- Không có khả năng! Không có khả năng! Trạng thái tinh thần của Bạch Yêu trở nên cực kỳ không ổn định: - Ngươi phong ấn Ma Tôn, làm sao ngươi có thể có thực lực này?
- Không có gì không có khả năng! Bạch Yêu! Ngươi an tâm đi theo làm tùy tùng chủ nhân của ngươi đi! Dương Vân chụp hai tay vào hư không một trảo, huyết trì dưới thân hắn lập tức rít gào lên, từng sóng máu phóng lên cao, hóa thành con mãng xà thật lớn.
- Ngươi là tên súc sinh vong ân phụ nghĩa! Không có chúng ta, hiện tại cũng không biết ngươi chết ở xó nào rồi, sao có thể có được lực lượng hiện tại, sao có thể đứng trên đỉnh phong của phiến đại lục này! Bạch Yêu như mắc bệnh tâm thần kêu gào, hai mắt đỏ bừng, hận không thể bầm thây vạn đoạn tên Dương Vân trước mắt.
- Vong ân phụ nghĩa? Dương Vân cười lạnh: - Loại lời nói lừa gạt con nít này hiện tại nói ra có ý nghĩa sao? Giữa các ngươi và ta, vốn cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, ta chưa từng tin tưởng các ngươi, các ngươi cũng chưa từng có tin tưởng ta. Nếu ta không ra tay trước với chủ của ngươi, đợi cuối cùng thần công của Ma đầu kia đại thành, ta cũng sẽ trở thành tế phẩm của nó, hoặc giả bị hắn đoạt xá!
Dương Vân từ trong Tu Di Giới rút ra một thanh bảo kiếm đỏ tươi. Thanh kiếm này cũng đã trải qua tế luyện của huyết trì, uy lực còn hơn trước.
Hắn vuốt lưỡi kiếm một cái, một chút máu tươi liền lưu tại trên thân kiếm, thân kiếm hấp thu máu tươi, trở nên càng đẹp đẽ ướt át!
- Ma Tôn! Ma Tôn! Ngài bị phong ấn rồi sao? Ngài mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại! Bạch Yêu vận dụng toàn thân năng lượng rót vào trong thanh âm, hình thành sóng âm thanh như trời long đất lở, phóng đi tới hướng trong cơ thể Dương Vân.
Đây là một loại võ kỹ Âm Ba đặc biệt của Cửu Đầu Xà bộ tộc, tên là Thôn Thiên Bào Hao, rót vào trong âm ba ý chí và năng lượng để giết địch, đối với thần hồn vô hình là hữu hiệu nhất. Bạch Yêu định dùng loại phương thức tấn công này để thức tỉnh Ma đầu thượng cổ.
Dương Vân cũng không chút động tâm, lạnh lùng nói: - Ngươi không cần kêu gào! Chủ của ngươi ở Kỳ Tích Thần Điện bị Lâm Minh cắn nuốt mất hơn phân nửa linh hồn lực, thực lực giảm đi. Ở thời điểm đó, ta liền tích tụ lực lượng, thừa dịp lúc nó chữa thương, mới áp chế, cắn nuốt được nó. Mấy năm nay, Ma Tôn ngươi thăm viếng đều là Dương Vân ta, cho dù ngươi kêu gào vỡ cuống họng, nó cũng không tỉnh lại đâu!
- Cái gì!? Bạch Yêu không thể tưởng tượng, hình dạng như điên cuồng, quát to: - Không có gạt bỏ tinh thần ấn ký, ngươi cắn nuốt linh hồn của người khác sẽ bị điên cuồng, làm sao có thể, làm sao có thể!?
- Không sai! Ta không lau xóa được tinh thần ấn ký của Ma đầu, chỉ là phong ấn nó, nhưng ta vẫn còn thường xuyên rơi vào trong nhân cách của nó, trí nhớ hỗn loạn, không phân rõ mình là ai... mấy thứ đó, hiện tại ta cũng chỉ có thể bằng vào ý chí lực vượt qua. Ngày sau tu vi ta tăng cao sau khi có đủ lĩnh ngộ đối với linh hồn, lúc đó sẽ hoàn toàn luyện hóa linh hồn của Ma đầu kia, xóa sạch tinh thần ấn ký của nó.
