Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2354: Chương 2354: Chiến trường phong kín




Lâm Minh hơi trầm ngâm, chậm rãi đổi hướng bay đi góc hẻo lánh Mộ Ma Thần.

Hoang nguyên cổ mộ màu xám đậm tràn ngập lực tràng và uy áp, càng vào sâu thi uy áp cũng càng ngày càng lớn mạnh.

Mặt đất nơi này cứng rắn đến mức khó thể tưởng tượng.

Nhân vật vị diện càng cao thì kết cấu thế giới càng ổn định. Hắc Ám Thâm Uyên và Tam Thập Tam Thiên so sánh thì kết cấu thế giới đã tiến thêm một bước, nhưng so sánh Mộ Ma Thần như con kiến và con voi.

Trong Mộ Ma Thần, mỗi cục đá, mỗi một tấc đất đều sánh bằng thần thiết. Võ giả vào Mộ Ma Thần dù không gặp cơ duyên gì, đào một ít khoáng thạch Mộ Ma Thần ra ngoài cũng có thể chế tạo ra thần binh.

Lâm Minh vượt qua một ngọn núi cao như kiếm phong, mặt sau ngọn núi này là một mảnh hiệp cốc thâm u. Nơi này hiếm dấu chân người, trải qua thời gian lâu dài trong hiệp cốc ngưng tụ lực lượng Ma Thần rất khả quan.

Quá nhiều lực lượng Ma Thần sinh ra lực tràng càng cường đại, Lâm Minh mới bước vào trong đã cảm nhận quanh quẩn trên người, làm hô hấp của hắn cứng lại, động tác chậm hơn nhiều.

Mặt đất trong hiệp cốc, Lâm Minh thấy một bộ xương ngồi dưới đất. Hình dạng bộ xương hoàn chỉnh, hốc mắt rỗng như vô thần nhìn Lâm Minh.

Lâm Minh và bộ xương đối diện nhau, khóe môi từ từ cong lên.

Chợt trong bộ xương bay ra con ác linh màu tím đen, tốc độ ác linh siêu nhanh, vừa xuất hiện liền bắn vào trán Lâm Minh, xem bộ dáng là muốn lao vào tinh thần chi hải.

Lâm Minh sớm có chuẩn bị tung ngay cú đấm.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, cú đấm của Lâm Minh ẩn chứa tinh diệu luyện lực như tơ. Ức vạn Ác Ma lực chứaa trong quyền kình chấn động bần bật, đánh bay ác linh màu tím đen ra xa.

Ác linh kêu thảm, biét không đánh lại Lâm Minh thế là xoay người bay đi trốn.

Lâm Minh bất ngờ lên tiếng:

- A? Không chết?

Xem ra phẩm chất của ác linh siêu cao, trong đó ẩn chứa lực lượng Ma Thần sẽ càng tinh thuần hơn.

Lâm Minh bước ra một bước bùng nổ tốc độ, như thuấn di tới trước mặt ác linh mạnh mẽ giáng một chưởng xuống.

Rầm!

Năng lượng trùng kích tứ tán, ác linh nổ nát.

Lâm Minh vươn tay chộp năng lượng loạn lưu chạy tứ tán vào tay, hút vào cơ thể.

Trong phút chốc Lâm Minh cảm giác mỗi lỗ chân lông toàn thân thả lỏng, lực lượng thiên địa phun ra nuốt vào. Cảm giác cực kỳ thoải mái, như hành khách khát mấy ngày gặp cam tuyền thì uống một hơi thật to.

- Lực lượng Ma Thần này đúng là thứ tốt, nếu ta tu luyện tại đây trăm năm tương lai với tu luyện bên ngoài mấy ngàn năm, hoàn thành tích lũy năng lượng phút đầu rồi một hơi đột phá Chân Thần không thành vấn đề.

Muốn phá Chân Thần thì điều đầu tiên là tích lũy đủ năng lượng, đặt nền móng thật vững chắc.

Trong thế giới Mộ Ma Thần này năng lượng quá tinh thuần, hấp thu vào cơ thể rất dễ dàng dung nhập vào chi bách hài, khiếu huyệt kinh mạch, cơ hồ không cần rèn luyện đã không có vấn đề căn cơ không ổn định.

Suy xét nguyên nhân thì bởi vì trong thời gian trăm ức năm thế giới này đã rèn luyện năng lượng xong, Lâm Minh hấp thu năng lượng nơi này rút ngắn nhiều thời gian tu luyện.

Đây là con đường tắt nâng cao tu vi.

Đương nhiên điều kiện đi con đường tắt này là lĩnh ngộ pháp tắc theo kịp, không thì tu vi tăng lên mà pháp tắc không theo kịp vậy chẳng còn ý nghĩa gì.

Về mặt lĩnh ngộ pháp tắc, Lâm Minh tham ngộ hai pháp tắc tối cao, tu tinh khí thần thì vẫn thấy không đơn giản, dùng mấy chữ trình độ đạt tới Chân Thần là có thể hình dung.

