Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 171: Chương 171: Tuyệt cảnh (2)




Không lâu sau khi La Dật rời đi, La Thiên Phách cũng đến nơi này. Khi hắn tới, hai cánh mũi thoáng run lên, chỉ trong nháy mắt liền xác định được phương hướng đối phương rời đi, nét lạnh lùng trong mắt càng đậm hơn.

Không nên uổng phí tâm tư nữa, hôm nay ngươi trốn không thoát đâu.

Trong đầu suy nghĩ, dưới chân không chậm chút nào, cũng điểm xuống cành tung, bay vút đi theo hướng La Dật, kim mang toàn thân đại thịnh.

Cảnh vật dưới chân vút qua cực nhanh, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, cảnh trí dưới chân cũng càng lúc càng hoang vu. Thân hình La Dật đẫ xuất hiện tại phía xa xa trong tầm mắt La Thiên Phách.

Khi thấy được thân hình La Dật, trong mắt La Thiên Phách nhất thời lộ ra mấy phần hàm xúc trào phúng.

Vốn hắn tưởng rằng thân pháp kia của đối phương khó lường, đủ giúp đối phương chạy thoát khỏi chính mình truy tung. Lại không nghĩ rằng, mỗi khi khởi động thân pháp kia cư nhiên còn kéo theo tiếng sấm sét? Động tĩnh lớn như vậy chẳng phải tự bán đứng phương hướng của hắn sao?

Buồn cười, thân pháp kia đúng thật là nhanh, nhưng loại động tĩnh sấm sét kia cũng quá mức rõ ràng. Lấy Thiên Lang truy tung thuật khó lường của mình, dù tại mảnh tuyết địa này cũng có thể trong vòng nửa giờ là tìm được rõ ràng phương hướng đối phương bỏ chạy.

Ngươi chỉ bất quá là đang giãy dụa mà thôi.

Thanh âm đạm mạc của La Thiên Phách từ xa xa vọng lại trong tai La Dật.

La Dật thoáng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn La Thiên Phách đang truy đuổi xa xa phía sau mình, nhưng biểu tình cũng không có bao nhiêu dao động.

Quay đầu, đẩy tốc độ lên tới cực hạn.

Hừ!

Thấy La Dật vẫn chưa để ý tới mình, La Thiên Phách hừ lạnh một tiếng. Quang mang màu vàng đại thịnh, tốc độ cũng một lần nữa đề cao. Khoảng cách giữa hai người cũng đang nhanh chóng thu hẹp.

Thân pháp nhanh như vậy, ta cũng không tin lấy thân thể La Dật có thể liên tục sử dụng nhiều lần, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi còn có thể dùng thêm mấy lần nữa?

La Thiên Phách trầm lãnh, lấy tâm trí hắn tự nhiên không khó nhìn ra thân pháp ngự lôi kia cố nhiên nhanh, nhưng càng yêu cầu cực cao với thân thể người sử dụng. Thông qua giao thủ, La Thiên Phách có thể nhận ra thực lực người này đại khái ở tầm tầng thứ chín trung kỳ đến hậu kỳ, lấy cường độ thân thể đối phương, kiên quyết không thể sử dụng loại thân pháp này nhiều lần.

Chờ tới khi hắn không còn có thể sử dụng…

Trong mắt La Thiên Phách xẹt qua một tia sát khí.

Trong lúc hai người một đuổi một chạy, sớm đã đã tiến vào chỗ sâu trong Thập Phương đại sơn mạch. Trước mặt là hai tòa núi cao chọc trời, sau đó là xuất hiện ở phụ cận, La Dật không có chút dừng lại, sau đó liền xuyên thẳng qua kẽ hở giữa hai tòa núi. Thân hình nổ bắn đi, hạ xuống mặt đất cũng chỉ một điểm, lại một lần nữa bay vút đi.

Đi qua một thông đạo hẹp dài tối tăm, trước mặt bất chợt trong sáng.

Tới rồi!

Trong mắt La Dật hiện lên một tia tinh mang.

Một chỗ vách núi bất ngờ xuất hiện trong mi mắt La Dật.

Tòa vách này nàu là chỗ tiếp giáp cuối cùng của hai ngọn núi, sâu thẳm không lường, mây mù cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy được từng đạo dây leo màu xanh lộ ra trong sương mù màu trắng cuồn cuộn. Phía đối diện trong ngọn núi này cũng có một tòa sơn phong thẳng tắp như đao, đỉnh núi cao bén nhọn, đâm thẳng lên tầng trời, khiến người ta nhìn vào phải cảm thán.

