- Bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Ngụy công công đứng lại sau đó cúi chào Nạp Diệp thị đang ngã trong đống đổ nát.
Hắn thỉnh ảnh một tiếng này có quán chú chân nguyên vào trong, chân nguyên này như gió xuân rót vào trong người của Nạp Diệp thị, sau khi xoay chyển một chu thiên đã khôi phục không ít thương thế.
Gia Lan Quốc có ba Giới Vương, Đại Tư Mã trưởng quản quân sự, quốc sư chưởng quản chính sự, mà đại tổng quản Ngụy công công này chưởng quản nội vụ, vật tư cả nước, kể cả lam tuyết kim và các loại thiên tài địa bảo, phân phối tài nguyên, chi tiêu của hoàng cung, thậm chí ăn uống của mấy vạn thái giám cung nữ, toàn bộ đều do một tay Ngụy công công chưởng quản, có thể nói quyền thế ngập trời.
Nhân vật như vạy mặc dù nói theo lễ phép thỉnh an hoàng hậu, kỳ thật hắn chính là người có địa vị còn cao hơn cả hoàng hậu tại Gia Lan Quốc này.
Đây là thế giới cường giả vi tôn, dù là hoàng quyền của thế giới võ giả cũng phải lấy thực lực làm hạch tâm, đây là điểm khác với hoàng quyền của thế tục, người không có thực lực thì cho dù là hoàng tử, Tần phi cũng tốt, bọn họ sẽ không có chỗ đứng.
Vào lúc này có Ngụy công công đột nhiên xuất hiện, trong nội tâm Lâm Minh có chút rùng mình, người này khí tức âm trầm, chân nguyên nội liễm, rất khó phán đoán thực lực của hắn như thế nào.
Tuy hắn chỉ là Giới Vương bình thường, nhưng mà thực lực của hắn trong Giới Vương cũng là loại cao cấp, Lâm Minh ẩn ẩn cảm thấy Ngụy công công này thực lực còn trên cả Thiên Bạch.
Đây là điểm khiến hắn không thể không kiêng kỵ.
Dù sao Ngụy công công này hơn phân nửa sẽ không hướng về bọn họ.
Sau khi Nạp Diệp thị khôi phục chút chân nguyên và đứng lên, nàng vung tay lên và dùng năng lượng hung khô máu trên người của mình, máu và thịt của Tôn công công dính lên người biến mất.
Áo bào dùng lam tuyết kim cùng Thiên Tàm Ti dệt thành vốn là bảo vật. Hiện tại máu tươi bốc hơi và tan đi, áo bào trở nên trơn bóng, chỉ tiếc bảo vật này bị Lâm Minh đánh phá không ít. Cảnh này khiến uy nghiêm của Nạp Diệp thị giảm xuống nhiều.
- Ngụy công công... Ngươi có thể tới, bổn cung thật cao hứng.
Trên mặt Nạp Diệp thị tươi cười vài phần, nàng không có giống Lâm Minh tưởng tượng là lên án Lâm Minh trước mặt Ngụy công công, đám người Huyết Nguyệt dĩ hạ phạm thượng, phạm tội mưu phản thì chỉ bằng một câu của nàng. Đối với Càn Trữ Cung bị san bằng và bản thân bị đánh chật vật như vậy cũng không có đề cập tới.
Như thế khiến Lâm Minh càng xem trọng hoàng hậu này vài phần.
Ngụy công công ở trong hoàng cung hơn mười vạn năm, hắn tự nhiên biết rõ một màn trước mặt là nguyên nhân gì, trong quá trình tranh giành hoàng vị chẳng phân đúng sai chính tà, ai thực lực mạnh hơn thì người đó lên làm hoàng đế, ai là người thắng thì kẻ đó là chính nghĩa.
Lão quốc chủ bế quan đúng là đã thông báo cho Ngụy công công không nên nhúng tay vào tranh đoạt hoàng vị này, nhưng mà Càn Trữ Cung đã bị đánh sập, nếu đánh tiếp hoàng cung cũng bị san thành bình địa. Ngụy công công nhất định phải ra tay.
- Các vị, chuyện hôm nay dừng ở đây chứ? Hai vị nương nương cũng mệt mỏi a? Nên trở về cung nghỉ ngơi.
Ngụy công công xuất hiện thì nói một câu, có ý định hóa giải trận tranh đấu này.
Vừa rồi hai phe đánh nhau sinh tử, bây giờ nói dừng lại là dừng lại, đây cũng là thời điểm hai bên không biết phải làm sao, bất đắc dĩ mới lựa chọn thế.
Lâm Minh nhìn qua Thiên Bạch thật sâu, kỳ thật hắn biết rõ dùng thực lực của hắn tuy thủ đoạn ra hết có thể chiến thắng Thiên Bạch, nhưng mà chém giết này không thực tế.