Lâm Minh nhìn đồ đằng trên cánh tay, mới rồi chỉ là một luồng năng lượng nhưng đồ đằng hoàn thành một phần ba biến thành một ưnả, đủ thấy phẩm chất năng lượng này cao tới đâu.

Đột nhiên Lâm Minh lạnh lùng nói:

- Bằng hữu đi theo phía sau, theo ta lâu như vậy có thể ra rồi đi?

Lâm Minh nói xong bình tĩnh xoay người lại, mắt nhìn chằm chằm một chỗ trong hư không.

Trong hư không vốn trống rỗng đó có một năng lượng lực tràng dần hiện ra, trong lực tràng là một cái chuông to thanh đồng.

Đinh đang!

Chuông ngân vang, thể tích liên tục biến lớn. Hai bóng người một đen một trắng bay ra từ trong chuông, hai người này thoạt trông như hai hồn ma.

Bóng đen kinh ngạc hỏi:

- Ngươi phát hiện ra chúng ta được?

Giọng nhẹ tênh thản nhiên, cho người cảm giác không rét mà run.

Hai Thâm Uyên Ác Ma mặt mũi cực kỳ quái dị, cơ thể chỉ cỡ sáu thước, lùn hơn nam giới nhân tộc bình thường rất nhiều.

Cơ thể bọn họ nhỏ gầy, trường bào rộng lớn bao bọc toàn thân. Một Ác Ma mặc áo đen, người kia mặc áo trắng.

Thân thể hai Ác Ma phủ sương mù mông lung, nhìn thoáng qua giống Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết phàm nhân.

Lâm Minh nhướng cao đuôi mày:

- Các ngươi là Âm Dương Song Quỷ của Ma Đạo Hội?

Lúc trước Lâm Minh giết chết trưởng lão của Ma Đạo Hội, đọc ký ức đối phương nên rất quen thuộc cao tầng Ma Đạo Hội.

Âm Dương Song Quỷ này là trưởng lão cao tầng của Ma Đạo Hội, gồm hai huynh đệ, tu vi là Chân Thần hạ vị. Đơn độc một người có lẽ không đáng gì nhưng nếu cả hai phối hợp lại có thể phát huy ra sức chiến đấu rất khủng bố.

Ác Ma áo trắng trong Âm Dương Song Quỷ âm trầm nói:

- Không ngờ biết chúng ta. Ha ha ha, giao Trụ chi thư và đồ đằng mà ngươi đã hấp thu thì chúng ta sẽ đi ngay.

Lâm Minh xì cười:

- Lúc này rồi còn nói nhảm làm gì, đánh đi!

Lâm Minh trực tiếp rút ra Ám Long thương, trong ánh mắt lấp lóe chiến ý rực cháy. Lâm Minh có Trụ chi thư thì dĩ nhiên sẽ hấp dẫn thù hận.

Lần này Âm Dương Song Quỷ này là đá tốt nhất cho Lâm Minh thử vàng thực lực.

Lâm Minh cố ý tìm nơi hẻo lánh để đối mặt địch thủ cũng vì thử một lần. Hiện tại Lâm Minh toàn mở ra Đạo Cung Cửu Tinh thất tinh, lại đột phá Thiên Tôn thượng vị, thực lực của hắn đi tới bước nào?

Âm Dương Song Quỷ cười nham hiểm:

- Muốn chết!

Ong ong ong ong ong!

Cái chuông thanh đồng to lớn trước mặt bọn họ rung rinh lơ lửng trên đầu Lâm Minh và Âm Dương Song Quỷ, phát ra lực tràng liên miên không dứt khóa cứng không gian xung quanh.

Sau này chuông to chụp xuống đầu.

Lâm Minh liếc mắt qua, cảm giác dán vào chuông to. Lâm Minh do dự một chút rồi bỗng không thèm né tránh.

Đinh!

Vang thanh âm điếc tai, chuông bao trùm Lâm Minh và Âm Dương Song Quỷ.

Không gian bên trong cái chuông này có đường hình hai mươi trượng. Đối với võ giả đẳng cấp Chân Thần thì hai mươi trượng không tính là khoảng cách, Lâm Minh và Âm Dương Song Quỷ ở trong không gian bên trong chuông to chẳng khác gì vật lộn gần người.

Nhìn Lâm Minh từ đầu đến cuối không hề tránh đi, Âm Dương Song Quỷ sửng sốt.

Âm Dương Song Quỷ vốn cho rằng Lâm Minh có thể là cao thủ đẳng cấp Chân Thần, không thì Minh Đồng đã chẳng đánh giá khao trương như thế, Minh Minh cũng sẽ không mặc kệ hắn cầm Trụ chi thư vào Mộ Ma Thần.

Với cao thủ đẳng cấp Chân Thần thì dễ đánh bại, khó đánh chết. Nếu đối phương phát hiện không đấu lại thì sẽ tung ra tất cả chiêu trò để chạy trốn, Âm Dương Song Quỷ rất khó đuổi theo. Huống chi Lâm Minh còn có đồng bạn trong Mộ Ma Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.