Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 90: Chương 90: Tuyệt sát hoàn mỹ (1)




Trong đôi mắt đỏ tươi đầy hung tàn của hỏa diễm lang thú nhất thời bắn ra tia quang mang kinh hãi đến cực điểm. Thân đang ở giữa không trung, trong nháy mắt nó không thể tiếp lực, thân pháp linh hoạt của nó tại giờ khắc này hoàn toàn vô dụng.

“Ngao ô!”

Một tiếng lang rống đột nhiên phát ra từ trong cổ họng nó, đôi răng nanh sắc nhọn lập tức vươn lớn ra, ngay sau đó, một trận hồng mang chói mắt cũng từ trong miệng bùng lên. Một đạo hỏa diễm theo sát đó từ trong miệng nó phun thẳng ra ngoài! Nhắm thẳng hướng đạo bóng đen bắn tới!

Nhiệt độ cực cao khiến không gian vang lên những tiếng “tách tách”… Nếu như bị bắn trúng, không thể nghi ngờ đạo bóng đen kia chắc chắn sẽ biến thành một ngọn đuốc sống!

Nhưng mà bóng đen cũng không chút nào hoảng loạn, hắn phảng phất như đã biết trước đối phương có phản ứng như vậy, chỉ thấy thân thể hắn mạnh mẽ ngưng lại, rồi lập tức hạ thấp xuống, cư nhiên cho hỏa trụ lướt qua sát người. Thân hình càng trong nháy mắt lại gần hỏa diễm lang thú. Không đợi hỏa diễm lang thú hồi phục lại tinh thần, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên hóa thành một đạo hồng mang, đâm thẳng tới!

“Phốc!”

Trường kiếm hung hăng đâm thẳng vào mắt trái con hỏa diễm lang thú! Chỉ thấy con mắt còn lại của hỏa diễm lang thú mở trừng trừng, phảng phất như không thể tin được, chính mình ra sức phản kháng như vậy, cư nhiên vẫn để cho đối phương đâm trúng tròng mắt!

Nhưng mà không đợi con hỏa diễm lang thú tru lên một làn nữa, trường kiếm của bóng đen đâm vào mắt trái nó chợt phát lực. “Phốc!” Một tiếng khẽ vang lên, trường kiếm đâm ngập vào trong hơn phẩn nửa! Ngay sau đó, chỉ thấy hắn xoay mạnh cổ tay, lập tức ra sức kéo ra!

“Xuy!”

Một đạo tiên huyết nhất thời bắn ra. Ngay sau đó, thân hình thật lớn của hỏa diễm lang thú hung hăng ngãn nện xuống trên mặt đất khiến mặt đất rung lên một hồi… Cuối cùng cũng không còn nhúc nhích được nữa.

Một cái vặn tay vừa rồi đã khiến đại não của nó trong nháy mắt bị nát vụn. Mặc cho sinh mệnh lực của hỏa diễm lang thú có mạnh mẽ tới đâu, đại não bị phá cũng kéo theo sinh mệnh bị cướp đi trong nháy mắt…

“Đát đát…”. Bóng đen nhẹ nhàng rơi xuống đất!

Toàn bộ quá trình chiến đấu, từ khi bóng đen phóng ra, đến khi hỏa diễm lang thú hoàn toàn bỏ mình, không tới mười khắc thời gian!

Trong mười khắc đó, một đầu yêu thú cấp năm hậu kỳ tử vong!

La Dật hít thật sâu một hơi… Ánh mắt nhanh lướt về thân hình đang đứng bên người hỏa diễm lang thú… Hắn, chính là La Vũ.

Nếu không tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình chiến đấu, La Dật nhìn thấy tình hình này chỉ sợ cũng sẽ không cảm giác khiếp sợ là bao. Nhưng La Dật đã theo dõi toàn bộ cuộc chiến, cũng cảm nhận thật sâu sắc hiệu suất chiến đấu kinh người của La Vũ.

Thân pháp con hỏa diễm lang thú này cực kỳ linh hoạt, tuyệt đối là điều La Dật ít gặp được. Có lẽ so ra còn kém tốc độ chính mình khi bộ lộ hoàn toàn thực lực tầng tám trung kỳ… Nhưng mà so với tầng thứ sáu bình thường lại nhanh hơn không ít! Thế nhưng phải nhớ La Vũ chỉ đang sử dụng lực lượng của tầng thứ năm sơ kỳ thôi a!

… Dưới tình huống như vậy, chiến đấu vẫn rất đơn giản, nhẹ nhàng và mau lẹ? Như vậy làm sao có thể không khiếp sợ cho được?

La Dật đột nhiên có loại cảm giác… Hiện tại chính mình cho dù là bộc phát ra toàn bộ lực lượng đối chiến với La Vũ mà nói, chỉ sợ là — sinh tử khó dò!

