Bọn họ là vâng mệnh làm theo, không phải chủ định muốn giết chết La Dật, thân bất do kỷ… Điểm này, La Dật minh bạch, cũng có thể lý giải.
Thế nhưng, minh bạch thì minh bạch, lý giải thì lý giải… Dù sao bọn họ cũng đã động thủ với mình, đồng thời còn muốn dồn mình vào chỗ chết. La Dật thực sự không nghĩ ra được lý do gì có thể buông tha bọn họ.
Chỉ lày, trong mấy ngày ngồi chờ tại đây, La Dật cũng phát hiện được một chi tiết nhỏ, đây cũng khiến hắn có điểm không rõ.
La Nham… Người này vốn là ở tiểu tổ số một, hiện nay người này lại không có bất luận liên lụy gì với tiểu tổ số một, thậm chí khi tiểu tổ số một chưa trở về, La Dật đã phát hiện thấy hắn…
Phát hiện này cũng khiến La Dật có điều suy nghĩ, thoáng nhíu mày…
Nếu như hắn nhớ không lầm, La Nham này tựa hồ là con thứ của La Thiên Hưng, lúc đầu khi ở thuyền số một, đích thực hắn thuộc tiểu tổ số một. Thế nhưng, hắn rời tiểu tổ số một từ khi nào? Vì sao lại rời đi?
Nhớ lại… Khi tiểu tổ số một tiến hành bố cục, La Dật đích thực không có nhìn thấy La Nham kia.
Chỉ là, rốt cuộc vì La Nham lúc đầu khi ở bên ngoài sào huyệt Ám Dạ Miêu Thú, hắn ở bên ngoài rừng cây, thế nên La Dật không có phát hiện ra hắn? Hay tại một đoạn thời gian nào đó, La Nham đã thoát ly tiểu tổ số một, tiến vào trong một tiểu tổ khác?… Điểm này, La Dật có chút không rõ lắm.
Khả năng thứ nhất không tính là lớn… Nếu như quả thực là vậy, La Nham không có lý do gì phải rời khỏi tiểu tổ số một.
Trong lòng La Dật âm thầm suy đoán. Nói chung, lần phân phối tiểu tổ đầu tiên, nếu không có tình huống đặc thù gì, sẽ không có thêm biến động gì khác… Huống chi, chuyện tình liên thủ tập sát một đệ tử thuộc dòng chính, nếu như không phải người đặc biệt tín nhiệm, ai sẽ cho người khác biết? Nhưng nếu như là người đặc biệt tín nhiệm, vì sao sau khi hoàn thành một nhiệm vụ bí mật như vậy, còn nghĩ phải phân cách ra ngoài?
Thế nên, theo suy đoán thứ nhất, lúc đầu La Nham đã có mặt, chỉ là hắn ở bên ngoài rừng cây nên không bị chính mình phát hiện, nghĩ tới khả năng này cũng không lớn.
Như vậy chính là khả năng thứ hai rồi… Nếu như đúng là khả năng thứ hai, như vậy hành vi của La Thiên Hưng này… Thật có điểm ý vị sâu xa…
La Dật thoáng nheo lại con mắt, trong đầu loạn chuyển…
Sau một lát trầm ngâm, La Dật vẫn phải lắc đầu, buông tha tiếp tục suy đoán.
Với các loại hành vi biểu hiện ra ngoài lúc này của La Thiên Hưng, La Dật thực sự có điểm không phân tích ra hắn đến tột cùng là một người có tâm tính thế nào.
Lắc đầu, La Dật ngửa mặt, nhìn về phía bên ngoài rừng cây, nơi có cổng lớn doanh địa La gia.
Đã ba ngày rồi… Hẳn là nhanh đi thôi?
La Dật khẽ lẩm bẩm một tiếng, hít sâu một hơi, nhắm lại hai tròng mắt, tiếp tục an tĩnh ngồi đợi…
…
Thực sự là nhiệm vụ cấp tám sơ kỳ?
Khi từ trong miệng La đỉnh biết được đẳng cấp nhiệm vụ lần này, một gã thành viên tiểu tổ số một tại ba ngày trước còn cực kỳ hâm mộ vận khí tiểu tổ số mười ba, hắn nhất thời kinh ngạc hô lên.
Thanh âm kinh ngạc truyền ra từ trong phòng khiến những đệ tử La gia đi qua nghe thấy được, ai nấy đều sửng sốt, không khỏi hơi ghé mắt…
Nơi này, chính là trong doanh địa La gia, ốc xá của La Đỉnh, đội trưởng tiểu đội số một.
Ừ, vận khí lần này không tồi, gặp được nhiệm vụ cấp tám sơ kỳ… Liệp sát Toản Sơn Thử Thú… Đầu yêu thú này có phòng ngự cực cao, hơn nữa còn thiện chui trong đất, không ứng phó cẩn thận là không được… Mọi người không nên khinh địch.