Càng chết người hơn nữa, từ vách núi bên này đến phía ngọn núi đối diện, nhìn ra được khoảng cách cách cỡ chừng cả dặm xa, trừ phi bay, bằng không kiên quyết không có khả năng khác vượt qua.

Nơi này vô luận từ góc độ nào, cũng đều thấy được là một tuyệt địa, nhưng cũng chính là mục tiêu La Dật hướng tới.

Trong mắt bùng phát lên kim mang, thân hình La Thiên Phách chui ra khỏi khe hẹp sâu dài kia. Nhưng khi La Thiên Phách nhìn thấy được địa hình nơi đây cũng đột nhiên sửng sốt, lập tức, toàn thân tán đi tinh mang, lộ ra thân hình, nhìn về phía bờ khe sâu.

La Thiên Phách nhàn nhạt nhìn thoáng qua vách núi kia, lại nhìn thoáng qua vách núi bên cạnh, cuối cùng đạm mạc nhìn La Dật, trong đôi mặt lược qua tia sát ý nhàn nhạt:

Xem ra, ông trời đã tuyệt đường ngươi rồi.

Nói xong, La Thiên Phách hít sâu một hơi, ánh mắt phiếm ra một tia quang mang màu vàng, nhìn nhạt nhìn La Dật, nói:

Ta nói rồi, ngày hôm nay ngươi hẳn phải chết.

Vừa nói xong, La Thiê Phách vung mạnh tay, toàn thân phủ bởi kim mang nồng nặc như thực chất. Trong nháy mắt, kim mang từ bàn tay hắn tăng vọt, chợt hóa thành một đạo trường đao thật lớn, kéo theo khí phách cuồng liệt tới tận cùng, mạnh mẽ trảm xuống phía đỉnh đầu La Dật.

Đao phong sắc bén cuốn theo toàn bộ hoa tuyết trong không trung, chém thẳng về phía La Dật.

Lần này La Thiên Phách cũng không dự định nói nhảm gì nhiều với La Dật, trải qua một lần tiếp xúc ngày hôm nay, hắn phát hiện La dật này thực sự rất gian trá và giải hoạt, tâm cơ và tâm trí đều bất phàm, nếu không trực tiếp đánh giết khi đối phương chưa kịp phát triển, chỉ sợ ngày sau tất là đại họa.

Ánh mắt La Thiên Phách trầm lặng như nước, trường đao màu vàng từ chân khí biến thành điên cuồng chém về phía La Dật, đồng thời ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào thân pháp quỷ dị của đối phương. Không biết đối phương còn có thể sử dụng thân pháp kia thêm bao nhiêu lần, chẳng may cho đối phương có cơ hội một lần nữa chạy trốn, chỉ sợ phải tiêu hao không ít tâm lực.

Nghĩ như vậy, cự đao màu vàng đã tới ngay gần đỉnh đầu La Dật.

Nhưng La Dật vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm La Thiên Phách, chỉ khi trường đao điên cuồng hạ xuống, đao phong sắc bén tới ngay trước mắt, trong mắt La Dật nhất thời bùng lên tinh mang.

Chợt, dưới chân phát lực!

Phanh!

Một tiếng nổ vang, La Dật vừa động thân hình, vách núi bên cạnh cũng ầm ầm nứt vỡ. Còn thân hình hắn đã nổ bắn ra xa.

Phương hướng hắn bắn đi chính là vách núi.

Đôi mắt La Thiên Phách nhất thời ngưng lại, tiểu tử này muốn làm gì?

Trong lúc La Thiên Phách còn đang nghi hoặc, thân hình La Dật dựng thẳng lên, nhảy cao đủ hơn ba mươi thước, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi phạm vi công kích một đạo cự đao màu vàng này của La Thiên Phách. Chợt, chỉ thấy hai tay hắn cầm đao, trong mắt bùng lên tinh mang khiếp người, cuối cùng mạnh mẽ vận lực chém trường đao xuống.

Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, cự đao màu tinh lam nhất thời thoát khỏi từ trường đao trong tay La Dật, điên cuồng chém về phía đao mang màu vàng kia.

Mượn lực?

Khi thấy động tác La Dật, sắc mặt La Thiên Phách nhất thời ngưng lại. Lập tức, đầu lông màu cũng chợt nhíu chặt.

Không đúng, không có khả năng là mượn lực.

La Thiên Phách nhất thời kết luận!

Nơi này cách vách núi phía đối diện chừng hơn một dặm, dù hắn có thể dùng lực mượn lực, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhảy ra chưa đến trăm thước.

Mặc dù lại chém ra trường đao, mượn lực đánh ra trường đao kết hợp với cỗ thân pháp cổ quái kia, trong nháy mắt cũng bất quá đạt được cự ly xa nhất chừng bảy tám trăm thước mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.