La Dật hít sâu một ngụm khẩu khí…

Ha ha, lão đại, lợi hại a… Mười khắc thời gian liền giải quyết gọn gàng!

La Hành ha ha cười phá lên, đi tới bên người La Vũ, ra sức vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Một bên dưới mặt đấy, trong con mắt bên trái của hỏa diễm lang thú vừa bị giết chết còn chảy ra tiên huyết bàng bạc. Con mắt màu đỏ tươi còn lại đã hoàn toàn mất đi sinh khí, khác hẳn với cỗ hung tàn bạo ngược vốn có của nó lúc còn sống.

Những thành viên trong tiểu tổ số ba đều đi tới bên người hỏa diễm lang thú, quan sát đầu lang thi này…

Mắt trái bị kiếm đâm trúng ngập tới tận não, ra sức xoay làm phá nát toàn bộ… Một lần thẳng thắn lưu loát tuyệt sát!

La Quỳnh nhìn thoáng qua, cất giọng tán thán bình luận.

La Vũ lại chỉ cười cười, lập tức cũng nhìn về phía La Dật đang có chút trầm mặc.

Thế nào? Nhìn rõ rồi chứ?

La Vũ cười hỏi.

La Dật trầm mặc một lát, một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đàu:

Đại khái có chút minh bạch rồi!

A? Nói nghe một chút xem nào.

La Vũ nhướng mày, có chút hăng hái nhìn La Dật.

Thoáng trầm ngâm, La Dật mở miệng nói:

Đầu tiên, tận dụng địa hình xung quanh làm vật che đậy, sau căn cứ theo hướng gió thành công tiềm hành tới bên người đầu hỏa diễm lang thú này… Lập tức, trong nháy mắt tấn công cố ý làm ra một ít động tĩnh, bại lộ ra bản thân để hỏa diễm lang thú phát hiện. Sau đó, dự đoán phương hướng đối phương sẽ né tránh, lúc này mới công kích thực sự, tiếp tục dự liệu đưa đối phương tới tuyệt cảnh rồi phát động tuyệt sát!

La Dật rất nhanh trả lời vấn đề khiến La Vũ ngẩn người, nhưng lập tức ánh mắt hắn nhìn về phía La Dật càng lúc càng sáng hơn, đến cuối cùng cũng cười phá lên!

Ha ha ha… Tốt, tốt, tốt!

La Vũ liên tiếp nói ra ba từ “tốt”, trong ánh mắt nhìn về phía La Dật không chút nào che giấp vẻ sợ hãi than cùng khen ngợi.

Có thể phân tích tỉ mỉ cho ta biết một chút?

Tuy nói đã xác định được La Dật đích thực là nhìn ra chiến thuật của mình, thế nhưng La Vũ vẫn muốn nghe một chút phân tích của La Dật… Chính mình quả nhiên là không nhìn lầm người, trước đó hắn đã phán đoán vị huynh đệ thứ hai mươi ba này có ý thức chiến đấu rất mạnh, phi thường mạnh. Mà hiện tại xem ra, chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung!

Những thành viên còn lại của tiểu tổ số ba cũng bị tiếng cười ha ha của La Vũ hấp dẫn qua đây, nghi hoặc nhìn về phía hai người…

Tiềm hành thế nào cũng không cần nói nhiều nữa, ngươi vừa tiềm hành ra ngoài ba mươi thước chúng ta đã không thể phát hiện ra, đối với cách vận dụng địa hình chỉ sợ đã dung hợp vào tận trong bản năng rồi đi…

La Dật hơi lắc đầu mặc cảm, lập tức hít sâu một hơi nói:

Mà trong nháy mắt khi ngươi tấn công lại bại lộ thân mình, sợ rằng cũng chỉ có một mục đích — nhằm tuyệt sát. Bởi vì lúc đó hỏa diễm lang thú đang đưa lưng về phía ngươi, “cúc hoa” của nó tuy rằng cũng là nhược điểm, nhưng nếu ta đoán không sai mà nói, nơi này chỉ có thể làm nó bị thương, cũng không phải là chỗ trí mệnh… Chí ít không thể lập tức giết chết được nó.

La Vũ tán thưởng gật đầu nói:

Không sai, “cúc hoa” tuy rằng là điểm yếu của đại bộ phận yêu thú. Nhưng nhược điểm này chỉ có thể làm chúng bị thương, khiến chiến lực của chúng bị giảm xuống chứ không thể khiến chúng trong thời gian ngắn mất mạng… Tốt, có thể phân tích ra điểm này đích thực là không sai, không sai…

La Vũ càng phát ra những lời thỏa mãn, lại nói:

Còn gì nữa không? Tiếp tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.