Huống hồ chính mình nếu như ở Vân Khê Đảo xảy ra chuyện, chỉ cần sử lý sạch sẽ một chút, mặc dù thật sự có một “lão đầu tử” đi nữa, chỉ sợ cũng khó tra ra được tình huống chân thực… Nói như vậy…
Đôi mắt La Dật thoáng một phen chớp động, ánh mắt cũng mơ hồ nhìn về phía buồng nhỏ trên boong tàu cách đó không xa, thần sắc lộ ra mấy phần trầm tư.
Tiểu Dật, Vân Khê Đảo cực kỳ nguy hiểm, đợi khi tới đảo, ngươi nhất định lúc nào cũng phải cẩn trọng đi theo bên người chúng ta, không thể tùy ý đơn độc hành động… Ta xem La Hào này sẽ không từ bỏ ý đồ với ngươi đâu.
La Băng Vân trầm mặc một hồi rốt cục nói ra.
Con ngươi La Dật khẽ động, sau đó gật đầu, lộ ra một dáng tươi cười:
Được, ta đã biết Băng Vân tỷ.
La Băng Vân lúc này mới thoáng thở dài một hơi, nhẹ nhàng gật đầu. Ngẩng đầu nhìn lên sắc trời lại nói:
Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, nhanh chóng trở về phòng đi… Vị tiền bối kia nếu đã cho ngươi một cơ hội như vậy, chính ngươi cũng phải nỗ lực mới được. Không nên phụ một phen hảo ý của vị tiền bối đó.
La Băng Vân chính sắc nói.
La Dật sửng sốt, ngực cũng thoáng ấm áp. Nhẹ nhàn gật đầu cười nói:
Được, ta đã biết, chúng ta cùng nhau đi thôi.
Lúc này La Băng Vân mới lộ ra bộ dáng tươi cười, gật đầu đồng ý.
Hai người hướng những người khác đánh tiếng bắt chuyện rồi liền ly khai boong tàu.
…
đọc truyện cùng http:/
/truyencuatui.net/Thời gian ngày qua ngày nhàn nhã rong chơi. Chớp mắt, hai mươi ngày đã thành quá khứ.
Trên biển không thể tu hành vũ kỹ, thế nhưng nội kình vẫn có thể. Chúng đệ tử La gia không có bất luận kẻ nào buông lỏng. Mặc dù là La Hành, tại lúc đêm khua khi trở lạ trong phòng cũng chìm vào trong tu hành… Tất cả mọi người đều biết, chuyến này bọn họ thực chất không phải là đi du ngoại, hai mươi năm ngày qua đi, giết choc sẽ liền tới. Lúc thích hợp có thể thả lỏng, nhưng nếu thả lỏng quá độ sẽ bị mất đi rất nhiều, thậm chí còn là sinh mệnh.
Thực lực của La Dật tại khoảng thời gian này cũng là vững bước đề thăng, tiến thêm một bước củng cố giai đoạn tầng thứ tám sơ kỳ. La Dật mơ hồ có chút cảm giác, khoảng cách đột phá tầng thứ tám sơ kỳ chỉ sợ còn không xa, bởi vậy tu hành càng thêm lỗ lực. La Băng Vân nhìn lại, trong lòng đối với La Dật cũng âm thầm tán thưởng.
Không nói là Băng Vân, La Vũ cũng là người trong chính hệ, về chuyện sau lưng La Dật có cường giả thân bí cũng từng nghe nói qua. Nói thật, hắn cũng từng nhìn vận khí La Dật mà cảm thấy ước ao… Nhưng thấy La Dật tại trên thuyền hơn hai mươi ngày qua vẫn chăm chỉ tu hành như cũ, một tia hâm mộ trong lòng bất tri giác cũng phai nhạt dần xuống, âm thầm gật đầu tán thưởng.
Cơ hội, rất nhiều thời điểm đều là do người nắm lấy. Bằng không cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ lỡ mà thôi.
La Dật vốn là một gã phế tài nhưng sau khi có được đan dược nghịch thiên vẫn không vì đó mà sinh ra tự mãn, ngược lại vẫn như cũ chăm chỉ tu hành. Đây chính là hành vi nắm biết nắm chặt lấy cơ hội. La Vũ tin tưởng nếu như dược lực của viên đan dược nghịch thiên kia đủ để triệt phá thiên tư của La Dật mà nói thì tương lai vị huynh đệ thứ hai mươi ba trước đó vẫn luôn bị gia tộc lãng quên này thật không thể hạn lượng.
Bao gồm cả La Vũ cùng vài người đội viên khác, thông qua mấy ngày nay tiếp xúc với La Dật đều có được một vài nhận thức.
