đầu Thị Huyết Dứu đều có phần đầu bị trường đao hung hăng bổ ra, máu tươi chảy xối xả… Thấy dáng dấp thi thể bọn chúng, hiển nhiên là vừa chết không lâu.
La Dật khiêng đám thi thể Thị Huyết Dứu, ngây ngốc nhìn đám yêu thú còn đang điên cuồng hỗn chiến lẫn nhau ở xa… Lúc này không còn nhận dạng ra được thi thể thành viên tiểu tổ số một, chỉ còn thấy được một mảnh máu thịt hỗn loạn.
La Dật chỉ ngây ngốc nhìn trong chốc lát, một lúc sau cũng nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi. Nét mặt xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng tại khi mở ra hai mắt đã hoàn toàn biến mất.
La Dật biết mùi máu tươi từ chín cỗ thi thể của thành viên tiểu tổ số một sẽ hấp dẫn yêu thú ở xung quanh tới… Trước khi hắn rời đi cũng đã đoán ra được điểm này.
Hắn đi liệp sát mấy đầu Thị Huyết Dứu, bởi vì chỉ có như vậy, khi có võ giả đi qua nơi này, khi tin tức toàn bộ thành viên tiểu tổ số một ngã xuống truyền đến tai La Thiên Hưng, La Thiên Hưng sẽ không đổ hoài nghi lên đầu hắn.
Mọi người ai cũng biết sự kinh khủng của yêu thú có tính quần cư. Dù là cường giả tầng chín hầu kỳ, nếu như kinh động phải yêu thú tính quần cư, nếu không có thân pháp nghịch thiên, cũng sợ chỉ có một đường ngã xuống. Huống chi một tiểu đội với người mạnh nhất chỉ là hậu bối cấp bảy đỉnh phong? Trong lúc vô tình kinh động tới yêu thú quần cư Thị Huyết Dữu, sau đó cả tiểu tổ bị hại, điều này có thể chấp nhận được.
Đương nhiên, lấy tính cẩn thận của đám người La Đỉnh, tự nhiên sẽ không phạm phải sai lầm trí mạng này. Chỉ sợ La Thiên Hưng cũng không tin bọn họ phạm phải lệch lạc như vậy… Thế nhưng có liên quan sao? La Dật cần, chỉ là một loại lý do chấp nhận được mà thôi…
Tất cả đều trong vòng tính toán của La Dật.
La Dật rời đi, mùi máu tươi hấp dẫn yêu thú tới, yêu thú tranh nhau cắn xé thi thể các thành viên tiểu tổ số một, sau đó là hỗn chiến… Tất cả điều này đều trong vòng tính toán của La Dật.
Thế nhưng, tính toán thì tính toán… Khi chân chính thấy được tràng diện tàn khốc này, thấy những yêu thú kia từng ngụm cắn xé thi thể bọn họ… Loại cảm giác này, thậm chí so với một đạo của mình đập nát La Hào thành thịt vụn, càng khiến người ta khó có thể tiếp thu.
Đây đại khái vì La Dật cũng là nhân loại, thế nên khi thấy thi thể đồng loại mình bị ngoại tộc cắn xé, sẽ không khỏi sinh ra một loại cảm giác đồng tình…
La Dật không biết, thế nhưng việc đã tới nước này, có suy nghĩ nhiều cũng là vô dụng.
La Dật hít sâu một hơi, đôi mắt khôi phục lại vẻ lãnh tĩnh. Thân hình chợt hoảng động, nhanh chóng lướt về phía trước…
Tốc độ La Dật nhanh tới cực hạn, Lưu Quang Thân Pháp được chân khí Triều Tịch Quyết tầng chín trung kỳ gia trì, tuy rằng so ra còn kém Lôi Bộ, nhưng tuyệt đối nhanh hơn nhiều so với phần lớn yêu thú cấp sáu.
Thân hình La Dật hóa thành ảnh xám vọt đến trước người đám yêu thú đang hỗn chiến lẫn nhau, lập tức, dưới chân điểm mạnh, thân hình bật cao lên. Đồng thời vai rung lên, nhất thời hất những thi thể Thị Huyết Dứu vào trong đám yêu thú. Thân hình rơi xuống cực nhanh, lại hung hăng điểm lên ót một đầu yêu thú, nhất thời khiến chiếc đầu của nó nổ tung, óc trắng tung tóe, thân hình đổ ình xuống trên mặt đất.
Còn La Dật thì nương theo điểm lực này, thân hình một lần nữa cất cao, lại hóa thành một đạo ảnh xám, nhanh chóng rời đi.
Một loại động tác này nhanh như sấm sét, không có bất luận yêu thú nào phát hiện ra có điểm dị thường.
Trên thực tế, dù chúng có phát hiện ra La Dật, nhưng đám yêu thú này đã hỗn chiến lẫn nhau tới đỏ mắt cả rồi, cũng không còn khả năng truy sát được hắn.
Thân hình La Dật dừng lại tại chỗ cách trường chém giết ngoài năm mươi thước, ánh mắt lặng lặng nhìn ra ngoài một hồi, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, chuyển mình quay đi.
Ánh mắt La Dật chớp động, ngẩng đầu nhìn mưa phùn lất phất trên bầu trời.
Lập tức, thân hình hắn liền biến mất tại trong bụi cỏ hoang phía trước.
Tại phía sau hắn, hơn mười đầu yêu thú vẫn điên cuồng hỗn chiến lẫn nhau như trước.
Đây là một thế giới điên cuồng, giết chóc như vậy sẽ còn duy trì liên tục đến khi cơn mưa xối xả tiếp theo xua tan hết mùi máu tanh nồng nặc mới thôi…
Thời giạn lặng lẽ trôi qua cực nhanh.
Khi bầu trời Vân Khê Đảo trút xuống cơn mưa xối xả, khi đó sẽ để lộ ra cảnh tượng bầu trời sáng sủa hiếm gặp. Gió nhẹ thổi qua, lẫn theo mùi mặn của biển. Nhưng không có lẫn theo bao nhiêu mùi máu tanh.
Mỗi lần trời có mưa to, khi đó khí tức đầy rẫy máu tanh của Vân Khê Đảo mới hoàn toàn tiêu tán… Đương nhiên, lúc này sẽ không quá dài. Bởi vì toàn bộ Vân Khê Đảo, mỗi thời khắc đều có phát sinh giết chóc đẫm máu. Qua không bao lâu, mùi máu tươi sẽ lại một lần nữa tràn ngập khắp Vân Khê Đảo.