Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 121: Chương 121: Xuất thủ, tiểu tổ 11 khiếp sợ




La gia, không có hạng người sợ chết!

La Thuận chợt quát một tiếng, thân hình phác tới, trường đao trong tay càng hóa thành một đoàn đao ảnh, hưởng thẳng trước người, điên cuồng chém đi.

Tại trước người hắn chính là tên đệ tử Tống gia vừa nói lúc trước. Tên đệ tử Tống gia vừa thấy khí thế bực này của đối phương, cũng hừ lạnh một tiếng, quát khẽ:

Động thủ!

Nói xong, hắn chuyển thân xông lên, trên người cũng hiện lên một cỗ quang mang màu vàng.

Nhìn quang mang màu vàng trên người hắn, rõ ràng nhận thấy đã ngưng thực hơn vài phần so với quang mang trên người La Thuận.

Trên đại lục, có nghìn vạn công pháp, công pháp Hậu Thiên, trừ ra vài loại công pháp thuộc tính ít ỏi, còn lại đại đa phần là công pháp ngũ hành. Những công pháp này biểu hiện ra bên ngoài cũng có phần tương tự nhau.

Tống gia và La gia cùng đề danh trong ba đại thế gia Thiên Đô phủ, tu hành công pháp Hậu Thiên đều là những công pháp ngũ hành nổi danh của đại lục.

Công pháp thuộc tính kinh:

Phá Kim Công!

Hai luồng quang ảnh màu vàng nhất thời đánh loạn thành một đoàn, từng đạo đao khí sắc bén tràn ngập ra bốn phía…

Hai người chiến đấu khó phân thắng bại, nhưng cả đám đệ tử Tống gia còn lại thì đều nở nụ cười nanh ác, đưa mắt nhìn về phía năm tên đệ tử La gia, nhe răng cười nói:

Đám tiểu bối La gia, chuẩn bị chịu chết đi…

Năm người còn lại của tiểu tổ mười một gồm hai nữ ba nam, sắc mặt mỗi người tuy rằng tái nhợt, nhưng ánh mắt lại kiên định đến cực điểm. Trong mắt hừng hực thiêu đốt sự phẫn nộ, thấp thoáng quang mang quyết tuyệt khiếp người.

Bọn chuột nhắt Tống gia, muốn mạng chúng ta còn phải xem các ngươi có được bản lĩnh đó hay không! Có được bản lĩnh đó, còn phải nhìn xem các ngươi có mạng hay không.

Đao kiếm tung hoành, quang mang không đồng nhất lập tức bộc phát trên người bọn họ…

Binh thương tất dũng, hiện tại mọi người La gia đã tới một đường sinh tử tuyệt cảnh, lúc này bạo vọng toàn bộ lực lượng, chỉ sợ vượt xa sức chiến đấu bình thường… Chín tên đệ tử Tông gia tuy đang nhe răng cười nanh độc, thế nhưng trong ánh mắt cũng không còn lộ ra sự coi khinh với đối phương như trước…

Tuy rằng thực lực bọn họ mạnh, nhưng dù sao mạnh cũng có mức độ, nếu như đối phương thật muốn ôm tâm tư đồng quy vu tận chiến đấu với bọn chúng, thực sự rất là phiền phức…

Có điều muốn bọn chúng buông tha thì tuyệt đối không thể được… Thù hận giữa Tống gia và La gia, từ hơn hai mươi năm trước đã kết hạ, sớm đã thâm nhập sâu vào trong xương tủy của đám đệ tử hậu bối… Có cơ hội tuyệt sát đối phương, bọn họ làm sao buông tha nổi?

Chín người chậm rãi tiến lại gần năm đệ tử La gia còn lại… Năm đệ tử La gia dựa lưng vào nhau, đao kiếm rung động, đã muốn động thủ rồi…

Oanh!

Đột nhiên trong lúc đó, có một tiếng sấm sét ầm ầm nổ vang.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng ngay sau đó, một đạo ánh xám nhanh không hể tưởng tượng được đột nhiên xuất hiện!

 Cẩn thận…

Một gã đệ tử Tống gia đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó con ngươi chợt trừng lớn, trong miệng kinh hãi vừa mới thốt lên, ngay sau đó, một tia cảm xúc sắc bén đến cực điểm đột nhiên lướt qua yết hầu hắn. Lập tức, hắn không còn phát ra được bất luận thanh âm gì nữa…

Tốc độ đạo ảnh xám này nhanh không thể tưởng tượng… Hầu như chỉ trong nháy mắt đã lướt xong một vòng chung quanh chin người kia… Một vòng kết thúc…

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!…

Chín tiếng, giống như những tiếng xé rách bình thường chợt vang lên! Ngay sau đó, trước mắt bọn họ, chỉ thấy một đạo máu tươi từ một chỗ trên cơ thể bọn họ liền phun ra như suối, điên cuồng phun ra!