Linh hồn từ trí nhớ với tinh thần ấn ký ấn ký tạo thành, hai thứ không thể tách rời. Vì thế Dương Vân phải hoàn toàn xóa bỏ tinh thần ấn ký của Ma đầu thượng cổ, đồng thời phải tiêu hủy liên quan tới trí nhớ. Tuy nhiên tới lúc đó, trí nhớ của Ma đầu thượng cổ không có tác dụng với Dương Vân nữa.
Dương Vân nói xong, Bạch Yêu nghe mà trong lòng phát lạnh: Dương Vân này quả thực chính là một tên điên mà!
Tuy rằng hắn nói ra thực ung dung nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật loại cách làm này gần như cùng cấp với tự sát, không có người nào lấy linh hồn của chính mình ra đùa. Cái gọi là dựa vào ý chí lực vượt qua trạng thái bị lạc trong nhân cách của người khác, cực kỳ hung hiểm, một khi thất bại, sẽ bị tinh thần rối loạn, trở thành kẻ điên khùng.
Về phần nói tương lai chờ Dương Vân tăng cao cảnh giới, mới tiếp tục luyện hóa tinh thần ấn ký của Ma đầu cũng là chuyện cực kỳ khó: bởi vì trí nhớ đã dung hợp, nếu muốn chia lìa nói dễ hơn làm. Một khi làm không tốt tính cả trí nhớ của chính mình cũng đồng loạt bị xóa sạch.
Dương Vân phải lựa chọn cách làm nguy hiểm như thế, thật sự bởi vì hắn cần tri thức của Ma đầu thượng cổ. Lúc trước thời điểm Ma đầu thượng cổ bị Lâm Minh phản phệ tự bạo linh hồn, tuy rằng tổn thất hơn phân nửa linh hồn, nhưng bộ phận lưu lại này, cũng là căn nguyên tinh hoa và trí nhớ của linh hồn Ma đầu thượng cổ, so với hai bộ phận linh hồn kia cộng hết lại đều trọng yếu hơn nhiều lắm. Đây cũng là chuyện trong tình lý, Ma đầu thượng cổ ở trong Ma Phương thí xe giữ tướng, dĩ nhiên không có khả năng vứt bỏ bộ phận trọng yếu nhất.
Dương Vân dã tâm rất lớn, hắn muốn thành tựu cường giả tuyệt thế, trèo lên đỉnh phong của võ đạo, không chỉ dừng lại ở Thiên Diễn Đại Lục. Muốn như thế, hắn cần phải làm chuyện phiêu lưu mạo hiểm này.
- Đúng là tên điên! Ngươi thật sự là một tên điên khùng! Bạch Yêu sắc mặt trắng bệch, đối mặt với Dương Vân, hắn thật sự hoảng sợ rồi.
Không sợ đối thủ thực lực cường đại, lại sợ đối thủ liều mạng không muốn sống1 Không sợ đối thủ liều mạng không muốn sống, lại sợ đối thủ bị bệnh tâm thần! Mà Dương Vân lúc này, ở trong mắt Bạch Yêu chính là một kẻ bệnh tâm thần, một tên điên khùng.
Hắn độc đối với địch nhân, còn ác hơn với chính mình!
Ngay từ đầu, bọn họ đã xem nhẹ Dương Vân, chọn sai đối tượng! Hiện tại nuôi hổ thành họa, làm áo sẵn cho hắn mặc!
“Ầm!” Mấy ngàn sóng máu phóng lên cao, hóa thành từng con huyết mãng thật lớn, phóng vọt tới hướng Bạch Yêu. Dương Vân đứng cao trên bầu trời, giống như chúa tể của phương thiên địa này: - Ngươi là một con chó trung thành, hãy để ta phát huy giá trị cuối cùng của ngươi đi!
Chuyện cho tới bây giờ, nhiều lời vô ích, chỉ có liều chết chiến một trận! Bạch Yêu hét lớn một tiếng, sau lưng hiện ra hư ảnh Cửu Đầu Xà thật lớn, hắn cầm tử mâu trong tay, phóng vọt tới Dương Vân!
- Huyết mạch Cửu Đầu Xà, toái tinh! Mắt thấy Bạch Yêu phát ra một kích mạnh nhất, trong mắt Dương Vân hiện lên một tia thương hại. Hắn tùy ý đánh một ấn quyết, từng đạo ký hiệu Phạn văn bay vào trong thân thể Bạch Yêu, thân thể Bạch Yêu đột nhiên chấn động, hư ảnh Cửu Đầu Xà phía sau hắn gần như tiêu tán, chân nguyên ngưng tụ lại cũng tiêu tan!
