Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1232: Chương 1232: Cạnh tranh tàn khốc




- Lâm Minh!

- Lâm Minh!

Thanh âm to rõ quanh quẩn trong mây!

Các đệ tử của Phượng tộc thượng cổ dốc hết sức lực toàn thân hò hét, bọn họ sao có thể không kích động!

Ở Thần Vực, thực lực chính là hết thảy.

Có thực lực sẽ được tôn kính, bất kể là cá nhân hay là tông môn.

Thực lực kém tự nhiên thấp hơn người ta một cái đầu. Mấy vạn năm trước, Phượng tộc thượng cổ muốn cùng Xích Quang Đại Thánh địa quan hệ thông gia chính là bởi vì Xích Quang Đại Thánh địa là thế lực cấp Giới Vương giới lớn, mà Phượng tộc thượng cổ bọn họ chỉ là Thánh địa đỉnh cao.

Nhưng là hiện tại, thiên tài của Xích Quang Đại Thánh địa đã bị Lâm Minh vượt qua toàn bộ!

Đệ tử của Phượng tộc thượng cổ đều cảm giác nở mày nở mặt!

Giờ khắc này, là vinh quang thuộc về Phượng tộc thượng cổ bọn họ!

- Tốt. Hô to lên, bao trùm bọn họ, át tiếng hô của bọn họ! Đám nhóc con, cho các ngươi vênh váo!

Hỏa Liệt Thạch không hề có chút dáng vẻ trưởng lão, ở trên khán đài mặt màu đỏ bừng, liên tục vỗ đùi. Mấy tỉ người xem ở đây, hô không chỉ một cái tên Lâm Minh. Đám người dự thi đang cạnh tranh, đoàn thân hữu cũng đang cạnh tranh, so xem ai hô to hơn.

Người trẻ tuổi có thể đi tới hiện trường đều là người nổi bật trong cùng lứa tuổi, từng tên võ giả đem chân nguyên rót vào thanh âm, đó là cảnh tượng khủng bố điên cuồng bậc nào. Ngay cả núi sông ở ngoài trăm dặm đều bị chấn đến đá lăn lông lốc!

- Thật điên cuồng, ngay cả ta đều muốn hô lên.

Ở bên cạnh Hỏa Liệt Thạch, Phượng tiên tử cười nói.

Thân ở hiện trường rất dễ dàng bị bầu không khí hiện trường lây nhiễm, cảm giác đó cùng quan sát chiến tranh trận bàn là hoàn toàn không giống.

Ngay cả giới phàm nhân, một trận đấu cầu ngựa, phạm vi bao phủ chỉ vẻn vẹn một nước nhỏ, ở hiện trường đều có thể khơi dậy sự điên cuồng của fans hâm mộ. Huống chi là đệ nhất hội võ thổi quét toàn bộ Thần Vực!

- Ha ha. Sớm biết vậy thì mang nhiều đệ tử lớn giọng một chút, chân nguyên rót vào trong thanh âm, hô vỡ toàn trường.

Hỏa Liệt Thạch cười lớn nói, mặt đầy ánh đỏ.

Ở bên cạnh Hỏa Liệt Thạch cách không xa, Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên hai tay nắm chặt cùng một chỗ.

Lúc này, tâm tư của hai nàng hết sức phức tạp.

Một mặt bọn họ vì Lâm Minh mà cảm thấy tự hào và kiêu ngạo. Ở trên Phong Thần Đài, bóng dáng được vạn người nhìn chăm chú kia, cái tên được hò hét ca tụng kia là phu quân của bọn họ.

Nhưng đồng thời, bọn họ cũng vì sự trưởng thành nhanh chóng của Lâm Minh mà cảm thấy một tia bất an. Bọn họ đã gần như không nhìn thấy bóng lưng hắn nữa.

- Phu quân... thật lợi hại...

Tần Hạnh Hiên nhỏ giọng nói.