Phịch! Phịch! Phịch!… Tiếng thân thể ngã xuống đất vang lên liên tiếp…



Nguyên bản năm gã đệ tử La gia đã chuẩn bị sẵn tâm lý liều chết, lúc này sớm đã kinh hãi tới ngây dại… Biểu tình khiếp sợ, hai mắt trợn tròn, phảng phất như hai bên con ngươi cũng muốn rớt ra khỏi tròng…

A… Chuyện gì xảy ra?

Một ngươi cứng ngắc lắc lắc cái cổ mình, ngơ ngác mở miệng…

Không… Không biết…

Tên còn lại cũng cứng ngắc vặn vặn cái cổ mình… Lập tức, cái cổ nhất thời ngưng lại, con mắt một lần nữa trừng lớn ra.

Hắn…

Một đạo thân ảnh gầy gò hiện lên trong mắt bọn họ.

Mưa phùn mông lung, thân ảnh gày gò, trường đao lành lạnh… Một cỗ khí tức băng hàn không nói lên lời, hung hắng khảm vào trong linh hồn bọn họ.

Khi bọn họ nhìn kỹ lại, đạo thân ảnh kia thoáng dừng lại một chút, lập tức, tay trái hắn vung ra…

Quang mang màu lam trong nháy mắt lóe ra dựng lên trên khắp người hắn, ngay sau đó liền tụ tập lại về phía tay trái. Một đạo chưởng ấn màu lam chợt bay ra khỏi tay, trong nháy mắt liền mở rộng ra mấy lần, lóe ra quang mang tựa như thực chất, ầm ầm đánh về phía đệ tử Tống gia đang chiến thành một đoàn với La Thuận.

Một chút bong tuyết, tại nơi chưởng ấn đi qua đều rơi xuống.

Lúc này La Thuận đang cùng giao chiến kịch liệt với đối phương, thông qua giao chiến, hắn biết chính mình còn yếu hơn đối phương một đường, đối phương có thể là võ giả cấp bảy hậu kỳ. Thế nhưng lúc này thân hắn hãm trong hiểm địa, căn bản không có đường lui. Dưới một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, công kích càng sắc bén dị thường, hoàn toàn là đấu pháp lưỡng bại câu thương… Đối phương hiển nhiên không muốn lưỡng bại câu thương với hắn, thế nên vẫn đánh với lực lượng ngang bằng…

Nhưng mà, vào lúc này, một cỡ nguy cơ thật lớn lại chợt hiện lên trong lòng, ngay sau đó, một cỗ khí tức băng hàn tới cực điểm đột nhiên nổ bắn đến ngay bên người hắn.

La Thuận lén nhìn lại, sắc mặt cũng đại biến! Chỉ thấy một đạo chưởng ấn màu lam thật lớn đang gào thét về phía hắn và gã đệ tử Tống gia.

Chuyện gì xảy ra?

Trong lòng La Thuận kinh hãi đến cực điểm, nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ… Tên đệ tử Tống gia kia hiển nhiên cũng cảm ứng được nguy cơ, hai người đồng thời giao phong một lượt, tiếp đó mượn lực lượng của đối phương, ầm ầm rút lui ra, tránh khỏi phạm vi công kích của chưởng ấn màu lam.

Oanh!

Một tiếng nổ vang, chưởng ấn màu lam hung hăng nện xuống mặt đất… Một hố tuyết thật lớn xuất hiện ngay trong mắt mọi người.

Này… Đây là…

La Thuận kinh hãi, không nói ra lời…

Oanh!

Đột nhiên trong lúc đó, một tiếng sấm bỗng nổ vang, trong nháy mắt La Thuận hoảng sợ ngẩng đầu… Tại trong mắt hắn, một đường màu đen dài đột nhiên xẹt qua… Ngay sau đó, kim mang trên người đối thủ vừa cùng hắn khó phân thắng bại bỗng nhiên run lên, rồi lập tức tiêu tán trong nháy mắt, để lộ ra thân hình…

Chỉ thấy, trong mắt người này đồng dạng cũng lộ ra vẻ kinh hãi tới cực điểm, nhưng trong vẻ kinh hãi còn ẩn chứ một tia nghi hoặc thật sâu…

Không đợi La Thuận lấy lại tinh thần, trong mắt hiện vẻ nghi hoặc không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe được một tiếng “Phốc” nhỏ vang lên, một đạo máu tươi bỗng phun mạnh ra từ chỗ cổ họng người nọ! Không bao lâu sau, gã đệ tử Tống gia kia liền ngã nằm gục trên mặt đất… Không còn nhúc nhích.

La Thuận chỉ cảm thấy toàn thân mình chợt cứng đờ, một cỗ cảm giác tê dại nhất thời lan tràn khắp toàn thân… Cái cổ hắn cứng ngắc nhìn về bốn phía…

Chín cỗ thi thể, tất cả đều nằm úp ngay trên mặt đất…

Đây là… Chuyện gì xảy ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.