Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1097: Chương 1097: Cắt thứ đó của ngươi thành từng mảnh




Diệp Thủy Đồng làm sao còn nghe tên đầu lĩnh Huyền Cốt tộc kia dài dòng nữa, trường kiếm trong tay chỉ thẳng về chỗ yếu hại của đối phương.

Tên đầu lĩnh Huyền Cốt tộc phát ra một tiếng gầm rú, nhưng tiếng gầm của hắn vừa mới phát ra, còn chưa kịp phát lực, đã chỉ cảm thấy một tầng áp lực cực lớn bao phủ xuống, làm cho thân thể hắn chấn động, lực lượng nhanh chóng trôi qua, mà cùng lúc đó, Diệp Thủy Đồng tay nâng chém xuống, một kiếm chém về phía thắt lưng của tên đầu lĩnh Huyền Cốt tộc này.

- Lực trường chết tiệt này!

Đầu lĩnh Huyền Cốt tộc cực kỳ khẩn trương, vốn hắn đã không phải là đối thủ của Diệp Thủy Đồng rồi, hiện tại lại bị bao phủ trong không gian Hồng Mông và thế giới hình chiếu, cảm thấy thân thể như rơi vào trong mạng nhện, không thể động đậy được.

Coong...

Bạch Cốt cự kiếm va chạm với trường kiếm của Diệp Thủy Đồng, đầu lĩnh Huyền Cốt tộc cảm thấy một luồng chân nguyên giống như một con rắn độc chui vào trong cơ thể hắn, làm cho thân thể hắn tê dại.

Mà lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy ngực phát lạnh, không cần quay đầu hắn cũng biết đây là Lâm Minh công kích về phía mình, loại cảm giác này giống như có một mũi kiếm lạnh lẽo chỉ về phía ngực của mình. Hai đại cao thủ, thực lực đều mạnh hơn hắn, lại còn vây công hắn nữa, dưới tình huống này, hắn đã không còn chút hy vọng nào nữa cả.

Hắn phát ra giãy giụa cuối cùng, ra sức xoay người, miễn cưỡng bức lui Diệp Thủy Đồng, đồng thời dùng Bạch Cốt cự kiếm đỡ lấy Phượng Huyết Thương của Lâm Minh, nhưng trong lúc vội vàng phát lực, làm sao hắn có thể sánh được Lâm Minh? Chỉ nghe keng một tiếng, Bạch Cốt cự kiếm đã bị Phượng Huyết Thương đánh bay, đầu lĩnh Huyền Cốt tộc vỡ nát bàn tay, mà phần vai phải cung bị Diệp Thủy Đồng chém một kiếm đứt rời, bị thương cực nặng.

Mà Lâm Minh cũng đâm Phượng Huyết Thương vào hốc vai của hắn, chỉ cần mũi thương run lên, thì có thể xé rách thân thể hắn.

Đầu lĩnh Huyền Cốt tộc liên tục bị thương, mà đúng lúc này, Diệp Thủy Đồng liên tiếp đâm ra mấy chục kiếm, từng kiếm đều đâm vào khiếu huyệt trên người đối phương, nàng cũng không đâm vào cơ thể của tên này, mà là dùng kiếm khí nhập thể đánh vào huyệt đạo, khiến cho kinh mạch toàn thân của đầu lĩnh Huyền Cốt tộc bị cắt đứt, trong khoảng thời gian ngắn thì không có chút khí lực nào.

Xoẹt...

Kiếm của Diệp Thủy Đồng giống như một con rắn độc, lao về phía yết hầu của đầu lĩnh Huyền Cốt tộc, mũi kiếm lạnh lẽo cắt đứt lớp da, từng tia máu tươi chảy ra.

- Nói, là kẻ nào bán tin tức cho ngươi?

Diệp Thủy Đồng lạnh lùng nói, tuy rằng trong lòng nàng đã có phán đoán, nhưng vẫn muốn tìm thêm bằng chứng để khẳng định, nàng tạm thời lưu lại tính mạng của đầu lĩnh Huyền Cốt tộc chính là để nghiệm chứng điểm này.

Các đệ tử Tiêu Dao Đảo cũng vây quanh tên đầu lĩnh Huyền Cốt tộc này, đủ loại vũ khí chỉ về phía hắn, cùng chờ đợi câu trả lời.