Mục Thiên Vũ biết Tần Hạnh Hiên đang nghĩ gì, dùng sức nắm tay Tần Hạnh Hiên. Hai nàng những năm nay cùng nhau đi, cùng trải qua mưa mưa gió gió, sớm đã tâm ý tương thông, tình như tỷ muội.

***

Lúc này, Lâm Minh đã bắt đầu trèo lên bậc thứ hai Phong Thần Đài.

Lâm Minh phát hiện, tuy nói chung quanh Phong Thần Đài bao phủ uy áp Thiên Tôn, nhưng nếu đặt trên mặt bậc thềm, uy áp phải chịu thì nhỏ hơn nhiều, chỉ có lúc leo lên uy áp phải chịu mới lớn nhất.

Dường như những uy áp này giống như thác nước từ trên trút xuống.

Nếu cơ sở thâm hậu, ở trên mặt thềm thậm chí có thể thoáng nghỉ ngơi, khôi phục một ít nguyên khí, lại tiếp tục trèo lên. Kể từ đó, những người trèo nhanh kia còn có thể dừng lại khôi phục một ít thể lực.

- Tầng thứ hai Phong Thần Đài, đường vân vách đá thoáng có bất đồng so với tầng một. Không biết loại bất đồng này ẩn chứa đạo lý gì...

Uy áp Thiên Tôn trên bậc đá trút xuống, đối với Lâm Minh không có quá nhiều ảnh hưởng, hắn càng cảm thấy hứng thú là sự bất đồng của mỗi bậc đá.

Thần Vực 33 trời, vẫn luôn là một truyền thuyết, đến tột cùng có tồn tại hay không, ngay cả Mộ Thiên Tuyết cũng không biết hiểu. Nhưng thời đại thượng cổ, người mạnh tuyệt thế tạo ra Phong Thần Đài nếu đã đem Phong Thần Đài tạo thành 33 bậc, đối ứng 33 trời cộng thêm khi Lâm Minh độ Cửu Vẫn cũng quả thật vượt qua Cửu Cửu Mệnh Vẫn 33 tầng trời.

Như vậy có thể khẳng định, 33 tầng trời nhất định ẩn chứa một loại đại đạo chí lý nào đó, chỉ là Lâm Minh hiện tại còn không biết nó là cái gì.

- Có lẽ, trên 33 bậc đá trên Phong Thần Đài, sự bất đồng của đường vân pháp tắc đối ứng với quy tắc bất đồng của 33 tầng trời?

Trong lòng Lâm Minh hiện lên ý niệm này, tuy nhiên loại chuyện này cũng chỉ có Thiên Tôn hoặc là khí linh của Phong Thần Đài có thể biết hiểu.

Phong Thần Đài tự nhiên có khí linh, vũ khí Linh khí trở lên đều có khí linh. Phượng Huyết Thương của Lâm Minh, khí linh còn chưa trưởng thành. Một món Thiên Tôn Linh bảo, khí linh của nó chỉ sợ đã là một lão tiền bối rồi.

Tựa như khí linh của Thương Thiên Cổ Ấn sống 3. 6 tỉ năm, thực lực và lịch duyệt của nó đều khó thể đo lường.

- Khí linh kia hẳn là cũng đang nhìn vòng bán kết này, tuy nhiên trừ phi biểu hiện nghịch thiên, nếu không căn bản sẽ không dẫn tới sự chú ý của nó.

Leo lên Phong Thần Đài, Lâm Minh chẳng những không vì tốc độ siêu phàm của mình mà cảm thấy bất kỳ tự kiêu, ngược lại càng trở nên cảm giác lĩnh vực mình không biết còn quá nhiều quá nhiều.

Hệ thống tu thần của Thần Mộng Thiên Tôn, thăm dò đối với Hồn giới, bao gồm 33 bậc Phong Thần Đài của Hạo Vũ Thiên Tôn đều cho Lâm Minh một bài học trọng yếu.

- Nhân vật có thể trở thành Thiên Tôn, đều không phải tầm thường, đường của ta còn dài!