La Đỉnh gật đầu, lập tức nói với mọi người.
Ha ha, Đỉnh ca cứ yên tâm… Nhiệm vụ cấp tám sơ kỳ là năm mươi mốt điểm tích phân a… Hoàn thành nhiệm vụ này, thời điểm đánh giá cuối năm của chúng ta, tích phân trong tộc, chúng ta có thể bài vị thứ nhất.
Một gã thành viên nhất thời cười phá lên… Nhìn qua hắn, thật thấy tự tin mười phần.
Chỉ là chuyện này cũng bình thường… Yêu thú cũng chỉ dựa vào bản năng gần như dã thú mà thôi, linh trí cũng không cao. Dưới tình huống bình thường, cường giả nhân loại muốn lấy yếu thắng mạnh cũng không phải là không có khả năng.
Đúng như lúc đầu La Vũ hướng dẫn La Dật làm cách nào liệp sát yêu thú, hắn chỉ cần dùng thực lực cấp năm sơ kỳ liền đánh chết một đầu Hỏa Lang Diễm Thú cấp năm trung kỳ. Đây chính là điển hình của việc lấy yếu thắng mạnh.
Về phần nói Ám Dạ Miêu Thú là loại yêu thú nổi danh về tốc độ hay yêu thú phi cầm như Tử Vũ Bằng Diêu, bọn chúng thuộc dạng yêu thú không bình thường… Đơn đả độc đấu ngang cấp đã không còn cấu thành bao nhiêu uy hiếp với chúng.
‘Riêng nhanh không thể phá’… Đây chính là một cái đạo lý như vậy. Khi tốc độ đạt được một loại cực hạn, vô luận bản thân nó có lực lượng mạnh hay yếu, phòng ngự mạnh hay yếu… Nó đều đứng trên một vị thế bất bại.
Đầu yêu thú Toản Sơn Thử Thú lần này là yêu thú thuộc tính hệ thổ, tuy nói là yêu thú cấp tám, nhưng lực công kích bình thường, tốc độ cũng bình thường, chỉ có phòng ngự là mạnh hơn một chút… Nhưng mọi người cũng không phải là ngồi chơi không.
Một gã cấp bảy đỉnh phong viên mãn, hai gã cấp bảy sơ kỳ cùng với vài tên cấp sáu và cấp năm… Loại thực lực này, khoan chưa nói tới là cấp tám sơ kỳ, dù là trung kỳ hay hậu kỳ, luân phiên công kích cũng có thể chém giết được.
La Đỉnh nghe người này nói như vậy, trên mặt cũng dâng lên vài phần ý cười… Đích xách, lấy thực lực tiểu tổ bọn họ, chỉ cần bố cục một chút, muốn giết đầu Toản Sơn Thử Thú này thật không khó gì mấy.
Được rồi, mọi người thu thập một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.
La Đỉnh mở miệng nói lời kết, tất cả thành viên tiểu tổ số một đều lĩnh mệnh, sau đó đều tự rời đi chuẩn bị.
…
Sáng sớm hôm sau, các thành viên tiểu tổ số một liền tập kết ngay công doanh địa.
Hai tròng mắt La Đỉnh nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đã đến đông đủ, liền mở miệng nói:
Xuất phát!
Lúc này, các thành viên tiểu tổ số một bắt đầu xuất phát, hướng về phía sâu trong Vân Khê Đảo.
Trong rừng cây phía xa, một thân ảnh lẳng lặng ngồi xếp bằng suốt đêm, một lát sau khi các thành viên tiểu tổ số một rời đi, hắn cũng đứng người ngồi dậy.
Trên người chợt lóe lam mang, nước mưa đêm bám ướt đẫm quần áo trong suốt đêm ngồi chờ, nhất thời lien hóa thành trận trận sương trắng. Sau một lát, quần áo trên người liền trở nên khô ráo.
Ánh mắt hắn cũng nhìn về phía xa xa, trong đôt mắt lập lòe sát khí.
Rốt cục cũng đi ra rồi…
Lẩm bẩm một tiếng, thân ảnh ấy liền hóa thành một đạo bóng đen, lẫn vào rừng cây xung quanh, biến mất vô tung vô ảnh.
…
Vân Khê Đảo trước sau như một, luôn tràn đầy một cỗ khí tức sát phạt.
Tiếng yêu thú phẫn nộ rống dài, tiếng kêu thảm thiết lúc ngã xuống, thậm chí trong nháy mắt trước khi bị người tuyệt sát liền bạo phát tiếng tru thê lương ngắn ngủi, những thanh âm này hòa lẫn với nhau, không ngừng vang lên trên Vân Khê Đảo. Tuy rằng mưa bụi mông lung, nhưng nếu cẩn thận miêu tả, trong không khí trên toàn bộ đảo nhỏ đều tràn ngập một mùi máu tươi nhàn nhạt.