- Các ngươi...

Trong mắt đầu lĩnh Huyền Cốt tộc lóe ra đủ loại ánh sáng, hắn không muốn chết, hơn nữa Huyền Cốt tộc bọn họ tìm hiểu pháp tắc Sinh Mệnh, càng hiểu sâu hơn về sự tuyệt vời của sinh mệnh.

- Ta có thể nói cho các ngươi biết, chỉ cần các ngươi không giết ta!

- Ngươi cho rằng lúc này mình còn có tư cách mặc cả với chúng ta nữa hay sao?

Thanh âm Diệp Thủy Đồng lạnh như băng, mũi kiếm lại đâm sâu thêm một chút, từng luồng máu tươi chạy dọc theo yết hầu của hắn, ngay cả khí quản sắp bị cắt đứt rồi.

- Nếu dù có nói hay không thì đều chết, tại sao ta lại phải nói!

Đầu lĩnh Huyền Cốt tộc nhắm hai mắt lại, tuy rằng hắn mang bộ dáng không sợ chết, nhưng yết hầu của hắn lại rn run, đối mặt với mũi kiếm chọc vào yết hầu này, không có bao nhiêu người có thể thản nhiên đối mặt cả.

- A, Diệp sư tỷ, ngươi dài dòng với hắn làm gì!

Tiêu Thủy Quân cười lạnh một tiếng, lắc người bước tới, một thanh kiếm nhuốm máu của nàng chọc chọc vào người của đầu lĩnh Huyền Cốt tộc, cuối cùng chỉ vào hạ thể của hắn, tên đầu lĩnh Huyền Cốt tộc này lập tức cảm thấy hạ thể phát lạnh, hoảng sợ mở mắt ra, nói:

- Ngươi... ngươi làm gì?

- Ta nói này, chẳng lẽ ngươi ngu ngốc tới mức cho rằng chúng ta vì chút tin tức đó sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao? Kẻ bán đứng chúng ta thì chúng ta đã đoán được rồi, chỉ muốn ngươi chứng thực mà thôi, nếu ngươi nói thì sẽ cho ngươi được chết một cách thống khoái, nhưng nếu không, ta sẽ dùng chút khí lực, sưu hồn ngươi, đương nhiên ta không am hiểu thứ này, nói không chừng sẽ khiến cho ngươi biến thành kẻ ngu ngốc, tuy nhiên trước khi ngươi trở thành ngu ngốc, ta sẽ làm cho ngươi nếm thử một chút cảm giác làm thái giám là như thế nào, nghe nói Huyền Cốt tộc nhân các ngươi đều rất ưa dâm dục, bắt các nữ tù binh làm nô lệ, một ngày không có nữ nhân là không vui, hắc hắc, ngươi nói xem, nếu ta cắt thứ đó của ngươi thành từng mảnh, thì sẽ như thế nào đây?

Tiêu Thủy Quân nói xong, kiếm phong bắt đầu hình thành kiếm khí hình xoắn ốc, giống như một cái máy xay thịt, nếu nó được hạ xuống, thì kết cục là cực kỳ khủng khiếp, nghĩ tới cảnh này, những nữ đệ tử kia đều đỏ mặt, còn các nam đệ tử thì hưng phấn kêu to:

- Vẫn là Tiêu sư tỷ bưu hãn a, cắt xuống đi!

- Cắt cho chó ăn!

Đầu lĩnh Huyền Cốt tộc lập tức mang sắc mặt trắng bệch, đối với nam nhân mà nói, loại cảm giác áp bách này không phải là cái chết có thể so được:

- Ta nói... Ta nói... Có lẽ là.. là Bạch Minh Ngọc, chỉ là phỏng đoán thôi... Hắn cực kỳ cẩn thận, lần nào cũng không lưu lại bất kỳ chứng cứ gì.

- Quả nhiên là hắn!

Trong mắt Tiêu Thủy Quân hiện ra một tia thống hận, chỉ là phỏng đoán thì cũng đã đủ rồi, hai bên đồng thời sinh ra phỏng đoán này, làm sao có thể là tin đồn vô căn cứ được?