Lâm Minh phát ra cảm khái như vậy. Thiên Tôn Thần Vực là thời gian 100 triệu năm tích lũy, mỗi một người đều thủ đoạn thông thiên!

Lúc này, ở bậc thứ nhất Phong Thần Đài đã leo lên càng ngày càng nhiều đệ tử. Những thiên tài thông qua vòng dự tuyển này căn bản chính là thể tập hợp của một đám quái vật, đón uy áp khủng bố như thế của Phong Thần Đài lại không có một ai không chịu nổi, tất cả đều leo lên.

- Thật sự là một đám yêu nghiệt, ta so với bọn họ... kém xa!

Trên khán đài, Vu Hữu Minh cảm thán nói. Chỉ xem quyết đấu của những người này với tinh thần thể là có thể cảm giác ra, trình độ của bọn họ ở pháp tắc tu vi so với mình là một trời một vực.

Mà đối mặt với đối thủ bậc thứ nhất cũng không có người dự thi nào không địch lại, trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, bọn họ đều chiến thẳng chỉ là tốc độ nhanh chậm khác nhau.

Đám người dự thi bắt đầu leo lên bậc thứ hai.

Uy áp Thiên Tôn trên bậc thứ hai Phong Thần Đài rõ ràng tăng cường một bậc, có không ít người cảm thấy chịu đựng hết sức khó khăn!

Mà lúc này, tập đoàn thứ nhất dẫn đầu đã bắt đầu lên bậc thứ hai Phong Thần Đài, bắt đầu quyết đấu với tinh thần thể.

- U Vô Tận! Lại là U Vô Tận, người thứ nhất lên bậc thứ hai Phong Thần Đài. Hắn bắt đầu chiến đấu đối mặt tinh thần thể!

Thiếu nữ song sinh phát ra tiếng kêu như vậy.

Loại thanh âm này, trừ khiến người xem kích động ra đối với người dự thi trên đài cũng là một loại áp lực.

Hơn nữa đối với những người dự thi ở vào tập đoàn cuối cùng kia mà nói, bọn họ mới vừa chiến thắng tinh thần thể giả thuyết ở bậc thứ nhất, mất không ít sức lực, kết quả người dẫn đầu đã tới bậc thứ hai.

- Cái tên U Vô Tận kia, cùng với đám người sắp lên bậc thứ ba... làm sao có thể nhanh như vậy!?

Một ít người dự thi sau khi cảm nhận được uy áp ở bậc hai, lập tức liền cảm thấy muốn chịu đựng uy áp như vậy trèo lên độ cao vạn trượng là nhiệm vụ gần như không có khả năng hoàn thành.

Nhưng khăng khăng hiện tại đã có người hoàn thành rồi.

Áp lực!

Bọn họ đều cảm nhận được áp lực, cho dù những người dự thi này mỗi người đều tâm tính tố chất không tồi, nhưng là dưới cái nhìn chăm chú của mấy tỉ người xem, người thân bạn tốt của bọn họ đều có mặt, thậm chí mời trưởng lão của môn phái giao hảo đến xem, có chút ý tứ khoe khoang. Kết quả bọn họ lại rớt xuống cuối cùng trong mấy chục vạn người, sao có thể không có áp lực?

Tuy nói có thể tham gia vòng bán kết cũng đã là vinh quang lớn lao, nhưng lúc này bọn họ lại cảm thấy rất mất mặt!

Những võ giả này đều đang cắn răng kiên trì. Bọn họ mới trèo lên chỉ mấy trăm trượng, đã gần tới cực hạn.

- Trèo không nổi nữa, uy áp càng ngày càng khủng bố, tay chân đều như là dính cứng... Ta cùng U Vô Tận kia thật sự là trèo cùng một cái Phong Thần Đài?

- Làm sao có thể. Mấy chục vạn người, ta dĩ nhiên là một người kém cỏi nhất?

Một võ giả áo đỏ bởi vì chống đỡ không nổi uy áp mà ánh mắt mê ly, trên trán hắn đã đầy mồ hôi, ngón tay đã mài rách, thấm ra máu tươi, nhuộm đỏ vách đá Phong Thần Đài. Nhưng là rất nhanh, tia máu tươi này liền bị dòng nước do nguyên khí trời đất hình thành xối cọ sạch sẽ.