- Cái gì? Bạch Yêu vô cùng kinh hãi, ngay sau đó nhìn Dương Vân oán độc nói: - Ngươi... tên đê tiện!
Hắn hận không thể ăn sống nuốt tươi Dương Vân, nhưng mà trước một lực lượng không thể phản kháng làm cho hắn một chút lực lượng cũng không có. Cùng lúc đó, những con cự mãng do huyết lưu hình thành kia không lưu tình chút nào bắt đầu cắn nuốt Bạch Yêu. Năng lượng tùy ý bùng nổ, sóng máu phóng lên cao, hình thành màn mây máu vô tận, sau một lát lại rơi xuống mưa máu.
Kinh mạch toàn thân Bạch Yêu bị đứt đoạn hết ba phần, thân thể dính lơ lửng trong máu huyết vô tận, ngửa mặt lên trời, sắc mặt tái nhợt.
Lỗ mũi, lỗ tai hắn còn đang trào ra máu tươi, hai mắt trở thành xám như tro tàn.
Đột nhiên, Bạch Yêu bật cười, mà cười vô cùng thê thảm: - Ma Tôn! Chung quy ngài cũng chưa từng tin tưởng ta, chung quy là không tin ta a! Mười vạn năm ở Kỳ Tích Hải, ta hết dạ trung thành với ngài, nhưng ngài không có giải trừ cấm chế trong cơ thể ta, để hôm nay chính hắn lấy mạng của ta... lấy mạng của ta!
Dương Vân thương hại nhìn xuống Bạch Yêu, vừa rồi hắn không có sử dụng bất kỳ võ kỹ gì, chỉ là phát động lực lượng của bản thân đại trận, sau đó phát ra cấm chế của Ma đầu thượng cổ còn lại ở trong cơ thể Bạch Yêu liền đánh hắn thành tình cảnh như vậy.
Đây là phương thức đánh bại Bạch Yêu ổn thỏa nhất cũng là tàn nhẫn nhất, ngay cả một chút cơ hội liều mạng cũng không có lưu lại cho đối phương. Đối với võ giả mà nói, đây là cái chết bi thương nhất: Ôm một thân thần thông, lại ôm tín niệm hẳn phải chết, nhưng lại không có cơ hội chiến đấu.
- Đánh một trận với Lâm Minh, ngươi đã tiêu hao thật lớn, rồi lại một đường chạy tới đây, không có khôi phục đủ lực lượng, thế cho nên ngươi không hề có lực chống cự với cấm chế này! Dương Vân lạnh lùng vô tình nói: - Trước khi ngươi chết, ta muốn khuyên ngươi một câu: thế giới này có thể tin tưởng chỉ có chính mình! Chủ nhân của ngươi không có làm sai điều gì, hắn sẽ chết ở trong tay ta chỉ là số mệnh không đủ nên bị Lâm Minh làm trọng thương! Còn ngươi, thì lại chết vì quá mức ngu xuẩn...
Dương Vân nói xong, nâng lên tay phải chụp một trảo, một luồng máu tươi xuyên thủng ngực Bạch Yêu phóng lên trời cao!
Mà trái tim và toàn thân tinh huyết của Bạch Yêu đều bị luồng máu tươi này dẫn theo, ở giữa không trung ngưng hóa thành từng đạo hào quang màu máu không ngừng lấp lánh, vô cùng sáng lạn.
Bạch Yêu trơ mắt nhìn toàn thân tinh huyết và trái tim mình ở không trung hóa thành cảnh đẹp đẽ như thế... toàn cảnh vô cùng quỷ dị. Khóe miệng hắn hiện lên vẻ tươi cười trào phúng: không nghĩ tới, đây chính là kết cục...
Máu trong cơ thể không ngừng xói mòn, huyết mạch Cửu Đầu Xà của Bạch Yêu vô cùng cường hãn, cộng thêm Bạch Yêu từng đạt tới cảnh giới Thần Biến trên Thần Hải, thân thể vô cùng cường đại, cho dù trái tim vỡ nát, tinh huyết bị hút, nhưng cũng chưa chết hẳn, thẳng đến khi máu toàn thân hắn bị hút sạch, thân thể khô quắt.