Diệp Thủy Đồng chán ghét nhìn tên đầu lĩnh Huyền Cốt tộc này, một kiếm giết hắn, sau đó trầm giọng nói:

- Những người này chỉ là một nhánh nhỏ của Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc mà thôi, có lẽ chủ lực của họ đã bắt đầu giao thủ với chủ lực của Tiêu Dao Đảo rồi!

Một câu này làm cho rất nhiều đệ tử tại đây cũng giảm đi hưng phấn trong thắng lợi khi nãy, theo thời gian thì hiện tại còn cách lần hành trình Bí cảnh này chấm dứt không đến mười canh giờ, quả thật đã đến lúc chiến tranh toàn diện bùng nổ rồi.

Tuy rằng Bạch Minh Ngọc bán đứng bọn họ, nhưng các đệ tử khác của Tiêu Dao Đảo thì hẳn là không liên quan tới chuyện này, nếu bọn họ bị tổn hại quá nhiều, thì Tiêu Dao Đảo cũng sẽ bị đả kích không nhỏ, thậm chí làm cho lần hành trình Bí cảnh này thất bại thảm hại, vì lần Bí cảnh hành trình này, Tiêu Dao Đảo mặc dù không đến mức đập nồi bán sắt thì cũng gần như vậy rồi, 20 tỉ Tử Dương thạch, nếu tổn thất ở trong này, lại còn mất thêm tính mạng của rất nhiều đệ tử thân truyền, sau này cho dù Tiêu Dao Đảo chưa tới mức không gượng dậy nổi, thì cũng sẽ không còn chút hy vọng thăng cấp Thánh địa nào nữa.

Ngược lại, nếu bọn họ có thể đúng lúc chạy về, có Diệp Thủy Đồng cùng Lâm Minh, tất nhiên có thể phát huy ra tác dụng rất lớn, nói không chừng còn có thể xoay chuyển chiến cuộc.

Mà nếu cố ý trì hoãn không quay về, nhất định sẽ bị tông môn xử lý, đệ tử thân truyền nội đấu, bất kể là ai phát động trước, còn làm tổn hại lợi ích của tông môn, thì tông môn tuyệt đối sẽ xử phạt không nương tay. Diệp Thủy Đồng thấy chết mà không cứu, chính là có tội, tông môn chỉ nhìn kết quả, hơn nữa, nếu nói Bạch Minh Ngọc bán đứng bọn họ, thì cũng chỉ là phỏng đoán, không có bất kỳ căn cứ thực chất nào, chỉ cần Bạch Minh Ngọc một mực cam đoan hắn bị vu hãm, thì không làm gì được hắn cả.

Hiện tại Diệp Thủy Đồng đối mặt với một lựa chọn khó khăn, các đệ tử khác cũng đều nghĩ tới điểm này, lần lượt nhìn về phía Diệp Thủy Đồng, là đội trưởng, nàng phải chịu trách nhiệm chủ yếu, áp lực tất nhiên là lớn nhất.

- Ngươi định làm sao bây giờ?

Lâm Minh nhìn như tùy ý hỏi, kỳ thật hắn đã hạ quyết tâm, nếu Diệp Thủy Đồng muốn ngu ngốc quay về trợ giúp, thì hắn sẽ không đi theo làm gì.

Diệp Thủy Đồng do dự một chút, nói:

- Tuy rằng lần Bí cảnh hành trình này rất quan trọng, nhưng nếu chúng ta trở về, nhất định sẽ bị Bạch Minh Ngọc dùng danh nghĩa mệnh lệnh của Thái thượng trưởng lão để tiếp quản quyền chỉ huy, không chấp nhận hắn chỉ huy thì hắn sẽ dùng quân lệnh đẻ xử phạt, sau này sẽ cắn ngược chúng ta một cái tại trưởng lão hội, đẩy tất cả trách nhiệm thất bại lên đầu chúng ta. Nếu phục tùng mệnh lệnh, như vậy hắn sẽ lấy chúng ta làm tấm khiên chắn, chỗ nào có nguy hiểm thì đẩy chúng ta tới đó, sử dụng chúng ta để tiêu hao lực lượng của Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc, thậm chí còn có thể âm thầm đâm sau lưng một đao, để cho chúng ta và vài người Đoạn Hồn Sơn cùng Huyền Cốt tộc đồng quy vu tận, chúng ta trở về, tất nhiên sẽ tử thương thảm trọng!