Thành viên trong tiểu tổ, thế nhưng đoạn thời gian một năm về sau phải sống nương tựa lẫn nhau. Rất nhiều thời điểm, đội viên có lẽ phải giao phó sinh mệnh của mình vào tay một người đội viên khác… Muốn vậy phải có một loại tín niệm mới có thể làm được. La Dật từ một phế tài bậc nhất, nay vừa muốn tiến vào đội nghĩ liền muốn mọi người tán thành? Chuyện này căn bản không có khả năng. Tuy rằng mọi người nói chuyện trời đất tựa hồ đều cùng một chỗ, nhưng dù sao cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi. Lấy tâm trí của La Dật, không khó nhìn ra rất nhiều thời điểm, những đội viên này trừ La Băng Vân ra đều có chút tận lực duy trì khoảng cách nhất định với hắn, chuyện này La Dật cũng lý giải phần nào.
Đổi lại là La Dật hắn nếu trở thành đội viên cũ, trong đội ngũ đột nhiên xuất hiện một người không biết tính nết sâu cạn ra sao thêm vào, chỉ sợ hắn cũng không có khả năng lập tức nhận thức cùng đối phương.
Đôi khi trong lúc nhận thức chiến hữu cũng không phải ở khía cạnh thực lực mà là từ thực lực, tính cách tổng hợp lại để tạo thành một tổ hợp.
Một người đồng bạn biết khắc khổ, chăm chỉ nỗ lực hướng về phía trước đương nhiên sẽ chiếm được lòng tin hơn nhiều so với một người chỉ biết lười nhác không chí tiến thủ.
Mà đây cũng là một nguyên nhân khiến đoạn thời gian này La Dật luôn luôn nỗ lực tu hành. Nếu đã quyết định gia nhập đội ngũ này, nếu không thể giành được sự tán đồng của mọi người, căn bản không còn chút ý nghĩa gì nữa. Hiện tại hắn đã thành công một bước nhỏ, tiếp đến chỉ cần ở trong chiến đấu mới có thể chậm rãi đề thăng thôi…
Một người đồng bạn đáng tin cậy, có thực lực mạnh mẽ so với một người đồng bạn có thực lực nhược tiểu hiển nhiên càng càng dễ được mọi người tán đồng và tiếp thu.
…
Trên boong tầy, La Dật cùng mấy người khác hưởng thụ quãng thời gian nhàn nhã rong chơi khó có được…
Biển này, cũng không biết đến tột cùng rộng lớn đến đâu…
La Hành ỷ ở đầu thuyền, nhìn một mảnh trời biển rộng mênh mông, nhịn không được có chút cảm khái nói.
Ừm, trong năm trăm hải lý là nội hải vực. Ngoài năm trăm hải lý mới là ngoại hải vực. Vân Khê Đảo bất quá chỉ là ở sát biên giới ngoại hải vực mà thôi… Ta đã từng nghe cha ta trong lúc vô tình nhắc tới qua, ở sâu trong ngoại hải vực là một thế giới khác, từ trước tới nay vẫn chưa nghe có người nào biết được. Chỉ nghe đồn đó là một vùng thế giới có yêu thú tung hoành khắp nơi… Là một khu cấm địa của nhân loại.
La Vũ nghe được niềm cảm khái của La Hành, thoáng gật đầu, trong biểu tình cũng mang theo một ít vẻ mong đợi.
Càng là địa phương nguy hiểm, nếu là có thể thâm nhập vào trong đó, khả năng đạt tới vinh quang lại càng lớn, càng dễ được người khác tôn sùng. Đây cũng là thế giới mà lớp lớp những vị anh hùng muốn hướng tới, cũng là niềm vinh quang mà mỗi cường giả mong đợi. La Vũ từ nhỏ đến lớn đã được quán thâu loại tư tưởng này, viễn cảnh như vậy tự nhiên vô cùng trông đợi.
Tất cả mọi người đều đến boong tàu tập hợp.
Mọi người đang đàm luận, một thanh âm đạm mạc trầm thấp vang lên. Tất cả đám người La Dật đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại phía trên boong tàu.
Là thanh âm của La tam gia.
La Hành thoáng nhíu mày.
Đúng vậy, rất nhanh sẽ đi vào ngoại hải vực rồi, tam bá đại khái có chút điều muốn dặn dò mọi người… Chúng ta mau qua tới đi.
La Vũ gật đầu, lên tiếng kêu gọi, mọi người trong tiểu tổ liền đi ngay theo sau hắn hướng phía boong tàu bước tới.