Đến tận đây, tinh hoa khí huyết toàn thân Bạch Yêu toàn bộ bị Dương Vân rút ra!
Dương Vân nhốt đánh từng đạo năng lượng vào đoàn huyết nhục kia, mơ hồ, có một con Cửu Đầu Xà toàn thân đẫm máu giãy giụa rít gào ở trong tinh hoa huyết nhục.
- Không ngờ lại ngưng kết thành khí huyết chân hình, quả nhiên tinh huyết của Bạch Yêu phẩm chất thật tốt! Dương Vân thì thào lẩm bẩm, động tác tay nhanh hơn, phải cùng một lúc luyện hóa khí huyết chân hình kia.
Rất nhiều đan dược quý hiếm sau khi ra lò, vì dược khí quá mức nồng đậm sẽ ngưng hóa thành chân hình, thời gian càng lâu, thậm chí có thể sinh ra linh tính, trên thiên tài địa bảo thì có dược linh cũng chính là đạo lý này.
Khí huyết chân hình kia tuy rằng còn xa không đạt được trình độ hóa linh, không có trí tuệ, nhưng cũng có bản năng sinh tồn, bị Dương Vân dùng huyết khí bao phủ sắp luyện hóa, nó liền giãy giụa điên cuồng.
Nhưng mà chung quy lực lượng của nó không có khả năng chống cự Dương Vân, toàn bộ linh khí nhanh chóng bị hút sạch, nó chậm rãi uể oải xuống.
- Dung hợp! Dương Vân vung tay chụp một trảo, khí huyết chân hình của hư ảnh Cửu Đầu Xà chung quy bị đoàn tinh huyết kia hấp thu sạch, dung hợp làm một, cuối cùng hóa thành một viên Huyết Đan bằng cỡ ngón cái.
- Có viên Huyết Đan này, cộng thêm huyết trì này liền giống như có một nguồn suối, có chất bay vọt, cuối cùng cũng có thể giúp ta đạt tới Đại Huyết Luyện Thuật viên mãn. Chỉ cần Đại Huyết Luyện Thuật của ta viên mãn, ta có thể căn cứ khí huyết của một người, phụ trợ trận pháp, cố định vị trí của người đó trong phạm vi ngàn vạn dặm! Đến lúc đó, Lâm Minh ngươi không có chỗ để chạy trốn! Ngươi có số mệnh phong Đế, số mệnh phong Hoàng, mà ta tuy rằng trải qua hơn 40 năm tích lũy, nhưng số mệnh vẫn không bằng ngươi, mệnh cũng không cứng rắn như ngươi, đánh với ngươi một trận, cho dù là ta có thực lực mạnh hơn ngươi, cũng không có nắm chắc quá lớn, nhưng một trận chiến này lại không thể tránh được. Không nói đến ta muốn giết ngươi, khắp thiên hạ truy nã ngươi, đả thương thân nhân ngươi... cừu hận đã không thể hóa giải; thì chỉ cần số mệnh và bí mật trên thân ngươi, cũng khiến ta không thể không giết ngươi!
Dương Vân hùng tâm sánh bằng trời cao nhưng số mệnh lại như rơm rác, hắn có thể lấy được thành tựu hiện tại, là dựa vào tài nguyên và chỉ dạy của Ma đầu thượng cổ. Tuy rằng Ma đầu thượng cổ ở Thần Vực cũng coi như có chút năng lực, nhưng cũng không phải bá chủ một phương, cho dù Dương Vân cắn nuốt trí nhớ của nó, nhiều nhất ở tương lai cũng chỉ đạt tới cảnh giới của nó, rất khó tiến cao hơn nữa. Vì thế Dương Vân cần phải kế thừa thêm một phần số mệnh, cũng chính là kế thừa trên thân Lâm Minh.
Từ xưa đến nay, nếu một thiên tài không có cơ duyên, nhất định không có khả năng lấy được đại thành, mà cơ duyên đều là liều chết liều mạng tranh giành tới tay. Hiện tại có một phần cơ duyên vạn năm khó gặp đặt ở trước mặt Dương Vân, cho dù biết rõ có nguy hiểm, hắn cũng phải mạo hiểm liều mạng đọ sức một phen!