Trong hoàng cung này mình muốn giết hoàng hậu thì Ngụy công công tất nhiên cũng không ngồi yên mà nhìn. Mà thực lực của Ngụy công công này còn mạnh hơn Thiên Bạch, giao thủ với hắn thắng bại khó mà dự đoán được. Chính thức đánh nhau với Ngụy công công tuyệt đối không khôn ngoan, chỉ tăng thêm thù địch mà thôi, mà trong Gia Lan Quốc còn không chỉ có một Giới Vương.
Lại nói Lâm Minh và Nhạc Vương gia kia không quen biết, hắn căn bản không có nghĩa vụ đi giúp Nhạc vương gia đánh sống chết làm gì, cũng căn bản không có ý định tham gia vào trận chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế ở đây.
Lâm Minh muốn chính là Thương Khung Phách Điển, mà bây giờ mục đích của hắn đạt thành hơn phân nửa.
Lâm Minh nhìn qua Nguyệt phi, Nguyệt phi khẽ gật đầu, cũng không muốn tiếp tục tranh chấp.
Kỳ thật bọn họ đã chiếm đủ tiện nghi, Nạp Diệp thị bồi dưỡng đám cao thủ cũng chết không ít, Tôn công công còn bị Lâm Minh giết, thậm chí ngay cả hình tượng hoàng hậu uy nghiêm cũng đánh tan.
Một Tôn công công Thánh Chủ đỉnh phong đối với Nạp Diệp thị mà nói tuyệt đối là phụ tá đắc lực, bây giờ lại bị Lâm Minh chém rụng, chuyện này Nạp Diệp thị vẫn phải nhịn.
Đây là chỗ tốt do thực lực áp chế.
Nguyệt phi nhìn qua Lâm Minh tràn ngập hiếu kỳ, nàng rất muốn biết Lâm Minh làm sao học được Thương Khung Phách Điển , mà bây giờ còn chưa phải lúc hỏi thăm.
Nàng nhẹ nhàng cười cười, nhìn Ngụy công công hòa hoãn nói:
- Nếu Ngụy công công ra mặt, việc này cũng bỏ đi, chỉ hy vọng ngày sau trong Vọng Nguyệt lâu của bổn cung không còn kẻ nào đó hạ ý chỉ bảo ta tới đây nghe răn đe.
Nguyệt phi nói câu này mang theo vài phần cảnh cáo, nàng hôm nay dựa vào Lâm Minh mới chiếm thượng phong.
Nhưng dù vậy Nguyệt phi vẫn có vốn liếng cường thế như trước, bởi vì nàng tổn thương qua hai tháng là tốt, đến lúc đó nàng cũng khôi phục thực lực đỉnh phong, khi đó Nguyệt phi không kém gì Thiên Bạch.
Kể từ đó trong hoàng cung Gia Lan này nàng tự nhiên có vốn liếng dừng chân.
Bị Nguyệt phi một phi tần cảnh cáo, trong mắt Nạp Diệp thị hàn quang lóe lên rồi biến mất, nhưng mà nàng chỉ hất tay áo lên, mặt không biểu tình nói với thái giám đi theo:
- Khởi giá Dưỡng Tâm điện!
Càn Trữ Cung đã tan nát, nàng tự nhiên không có khả năng nghỉ ngơi trong Càn Trữ Cung, mà Dưỡng Tâm điện là cung điện của hoàng thượng, cũng chỉ có hoàng hậu mới có thể tùy ý ra vào, hơn nữa còn được ở lại trong điện Dưỡng Tâm qua đêm, phi tử còn lại không có quyền lợi này.
Một trường phong ba cứ như vậy chìm xuống, Càn Trữ Cung bị hủy diệt, chắc chắn sẽ có người nghị luận, nhưng mà những chuyện này sẽ bị áp chế thôi.
Đương nhiên Lâm Minh sẽ không quan tâm những chuyện này, tiếc nuối duy nhất của hắn hôm nay chính là không lưu ký hiệu lên người Thiên Bạch, nhưng mà buộc hắn thiêu đốt máu huyết vẫn có lời.
Lâm Minh ý định đi theo Nguyệt phi trở về Vọng Nguyệt lâu, mà đúng lúc này hắn có người gọi lại.
- Vị tiểu huynh đệ này, xin dừng bước.
Lâm Minh dừng lại, xoay đầu qua nhìn Ngụy công công cười tủm tỉm nhìn mình, vốn là thái giám, hắn cười có chút quái dị, thực tế phối hợp gương mặt tuổi già sức yếu, hắn cười một cái không đẹp, thậm chí còn kiến người ta sởn gai ốc.
Nhưng mà Ngụy công công cười rộ lên thì phi thường hiền lành.
- Không nghĩ tới, Nhạc Vương thâm tàng bất lộ, không ngờ có thể mời tiểu huynh đệ tới làm phụ tá.
