Chương 22: Tế phẩm tế thiên, yêu thú nhất phẩm. (1)
Đoàn người La Hùng dần dần bước lên đài cao, tiếng nói chuyện, nghị luận xôn xao bốn phía theo chân đám người La Hùng lên dài bắt đầu dần dần yên lặng…
Các trưởng lão liên quan đều đứng hàng đầu, đám người La Thiên Phách đứng phía sau, mà thế hệ dòng chính như La Dật, hiện tại còn chưa có tư cách leo lên đài cao.
La Hùng đứng trước mọi người, ánh mắt uy nghiêm quét qua toàn trường, trong khoảng khắc, lặng ngắt như tờ, sau một lát thoáng yên lặng, thanh âm của La Hùng chậm rãi vang lên.
Từ khi tổ tiên La Thanh Phong tới Thiên Đô Phủ gây dụng gốc rễ, từ đó đã trải qua một nghìn ba mươi năm, tổng cộng hai mươi chín đời tổ tiên xây dựng nên La gia ngày hôm nay…
Thanh âm hồn hậu âm vang của La Hùng từ từ truyền đi, thanh âm không lớn, thế nhưng mỗi một gã đệ tử La gia ở đây đều cảm thấy giống như sấm vang lên ngay bên tai chính mình, cả đám nhất thời kích động tâm thần… Chỉ một chiêu nhỏ này đã khiến cho nhân tâm sinh sùng bái…
La Hùng không nhanh không chậm giảng giải lại những nhân vật anh hung, những sự tích anh hùng của La gia trong hơn một nghìn năm qua.
Tổ tiên La Văn Thụy đời thứ ba, vào mùa xuân năm 324 lịch Đại Hoa, một thân một mình, tiềm nhập vào “Thiên Giản Bích Chướng”, kích đấu mười ngày, chém chết ma tướng…
Tổ Tiên La Phi Linh đời thứ tư, vào mùa đông năm 397 lịch Đại Hoa, vì cứu đế suất, sát nhập Vạn Ma Vân Gian, trảm thập tam ma tướng, yêu ma khiếp sợ…
Tổ Tiên La Phi Vương đời thứ tư, cùng mùa đông năm đó, tiến vào Thượng Cổ Ma Vực, lấy được Ma la quả, cứu ba vạn sáu nghìn quân sĩ Đại Hoa…
Tổ tiên đời thứ tư…
Đời thứ năm…
Đời thứ sáu…
….
Đời thứ hai mươi sáu…
Từng sự tích, một chuyện lại một chuyện từ trong miệng La Hùng chậm rãi phát ra, cũng khiến cho tất cả đệ tử La gia nghe được đều kích động tâm thần, phảng phất như theo thanh âm của La Hùng, bọn họ theo những vị tổ tiên nghìn năm trước kia, tham gia vào chiến trường khiến nhiệt huyết sôi trào, cùng các tổ tiên La gia cuồng ngạo không gò bó, hoặc tiếu ngạo chúng ma, hoặc thiết huyết đại chiến, hoặc thần tình tiêu sái cao ngạo, từng chút từng chút trải nghiệm hiện lên trên khuôn mặt bọn họ!
La gia, truyền thừa hơn nghìn năm, hai mươi chín đời! Tự có vinh quang của La gia! Mà những vinh quang này chính là do tổ tiên La gia đời đời dùng máu tươi, dùng nước mắt, dùng sinnh mệnh, dùng bi tráng đổi lấy! La gia lịch sử nghìn năm phảng phất giống như một bài ca phúng điếu đầy thiếu huyết, kích động cảm kích dâng trào mãnh liệt! Khiến cho hậu nhân La gia có thể vì tổ tiên, vì lịch sử nghìn năm mà tự hào! Có lý do gì không tự ngạo? Có lý do gì không nhiệt huyết sôi trào? Có lý do gì không kích động tâm thần?
La Dật, tuy là một kẻ xuyên qua, nhưng theo thanh âm tràn đầy ma lực dẫn dắt, hắn tựa hồ như cũng đã trải qua vinh quang La gia nghìn năm… Tại một khắc này, hắn tựa hồ không tự chủ được, bị kích động sôi trào, bị chấn động mãnh liệt!
La Hùng ta hôm nay, lấy thân phận gia chủ La gia đời thứ hai mươi bảy, trong một ngày cuối cùng của năm, lễ bái tổ tiên! Nguyện La gia ta muôn đời vinh quang, truyền thừa không đoạn…
La Hùng nói ra một câu cuối cùng, tất cả thành viên La gia vẫn còn chưa từ trong vinh quang nghìn năm kia hồi phục lại tinh thần.
Tế tổ!
La Hùng nhìn quanh bốn phía, một đôi mắt ẩn chứa uy nghiêm vô hạn, chưa có chút ba động. Trầm trọng quát lạnh, tại chính giữa, nhất thời mọi người tách ra thành một đường nối thẳng đài cao tế tổ.