Diệp Thủy Đồng nói vậy, các đệ tử khác cũng rất đồng cảm, thời điểm này mà trở về, thì tuyệt đối sẽ bị lợi dụng vào chỗ chết.

- Nhưng... Diệp sư tỷ, nếu chúng ta không quay về, ngươi...

Tiêu Thủy Quân có chút lo lắng, không quay về thì chỉ cần mười canh giờ sau, trở lại tông môn, người của chủ đội tử thương thảm trọng, bọn họ lại lông tóc hoàn hảo, căn bản không giải thích được.

- Không cần phải nói, nếu tông môn giáng tội, ta sẽ gánh hết!

Diệp Thủy Đồng quyết định rất nhanh, một câu này làm cho các đệ tử tại đây đều thấy trong lòng ấm áp.

- Diệp sư tỷ yên tâm đi, chúng ta tìm ra một lý do đã, ví dụ như bị vây khốn trong chỗ nào đó tại Bí cảnh, không có biện pháp đi trợ giúp, nếu ai bán đứng Diệp sư tỷ, thiên lôi đánh xuống!

- Đúng vậy, chúng ta cùng thống nhất khẩu cung!

Các khác đệ tử khác nhao nhao lên tiếng.

- Quá gượng ép.

Diệp Thủy Đồng khoát tay, nói:

- Bí cảnh Hồng Hoang này vốn cũng không có nguy hiểm gì, tìm đâu được một Bí cảnh như vậy? Ta là người đường đường chính chính, là cái gì thì báo lại cái đó, ta cũng không đi bịa ra lý do nào cả làm gì, tông môn xử phạt ta thì cứ xử phạt ta đi, xử phạt nặng đi nữa thì cũng không đến mức giết ta, tên tiểu nhân Bạch Minh Ngọc này, lần này ta nhớ kỹ! Ngày sau tất nhiên sẽ trả lại hắn gấp bội, nếu không thì ta tu võ còn có ý nghĩa gì nữa!

Diệp Thủy Đồng nghiến răng nghiến lợi nói, nàng không cho rằng Bạch Minh Ngọc sẽ chết trong Bí cảnh này, hắn tất nhiên có thủ đoạn chạy trốn, nếu không thì sẽ không bán đứng bọn họ như vậy.

- Diệp sư tỷ đúng là khoái ý ân cừu.

Lâm Minh cười nói, trong lòng cũng rất thưởng thức phong cách của Diệp Thủy Đồng, nói:

- Tuy nhiên, nếu muốn báo thù thì đâu cần phải đợi sau này làm gì?

- Ân?

Diệp Thủy Đồng ngẩn ra, chẳng lẽ Lâm Minh muốn động thủ trong Bí cảnh Dị Giới ư? Trước mắt nhiều đệ tử như vậy, đó chính là bằng chứng như núi, mà tại Tiêu Dao Đảo, mưu sát các đệ tử khác, hơn nữa còn trước mặt mọi người như vậy, tuyệt đối là án tử hình.

- Lâm sư đệ, ngươi đừng xằng bậy!

- Diệp sư tỷ đừng khẩn trương, ta cũng chưa nói muốn làm thế nào cơ mà, nếu chúng ta thật sự khoanh tay đứng nhìn, thì quả thật sẽ bị một vài người nắm lấy nhược điểm, ta thì cũng không sao cả, tuy nhiên Diệp sư tỷ sẽ có thể bị xử phạt rất nặng, hiện tại cuộc chiến của chủ đội có lẽ vừa mới bắt đầu, không bằng chúng ta nghỉ ngơi một chút, chờ hai, ba canh giờ sau, sẽ chạy tới đó trợ giúp, Diệp sư tỷ cảm thấy thế nào?

Lâm Minh nói rất nhẹ nhàng, nhưng hai chữ “trợ giúp” này lại làm cho Diệp Thủy Đồng khẽ nhướng mày, nàng cũng không cho rằng Lâm Minh là người tốt gì, vốn vài đệ tử Tiêu Dao Đảo bọn họ còn muốn khoanh tay đứng nhìn không đi, nhưng Lâm Minh lại muốn tới, chẳng lẽ là muốn bỏ đá xuống giếng, đạp thêm một cước hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.