- Ta từ nhỏ đến lớn đều là một người xuất chúng nhất trong tông môn, ngay cả sư phụ đều khen ta là thiên tài thứ nhất của môn phái vạn năm đến nay. Trong tông môn mấy vạn sư đệ đều lấy ta làm gương, không biết bao nhiêu sư muội ái mộ ta, mơ mộng gả cho ta, thậm chí làm thị thiếp đều cam tâm tình nguyện. Bọn họ cũng bởi vì ta, có thể được phát vé vào cửa để xem vòng bán kết này, lòng đầy hy vọng ta có thể sáng tạo kỳ tích. Kết quả, ta rồi lại là người đầu tiên bị đào thải!

- 30 vạn người này, đều mạnh hơn ta!? Cái gọi là thiên tài thứ nhất tông môn vạn năm ta đây, đến đây trở thành một trò cười?

- Làm sao có thể!?

- Ta không cam lòng! Ta không tin!

Võ giả áo đỏ trong lòng hò hét, mà đúng vào lúc này thanh âm của thiếu nữ song sinh dưới Phong Thần Đài thông qua pháp trận khuếch đại âm thanh truyền khắp toàn trường.

- U Vô Tận đã đánh bại tinh thần thể giả thuyết thứ hai, bắt đầu xuất phát hướng về bậc thứ ba! Trời ạ, đây thật sự là tốc độ khủng bố. Để cho chúng ta cổ vũ cho hắn, hy vọng hắn có thể một đường liên chiến liên thắng, bảo trì đến cuối cùng!

Theo lời nói của thiếu nữ song sinh, trên khán đài người xem lại lần nữa điên cuồng.

Thậm chí rất nhiều đệ tử không phải của Thiên Minh Đại Thánh địa cũng hô tên của U Vô Tận!

- U Vô Tận!

- U Vô Tận!

Từng đợt thanh âm giống như búa tạ gõ mạnh vào trong lòng võ giả áo đỏ, đối lập với khí thế như cầu vồng của U Vô Tận, vạn người nhìn vòa, hắn chịu đựng không nổi.

Khoảnh khắc đó, hắn cỡ nào hy vọng chính mình cũng là người mạnh nhất người thứ nhất lên đỉnh kia, cho dù là dùng một nửa tuổi thọ để đổi lấy vinh quang này hắn cũng nguyện ý.

- A!

Võ giả áo đỏ phát ra một tiếng rống, tay phải hắn rốt cục không chịu nổi áp lực lớn, từ trên vách đá thô ráp trượt xuống, để lại năm vết ngón tay máu tươi thịt nát. Tiếng kêu thảm thiết của hắn quanh quẩn trên vách đá vạn trượng...

Vào lúc võ giả áo đỏ sắp ngã xuống bậc thứ nhất Phong Thần Đài, một luồng sức mạnh vô hình nâng hắn, trực tiếp đưa hắn ra ngoài.

Ở trong không gian u ám nào đó bên trong Phong Thần Đài, một lão nhân áo xám thân thể mông lung khe khẽ lắc đầu. Người vừa rồi ra tay cứu võ giả áo đỏ chính là lão.

Trong trận đấu bao phủ 100 giới lớn Thần Vực này, thiên tài cũng không còn là thiên tài. Cạnh tranh của con đường cường đại chính là tàn khốc như vậy.

Mà ở trên khán đài, ở khu vực nào đó một đám thiếu nữ sớm đã nhìn mà lòng thắt chặt, thậm chí có vài thiếu nữ hơi nhỏ một chút bởi vì nghe thấy tiếng hô không cam lòng cuối cùng kia của võ giả áo đỏ mà vành mắt ẩm ướt.

Đại sư huynh bọn họ kính yêu cứ như vậy thất bại.

Mấy chục vạn người, người thứ nhất thất bại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.