Rống!!!!!
Tiếng gầm giận dữ vang lên, La Dật lấy lại tinh thần, không khỏi đưa mắt nhìn về phía tiếng rống giận truyền lại.
Bốn người, kéo theo một chiếc lồng sắt dài rộng ước chừng hơn mười mét! Trong lồng sắc, một đầu dã thú giống như sư tử mà không phải sư tử, giống như hổ và không phải hổ, đang điên cuồng rít gào! Bộ móng vuốt lớn bằng cả bắp chân người hung hăng đánh vào song sắt màu đen không biết dùng vật liệu gì chế tạo thành, tia lửa đỏ văng tung tóe, phát ra thanh âm sắt thép va chạm chói tai.
Thanh âm hít khí lạnh nhất thời từ toàn bộ quảng trường vang lên.
Yêu thú! Đây là yêu thú!
Là Sư hổ thú! Sư hổ thú a!
Thậm chí còn là Sư hổ thú đã thành niên! Nghe nói đầu yêu thú này có thể dùng móng vuốt cắt đứt sắt thép giống như thái rau! Cực phẩm tế tổ năm nay liền chính là Sư hổ thú sao?
Đây chính là yêu thú nhất phẩm (cao hơn yêu thú cấp mười yêu thú đã nhập phẩm) a! Quả nhiên là đại thủ bút…
Tiếng nghị luận ong ong chui vào lỗ tai La Dật.
Đây, đây chính là yêu thú sao?
La Dật cũng thầm hít một ngụm lương khí, trong lòng khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên La Dật nhìn thấy một đầu yêu thú chân chính, thân thể to lớn không gì sánh được, đủ có bảy tám mét, thân hình giống như cả một ngọn núi nhỏ, bộ móng vuốt giống như lươi dao sắc bén. La Dật rất rõ ràng, chính mình hiện tại, nếu như đứng trước mặt đầu yêu thú này, sợ rằng ngoại trừ chạy trối chết ra, không còn con đường hy vọng sống nào khác!
Mà theo bốn người kéo lồng sắt càng lúc càng tới gần đài cao, yêu thú trong lồng tựa hồ càng trở nên xao động bất an, nó điên cuồng rít gào không ngừng, cố sức đánh vào lồng giam… Thế nhưng lồng giam được làm bằng vật liệu vô cùng kiên cố, tuy rằng không lớn bằng cánh tay, thế nhưng trước lực lượng khai sơn phá thạch, nó vẫn không chút tổn hao nào.
Rốt cuộc, đi tới trước đài cao…
Mở lồng!
Đôi mắt La Hùng chợt lóe, trầm giọng quát lớn.
Bốn người nhất thời đặt lồng sắc trên mặt đất, lập tức thân hình chợt lóe, đi tới bên cạnh bốn góc lồng sắt. Đều từ trong lòng lấy ra một vật gì đó màu đen, hình trụ chữ nhật. Đảo mắt nhìn thoáng qua nhau, đồng thời ấn vật thể màu đen vào chỗ lõm vào trên lồng giam, chỉ nghe tiếng lách cách vang lên, đã tra khóa vào ổ. Một lần nữa nhìn thoáng qua nhau, bốn người đồng thời chuyển động khóa trong tay.
Cách…
Lại một tiếng vang vọng, yêu thú trong lồng giam phảng phất như đột nhiên hiểu ra đây là cơ hội duy nhất nó có thể chạy trốn, lập tức không còn quan tâm thứ gì khác, bốn chân cường tráng đầy lực lượng hơi lui về phía sau một chút, thân hình giống như một đạo tàn ảnh màu đen, ầm ầm từ trong lồng giam lao ra ngoài!
A…
Một ít đệ tử chi thứ xung quanh nhất thời kinh hô, trên khuôn mặt lộ rõ thần sắc kinh hãi.
Yêu thú này quá mức dọa người rồi, chỉ là thân hình đã giống nhu cả một ngọn núi nhỏ, móng vuốt mỗi một chiếc còn lớn hơn cả đùi người lớn càng khiến cho người khác phải sợ hãi. Thứ này nếu như thứ này đụng vào thân người, chỉ sợ trong khoảng khắc xuất hiện một lỗ thủng lớn.
La Hùng vẫn chưa động, lúc này đột nhiên bắn ra quang mang khiếp người trong mắt, theo đầu yêu thú hùng hổ lao ra ngoài, tay phải La Hùng vươn ngang, chợt lóe lên ánh sáng kỳ dị, chợt nắm chặt!
Dừng!
Thấp giọng quát nhẹ, La Hùng mở miệng.
Rống!!!
Gầm lên giận dữ, Sư hổ thú điên cuồng! Mà theo La Hùng hư không nắm chặt, Sư hổ thú cư nhiên bị ngưng lại, dừng thẳng tắp trên không trung! Phảng phất như trong không khí, nhất thời xuất hiện một chiếc lưới trói buộc vô hình!