Ngụy công công trong khi nói chuyện ánh mắt đánh giá Lâm Minh, hắn mặc dù không có nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng mà giao thủ cuối cùng hắn vẫn cảm ứng đại khái, hắn đã hiếu kỳ thân phận của Lâm Minh, người như Lâm Minh nếu xuất thân từ thế lực lớn, như vậy thế lực sau lưng của hắn không phải thế lực Đại Giới Giới Vương của Gia Lan Quốc sánh bằng được.
Chênh lệch quá lớn!
Lâm Minh cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Ngụy công công hiểu lầm, Lâm mỗ không phải người của Nhạc vương gia, cũng không quen Nhạc vương gia, chỉ là bạn cũ với Nguyệt phi nương nương mà thôi, vào trong nội cung của Nguyệt phi làm khách.
Lâm Minh thập phần bình tĩnh nói một câu, làm cho Ngụy công công có vài phần dị sắc nhìn qua Nguyệt phi, Ngụy công công là người vô cùng khôn khéo, hắn là nhân vật thành tinh, hắn ẩn ẩn biết rõ Nguyệt phi tiến cung có mục đích gì.
Hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới Nguyệt phi lại quen người như thế.
Kể từ đó hắn phải cân nhắc lại chuyện Nhạc vương gia tranh giành hoàng vị với Thân vương gia, thậm chí quan hệ với Lương công công có quan hệ tốt với Nguyệt phi.
Tất cả những điều kiện tiên quyết này là do Ngụy công công cho rằng Lâm Minh có thể xuất thân từ thế lực Thiên Tôn.
Một thế lực Thiên Tôn trong cả nội Tu La Lộ này là thế lực hô phong hoán vũ, phong vân một cõi, Ngụy công công bản thân trong thế lực này chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, nếu như có thể trèo lên quan hệ với thế lực Thiên Tôn thì ngày sau có nhiều chỗ tốt.
Mà bây giờ Ngụy công công nhìn thấy Lâm Minh căn bản không có ý nói xuất thân của mình, hắn cũng chỉ có thể không hỏi nhiều, tạm thời ý định trèo quan hệ với Lâm Minh, hắn chỉ vừa cười vừa nói:
- Tiểu huynh đệ nếu có ý, có thể thường đến Gia Lan Quốc làm khách, Gia Lan Quốc sẽ tiếp đãi như khách quý.
Ngụy công công nói những lời này trước mặt mọi người.
Lúc này hoàng hậu Nạp Diệp thị còn không có khởi giá, mặc kệ thái giám, cung nữ của Càn Trữ Cung và Vọng Nguyệt lâu đều nghe rõ ràng.
Trong mắt những tiểu thái giám, tiểu cung nữ thì Ngụy công công là một trong những nguyên lão của Gia Lan Quốc, ngoài quốc chủ ra là một trong ba người mạnh nhất, hơn nữa mạnh hơn Giới Vương bình thường, thực lực của Ngụy công công không kém, hắn tu luyện Quỳ Hoa Tâm Kinh tới cảnh giới không tưởng tượng nổi.
Trong hoàng cung Ngụy công công chính là đại tổng quản tuyệt đối, chưởng quản tất cả nội vụ, không riêng hoàng hậu, hoàng tử đều phải lễ nhượng ba phần, nếu hắn ủng hộ vương gia nào thì người đó có quá nửa cơ hội lên hoàng vị.
Đáng tiếc không có người nào có thể nịnh bợ hắn. Mặc dù Thân vương gia, Nhạc vương gia tặng lễ cũng không công mà lui.
Nhưng mà bây giờ nhân vật quyền thế của Gia Lan Quốc này đang chủ động lấy lòng Lâm Minh, chuyện này làm cho các tiểu thái giám, tiểu cung nữ cả kinh, lúc nhìn qua Lâm Minh đã biến thành nhân vật thâm tàng bất lộ.
Trên thực tế những tiểu thái giám, tiểu cung nữ này cảnh giới có hạn, bọn họ không hiểu ý nghĩa thực lực và thiên phú của Lâm Minh đại biểu cho cái gì, mà Ngụy công công nịnh nọt khiến bọn họ chấn kinh.
Mà hoàng hậu Nạp Diệp thị sắp lên kiệu nghe được Ngụy công công nói chuyện thì thân thể dừng lại, sắc mặt trở nên âm trầm.
Cuối cùng nàng vẫn ngồi trong kiệu, thái giám bên người hô lên.
- Khởi giá Dưỡng Tâm điện --
Rồi sau đó đoàn người Càn Trữ Cung biến mất trong khúc cua.
Mà thái giám, cung nữ củaVọng Nguyệt lâu lúc này quay về chỗ của mình, những người này như muốn bay lên.
Bọn họ cảm thấy mình như vừa đánh thắng trận lớn.